Quan tài!?
Nghe Trương mù nói vậy tôi lại càng hoảng sợ, mỗi lần anh ta nói chuyện, đều không làm người ta sợ hãi thì không chịu thôi!
Nghe ý tứ của Trương mù, đường hầm hiện tại chúng tôi đang ở bên trong, thực ra không phải là đường hầm thật, mà là một cỗ quan tài?
Sao lại có thể như vậy? vừa rồi chúng tôi vẫn còn đang lái xe trong đường hầm lâu như thế, một cái quan tài bé tí tẹo thì làm sao chứa được một chiếc xe HUMMER? Hơn nữa, cho dù không lái xe, chúng tôi hiện tại cũng đã đi đường được lâu như vậy, cho dù có là cái quan tài, cũng đã đi hết rồi!
Tôi không tin, lại lần nữa nhìn đường hầm mà mình đang đứng, nhìn thế nào cũng không giống quan tài --- bạn đã thấy cái quan tài nào chạy với tốc độ 150 km/h nhưng vẫn chưa chạy hết chưa? Nào có quan tài lớn như thế?
Tôi nói với Trương mù:
- Ký túc xá biến thành một cái giếng còn có thể lý giải, dù sao ký túc xá cũng rất rộng lớn, nhưng đường hầm là quan tài, tôi lại hơi không tin, anh đừng gạt tôi, tôi nói thế nào cũng là người có học.
Trương mù liếc tôi một cái, tiếp tục nhìn chằm chằm lên đỉnh đường hầm, không nói gì, nhưng từ vẻ mặt nghiêm túc của anh ta tôi có thể nhìn ra, anh ta không nói giỡn.
Tôi lại hỏi:
- Anh nói thật à?
Trương mù gật đầu, chỉ lên vách tường hình vòm trên đỉnh đường hầm, nói:
- Tự cậu nhìn đi, cái đỉnh hình vòm này, có giống cái nắp quan tài không?
Tôi liếc nhìn đỉnh đường hầm, đúng là có hình vòm, cái đó và nắp quan tài quả thật giống hệt nhau.
Trương mù lại nói:
- Cậu nghĩ đi, đường hầm có phải nằm ở dưới chân núi không? có phải rất giống quan tài chôn dưới đất?
Trương mù càng nói thì sống lưng tôi lại càng lạnh, cũng không phải là lạnh thật, ngược lại, bên trong đường hầm còn nóng hơn bên ngoài một chút, tôi thấy lạnh, là bởi vì những gì Trương mù nói là thật, chiều dài hình dạng cùng với đỉnh đường hầm hình vòm, đều giống hệt quan tài, hơn nữa vị trí của đường hầm, cũng giống vị trí của quan tài!
Tôi rất sợ, tôi sốt ruột hỏi Trương mù:
- Chúng ta vì sao lại vào trong quan tài?
Trương mù nói:
- Cậu còn nhớ lần đâm xe vừa rồi không?
Tôi gật đầu:
- Trương Mục đã bị bọn chúng đưa đi rồi, nhưng xe vì sao không có vấn đề gì? hơn nữa, xe giấy của bọn chúng đâm vào HUMMER của anh, lẽ nào không sợ bị đâm nát?
Trương mù lắc đầu nói:
- Lầm rồi, chúng ta cho rằng không sao, nhưng thực ra đã xảy ra chuyện, hơn nữa, không phải Trương Mục bị bọn họ mang đi, mà là hồn phách của chúng ta đã bị xe giấy mang đi!
Tôi không hiểu lời Trương Mù nói, tôi lên tiếng:
- Tôi không hiểu, rốt cuộc là sao?
Tôi thấy Trương mù lấy từ trong túi ra một đồng tiền, ném lên cái đèn treo bên trên đỉnh đầu, chỉ nghe thấy ‘keng’ một tiếng, tiền đồng không đập vỡ được đèn, Trương mù lắc đầu thở dài một tiếng, lúc này mới nói với tôi:
- Sau khi xe giấy va chạm với chúng ta, hồn phách của hai người chúng ta bị đưa vào xe giấy, chiếc xe chúng ta lái về sau, không còn là chiếc HUMMER của tôi nữa, mà là một chiếc HUMMER bằng giấy, chúng ta nghĩ Trương Mục bị bọn họ bắt đi rồi, thực ra là hồn phách của chúng ta đã lên một chiếc xe khác.
Lúc nói chuyện, Trương mù vẫn ngẩng đầu nhìn đèn treo trên đỉnh đường hầm, anh ta tiếp tục nói:
- Quá trình này đã hoàn thành ngay từ lúc đâm xe rồi, thân thể của chúng ta vẫn trên xe, hơn nữa xe vẫn còn ở đằng sau xe giấy chúng ta ngồi lên, chỉ là tôi và cậu đều không nhìn thấy, cho rằng Trương Mục biến mất rồi, nên mới đi đuổi ba chiếc xe kia, thực ra ba chiếc xe căn bản không hề chuyển hướng, chúng nó sau khi va chạm với chúng ta, vẫn luôn đi thẳng về phía trước.
Tôi hỏi:
- Sao lại có thể, chúng ta rõ ràng vẫn ngồi trên xe HUMMER, sao lại có thể biến thành xe giấy?
Trương mù nói:
- Nếu tôi đoán không sai, xe giấy chúng ta vừa lái, vẫn luôn đi sau ba chiếc xe kia, chờ ba chiếc xe phía trước va chạm với chúng ta, khiến hồn phách chúng bị đâm không ổn định, sau đó xe HUMMER bằng giấy đã kéo hồn chúng ta vào trong, cho nên, ngay từ đầu, đi theo sau chúng ta, không phải là ba chiếc xe, mà là bốn chiếc!
Lúc đầu tôi còn không nghe hiểu, nhưng sau khi nghĩ lại cẩn thận, cảm thấy hình như đúng là vậy, nhưng rất nhanh, tôi đã ý thức được một chỗ mâu thuẫn, tôi hỏi Trương mù:
- Vừa rồi không phải anh nói, bốn chấm đỏ kia không phải đèn sau đít xe sao? sao bây giờ lại là ba chiếc xe rồi?
Trương mù nói:
- Lúc đầu là ba chiếc, chẳng qua sang khi va chạm với chúng ta, mới biến mất, sau đó có người cắm sáu nén hương trước quan tài, cậu ba nén, tôi ba nén, vừa hay là sáu nén hương, sáu chấm đỏ. hương cắm bên ngoài quan tài, cho dù tôi và cậu có lái xe cả đời, cũng không đuổi được, cho nên, hiện tại cậu đã hiểu vì sao chúng ta vĩnh viễn không đuổi kịp ba chiếc xe giấy kia chưa?
Tôi gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, sau đó hỏi:
- Vậy xe HUMMER của anh đâu rồi?
Trương mù nói:
- Chiếc HUMMER mà cậu vừa nhìn thấy kia, không phải sao?
Tôi đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền hiểu ra, chiếc HUMMER vừa đi lướt qua người chúng tôi, thực ra là Trương Mục lái, anh ta nhất định đã phát hiện sau khi va chạm, tôi và Trương mù đều hôn mê, cho nên đã đổi vị trí với Trương mù, anh ta muốn lái xe xuyên qua đường hầm, nhưng lại lái xe xượt qua tôi và Trương mù, bởi vậy mới có một màn vừa nãy --- tôi nhìn thấy một tôi khác, không phải người khác, đúng là chính tôi, chẳng qua chỉ là thân thể tôi mà thôi.
Tôi lại hỏi:
- Vì sao Trương Mục không nhìn thấy chúng ta?
Trương mù nói:
- Bởi vì chúng ta đang ở trong quan tài.
Đầu óc tôi bắt đầu rối tung với những lời Trương mù nói, tôi lên tiếng:
- Chúng ta không phải đang trong đường hầm sao? đường hầm và quan tài giống nhau, cho nên anh nói đường hầm chính là quan tài, cái này tôi có thể lý giải, nhưng Trương Mục cũng đang trong đường hầm, vậy có lẽ anh ta cũng đang ở trong cỗ quan tài này, nhưng vì sao anh ta không nhìn thấy chúng ta?
Trương mù nói:
- Anh ta ở trong đường hầm thật, chỉ có linh hồn của tôi và cậu ở trong quan tài.
Tôi vẫn ngây mặt, Trương mù lại giải thích:
- Nói như thế này đi, bên trong đường hầm, có lẽ được kê hai cỗ quan tài, hồn của tôi và cậu bị nhốt trong quan tài, mà đèn dẫn đường cho chúng ta, chính là sáu nén hương cắm ở đầu quan tài, cũng là đèn sau đít xe của ba chiếc xe kia, cậu cho rằng chúng ta đang đuổi theo xe, thực ra là bị khói hương mờ mịt dẫn đường, hiện tại những gì mắt chúng ta thấy, là hình ảnh bên trong đường hầm, nhưng linh hồn của chúng ta, thực ra vẫn còn ở bên trong quan tài, đây giống như một tấm kính thủy tinh đặc thù, có thể nhìn từ trong ra, nhưng bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong, cho nên, Trương Mục không nhìn thấy chúng ta.
Tôi hỏi, vậy phải làm sao đây?
Trương mù chỉ chỉ lên cái đèn treo trên đỉnh đầu, nói:
- Cậu nhìn cái đèn đó đi, có phát hiện chúng nó rất kỳ lạ không?
Tôi liếc nhìn, nói:
- Không phải là đèn sao, có gì kỳ lạ?
Trương mù nói:
- Tôi nhìn nó lâu như vậy, vì sao mắt không chảy nước, cậu nói xem có kỳ lạ không?
Vì thế tôi lại lần nữa nhìn cái đèn treo trên đỉnh đầu, sau đó học theo cách của Trương mù nhìn nó chằm chằm, nhưng thật sự không hề cảm thấy chói mắt! nhưng, có liên quan gì với tình cảnh hiện giờ của chúng tôi chứ?
Tôi nói:
- Anh đừng nhìn nữa, anh nhìn chúng nó lẽ nào sẽ nhìn được ra biện pháp ra ngoài sao?
Trương mù nói:
- Nếu muốn ra ngoài, phải nghĩ cách làm tắt những cái đèn đó đi.
Tôi nói:
- Đã là lúc nào rồi, anh còn muốn phá hoại của công, còn không mau nghĩ xem làm thế nào để ra ngoài?
Trương mù nói:
- Thằng ngốc, những cái đèn đó chính là nhân tố then chốt!
Tôi hỏi:
- Là sao?
Trương mù không trả lời, mà hỏi ngược lại tôi:
- Tôi hỏi cậu, nếu đỉnh đường hầm là nắp quan tài, vậy thì đinh quan tài tương ứng với cái gì trong đường hầm?
Tôi nhìn cái đèn treo trên đỉnh đầu, rất giống đinh quan tài, cũng là một hình thẳng đứng, tôi nói:
- Tương ứng với cái đèn treo đó?
Trương mù gật đầu:
- Đúng rồi! những cái đèn này chính là đinh quan tài, hiện tại cậu cho rằng bọn nó đang phát sáng, thực ra không phải, chúng nó là những cái đinh, chỉ cần phá được mấy cái đèn này, cũng giống như nhổ được hết đinh ra, đến lúc đó, chúng ta mới có thể ra ngoài.
Tôi liếc nhìn những cái đèn treo trên đầu, nghĩ thầm, nhiều đèn như vậy, nếu như phải phá từng cái, cũng không biết khi nào thì mới xong, lại nói, đường hầm này, chúng tôi chưa đi ra khỏi, dài bao nhiêu còn chưa biết, nếu như không có điểm cuối, vậy chẳng phải cả đời này cũng không ra được sao?
Nhưng Trương mù lại nói:
- Cậu có biết câu chuyện ‘đánh giặc trước tiên phải bắt vua giặc’ chứ? Cùng một đạo lý như nhau!