Câu chuyện ‘đánh giặc trước tiên phải bắt vua giặc’, tôi đương nhiên biết, dù sao tôi cũng là một cậu sinh viên thường hay học về lịch sử, nhưng cái đó và chuyện hiện giờ phá đèn thì có liên quan gì?
Trương mù nói:
- Cậu có biết đinh quan tài cần chú trọng gì không?
Tôi lắc đầu nói:
- Mấy thứ này sao tôi biết được?
Trương mù đáp:
- Cũng đúng, với cái chỉ số thông minh của cậu, dùng mông nghĩ cũng biết cậu nhất định không hiểu, đinh quan tài, là ‘tử tôn đinh’ mà chúng ta hay nói, thường dùng bảy cái, nghe nói có thể khiến con cháu đời sau thịnh vượng phát đạt, cụ thể có phải hay không, có trời mới biết, đinh quan tài, cũng có tên là ‘trấn đinh’ , trong này có một chú ý nhỏ, đó là cây đinh cuối cùng, không được đóng chặt, nhất định phải là chính tay người thân cho đinh vào, vẫn còn một chú ý nữa ở khúc này, đó là người thân lúc đóng chắc lại các cây đinh trên nắp quan tài, cây ‘tử tôn đinh’ này, cũng không được được đóng chặt, phải buộc một sợi dây đỏ lên trên, hiếu tử dùng tay kéo, thợ mộc chỉ cần đóng nhẹ một cái là được, ngụ ý là ‘lưu hậu’, bằng không, không có lợi cho con cháu đời sau.
Nghe xong tôi nói với anh ta:
- Cho nên, hiện tại chúng ta phải tìm cây ‘tử tôn đinh’ không đóng chặt kia đúng không?
Trương mù gật đầu nói:
- ‘Tử tôn đinh’ nằm ở chính giữa quan tài, vị trí không thể lệch, làm vậy, đinh ở hai bên khác vừa hay mỗi bên ‘ba’ cây, ‘ba’ là một con số được đạo gia coi trọng nhất, có lẽ cậu đã nghe qua câu nói, ‘một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật’, tuy rằng không biết là thật hay giả, nhưng ‘ba’ rất được đạo gia coi trọng, cho nên ‘tử tôn đinh’ một phân ba ở hai bên, mang hàm ý là con cháu đời đời luôn có người nối dõi, nhưng chỉ cần bị lệch, sẽ biến thành một bên hai cây, một bên bốn cây, vậy có nghĩa là ‘không ba không bốn’ ( ý nói không có lợi, xui rủi.) cực kỳ bất lợi với con cháu, cho nên, cây đinh kia, nhất định nằm ở chính giữa!
Tôi liếc nhìn đường hầm dài đằng đẵng, không biết phải làm sao, nói với Trương mù:
- Đường hầm này dài không có điểm cuối, làm thế nào để biết đâu là chỗ chính giữa?
Trương mù nói:
- Nơi chúng ta đâm xe, chính là vị trí chính giữa!
Tôi hỏi, sao anh biết đó chính là vị trí chính giữa?
Trương mù nói:
- Cái này có liên quan với ‘trấn đinh’, cây ‘lưu hậu đinh’ cuối cùng, cũng được gọi là ‘khí môn đinh’, là nơi hồn phách ra vào quan tài, hồn phách của hai người chúng ta bị nhốt trong quan tài, là vào lúc va chạm xe, cho nên nơi đó, nhất định chính là nơi có ‘lưu hậu đinh’.
Tôi xoay người liếc nhìn con đường lúc đến, lập tức thất vọng, tôi nói:
- Chúng ta lái xe đuổi theo lâu vậy rồi, đã sớm không biết được rốt cuộc là đụng xe ở chỗ nào.
Trương mù hừ lạnh nói:
- Ngốc, chỗ chúng ta xuống xe chính là nơi va chạm xe!
Tôi lại lần nữa ngẩn người với câu nói của Trương mù, tôi hỏi:
- Chúng ta rõ ràng đã lái xe đi xa vậy rồi, sao có thể vẫn còn ở nơi có ‘lưu hậu đinh’?
Trương mù nói:
- Cái tông môn nhà cậu, xe giấy thì làm sao mà di chuyển được? cho dù có thể động đậy lúc đó hai người chúng ta cũng vẫn còn đang ở trong quan tài, chạy đi chạy lại cũng chỉ chạy lòng vòng quanh quan tài, cho nên đèn sau đít xe chúng ta nhìn thấy, là sáu nén hương, chứ không phải là ba chiếc xe thật, chỉ có khi chúng ta xuống xe, thì mới thực sự chạy ra khỏi chỗ có ‘lưu hậu đinh’.
Tôi gật đầu, tuy rằng vẫn có chút ngờ ngợ, nhưng vẫn đi theo Trương mù quay ngược trở về, vừa đi vừa nghĩ lại những lời Trương mù vừa nói, thực ra ngẫm lại cũng rất đơn giản, từ đầu tới cuối chúng tôi đều chưa thoát ra khỏi quan tài, quan tài là quan tài, đường hầm cũng là quan tài, lúc chúng tôi lái xe rượt đuổi, thực chất là ảo giác của bản thân chúng tôi, cho rằng đang lái xe trong đường hầm, nhưng thực ra là đang lái xe trong quan tài, giống như linh hồn hai người chúng tôi thu nhỏ lại, quan tài đã biến thành đường hầm, cho nên đuổi theo cả ngày, cũng vẫn chỉ đang ở bên trong quan tài.
Khi chúng tôi xuống xe, chính là lúc đi ra khỏi ‘lưu hậu đinh’ trên quan tài, chẳng qua, chúng tôi cho rằng đã ra khỏi quan tài, nhưng lại tiến vào đường hầm quan tài này, có nghĩa vẫn chưa thể thoát ra ngoài, cái này giống như là âm có dương dương có âm trong bát quái, đường hầm và quan tài là một thể, không cần biết là đang ở trong quan tài, hay là bên trong đường hầm, thì thật ra vẫn chưa thể chạy thoát khỏi cái gọi là ‘quan tài’!
Vừa nghĩ vừa đi, lúc đi vô cùng có động lực, lúc trước chúng tôi mất một tiếng, lúc quay về chỉ dùng nửa tiếng là đến, khi tôi nhìn thấy con xe HUMMER bằng giấy, không thể không nói, người thợ quả thật rất khéo léo, làm giống hệt như thật!
Trương mù nói:
- Đó là mắt cậu đang lừa cậu, thợ vàng mã muốn cậu nhìn ra chiếc xe HUMMER, thì đây chính là xe HUMMER, chờ tới khi cậu ra ngoài, cậu sẽ phát hiện đây là một chiếc xe bằng giấy, hơn nữa còn là loại thủ công vô cùng tệ.
Tôi biết Trương mù là thợ vàng mã lợi hại, anh ta đương nhiên là khinh thường tác phẩm của người khác, từ từ, thợ vàng mã? Chẳng lẽ hiện tại chúng tôi bị nhốt trong đường hầm, là do thợ vàng mã giở trò quỷ?
Trương mù nói
- Đây không phải quá rõ ràng rồi sao? lúc trên tầng thượng cậu cũng nhìn thấy bản lĩnh của người giấy rồi còn gì? lúc còn sống nhất định hắn là một thợ vàng mã, bằng không thì những người giấy kia chui ở đâu ra? Hơn nữa tên này còn biết thủ thuật của thợ mộc --- trấn đinh, thợ mộc mới có, không thì, có thể hắn vẫn có đồng bọn là thợ mộc, mặc kệ là tình huống gì, cũng không dễ xử lý.
Tôi lại hỏi:
- Nếu chúng nó muốn vây chết chúng ta trong quan tài, vì sao còn đặt xe giấy ở vị trí ‘lưu hậu đinh’? xê dịch quan tài đi một chút, không phải là có thể hãm hại chúng ta suốt đời không thể thoát ra nổi rồi sao?
Trương mù nói:
- Cái thằng ngốc này, xe giấy bên trong quan tài, chúng nó ở ngoài quan tài, cách một tấm ván quan tài, cậu nghĩ cho tôi cách làm thế nào để xê dịch đồ bên trong quan tài hộ cái!
Tôi không phục nói:
- Vậy bọn họ cũng có thể đóng chặt lưu hậu đinh, không phải chúng ta không ra được rồi sao?
Trương mù lắc đầu nói:
- Tất cả quan tài, lưu hậu đinh đều không được đóng chặt, điểm này lúc nãy đã nói qua, nếu chúng nó đóng chặt lưu hậu đinh, đây sẽ không còn là một cỗ quan tài chân chính nữa, đến lúc đó không thể đối ứng lẫn nhau với đường hầm, đường hầm quan tài cũng không thành lập, vậy thì bọn nó sẽ không nhốt được Trương Mục, lại nói, truyền thống của thợ mộc, là nếu đóng chặt lưu hậu đinh, thợ thuật trên người cũng sẽ bị đóng chặt lại trên nắp quan tài đóng lưu hậu đinh, nói đơn giản một chút, có nghĩa là mất hết công lực, không có ai muốn làm chuyện mạo hiểm như thế.
Ngẫm lại cũng đúng, đóng chặt lưu hậu đinh, chính là khiến người ta đoạn tuyệt con cháu, dùng câu nói thường xuyên được dùng trong bộ phim HongKong ‘Người Trong Giang Hồ’ để nói, đó chính là ‘ai làm người đó chịu’, nếu như làm loại chuyện thế này, sẽ gặp phải báo ứng, bị trời phạt!
Tôi hỏi Trương mù:
- Vậy đâu là lưu hậu đinh?
Trương mù nói:
- Bóng đèn tối nhất kia chính là nó.
Tôi ngẩng đầu nhìn đỉnh xe HUMMER, quả nhiên phía trên, có một chiếc bóng đèn, chỉ phát ra ánh sáng mờ mờ, mỏng manh hơn nhiều so với những cái đèn bên cạnh.
Tôi nghĩ, tôi hiện tại nhìn thấy ánh sáng của những bóng đèn, rất có thể chính là hàn khí sắc lạnh tản ra từ trên đầu đinh, mà cây lưu hậu đinh đó, lại bởi vì đầu đinh không cắm vào quá sâu, cho nên ‘ánh sáng’ mới khá yếu ớt, nhưng, cây lưu hậu đinh đó cao như vậy, phải làm thế nào mới có thể ‘rút’ nó ra từ bên trong?
Tôi còn chưa hỏi, đã thấy Trương mù giẫm mạnh chân trái xuống đất, trong miệng lẩm bẩm một câu:
- Mang mang Phong Đô trung.
Sau đó chân phải đưa lên trước nửa bước, mũi chân chạm đất, tay trái vung lên không trung, nói một tiếng:
- Linh bảo vô lượng quang.
Ngón trỏ và ngón giữa tay phải kẹp lại với nhau, chỉ thẳng xuống mặt đất, niệm một tiếng:
- Động chiếu viêm trì phiền….
Tiếp theo nữa, động ta của Trương mù càng lúc càng nhanh, theo tôi thấy thì cứ như đang nhảy múa, anh ta làm một động tác, sẽ niệm một câu:
- Cửu U chư tội hồn, thân tùy hương vân phan, định tuệ thanh liên hoa, thượng sinh thần vĩnh an. . . . . .
Động tác phía sau còn nhanh hơn, anh ta niệm cũng nhanh hơn, tôi không còn nghe rõ anh ta niệm cái gì, đợi cho tới khi anh ta không còn niệm nữa, tôi thấy tay phải anh ta kẹp thành hình dáng ‘kiếm quyết’, đầu ngón tay nhắm vào cái đèn lờ mờ, trong miệng hô khẽ một tiếng:
- Xoay chuyển trời đất!
Lời này vừa niệm xong, tôi cảm giác được cả mặt đất đang run rẩy ---- không đúng, là cả đường hầm đều đang run rẩy!
Tôi nghĩ thầm trong lòng, mẹ nó, đây là động đất!
Con mẹ nó, đúng là sắp động đất rồi, nhưng không có chỗ trốn! chỉ có một đường chết!
Nhưng, tôi lại thấy Trương mù vẫn đứng tại chỗ, vẻ mặt tỉnh bơ như không, anh ta thậm chí còn quay đầu không vui vẻ liếc tôi một cái, sau đó trong những tiếng ầm vang, tôi nghe thấy giọng nói của anh ta chui vào tai tôi:
- Dẫn một quả sấm xuống mà thôi, cậu có đến mức phải khoa trương như vậy không?
Nghe xong lời này tôi mới an tâm rất nhiều, nhưng, tôi lập tức ý thức được một vấn đề ---- hiện tại là hồn phách của Trương mù, không có thân thể, vì sao anh ta vẫn thi triển được thợ thuật!?
Tôi đang định mở miệng hỏi, trước mắt tối sầm, tức khắc hôn mê bất tỉnh, cái cảm giác này giống hệt cảm giác nhảy từ trên tầng ký túc xá xuống!