Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 179 Thoát khỏi đường hầm

Ba người vẫy tay!

Đây mới chính xác là ba người vẫy tay!

Nói cách khác, lúc chúng tôi ở trên xe nhìn thấy ba người vẫy tay, thực ra là nhìn thấy tôi và hai người giấy đang đứng vẫy xe, chứ không phải là tôi và Trương mù?

Chiếc xe xuyên qua bóng tối trong đường hầm, tốc độ nhanh như chớp, dường như chỉ trong nháy mắt sẽ biến mất trước mắt tôi, lúc sắp đến gần, tốc độ của nó chậm lại, ánh đèn nơi xa cũng biến thành ánh đèn ở gần, cái đèn phanh sau đít xe, sáng trưng đến chói mắt.

Nó từ từ lướt qua mặt tôi, mượn đèn xe, tôi thấy rõ, bánh xe của nó, không chuyển động!

Đây là một chiếc xe giấy.

Chiếc xe giấy này hoàn toàn khác chiếc xe HUMMER giấy, nó chính xác là một chiếc xe giấy, hay thấy trên cửa tiệm vàng mã ven đường, bên ngoài là giấy hồ, bên trong dựng bằng nan tre, nhìn qua trông vô cùng thô xơ méo mó, thậm chí tôi còn ngửi thấy mùi keo dán, có lẽ là xe giấy của một thợ vàng mã nào đó làm vội làm vàng, chẳng lẽ, muốn đưa tôi đi?

Tôi thấy chiếc xe chậm rãi dừng lại trước mặt tôi, nhìn qua cửa kính xe, tôi mới phát hiện trong xe trống không, ba chiếc xe giấy tôi từng nhìn thấy, mặc dù cũng là giấy, nhưng bên trong còn có một tài xế người giấy, nhưng chiếc xe này lại khác, đến ngay cả tài xế cũng không có, vậy thì nó làm thế nào chạy đến chỗ này?

Xe giấy sau khi dừng lại, cửa xe tự động mở ra từ từ, tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng ‘cọt kẹt’ của nan tre.

Không thể lên xe!

Đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi, nếu lên xe, tôi thực sự không biết sẽ bị bọn chúng đưa đi đâu, thế là tôi ra sức vùng ra khỏi hai người giấy, xoay người bỏ chạy, nhưng vừa chạy được mấy bước, tôi phát hiện mũi mình đập phải thứ gì đó cưng cứng, đau tới chảy nước mắt, đợi tới khi tôi mở mắt ra nhìn, phát hiện đã ngồi trên hàng ghế sau của chiếc xe kia rồi, bên trái và bên phải đều có một người giấy.

Thân thể chúng nó thẳng tưng, hai tay tự đặt lên đầu gối mình, nhưng, đầu của chúng nó lại nghiêng sang một bên, mắt nhìn tôi chằm chằm!

Bạn có thể tưởng tượng được ra hình ảnh đó không? trong một chiếc xe giấy chạy với tốc độ chóng mặt, có hai người giấy trừng lớn con mắt nhìn bạn chằm chằm, hơn nữa, bạn còn không thể động đậy, bởi vì dưới mông bạn, chính là cái ghế được làm bằng nan tre, phía trên dính một tờ giấy trắng, chỉ cần khẽ động đậy, rất có khả năng sẽ ngã văng ra khỏi xe, tốc độ nhanh thế này, ngã xuống dưới còn không phải ngã tan xương nát thịt sao?

Xe hơi xóc, tôi thậm chí có thể nghe thấy tiếng kêu ‘cọt kẹt’ phát ra khi cả thân người bị nảy lên rồi lại rơi xuống, tôi không biết cái ghế này có thể kiên trì được bao lâu, nếu còn nhiều lần thế này nữa, tôi rất có thể sẽ ngồi nát ghế.

Vì thế mỗi lần xe bị xóc, tôi đều khẽ ngồi dậy, sau đó lại nhẹ nhàng đặt mông xuống, cố gắng giảm bớt lực công kích cho cái ghế, nhưng cho dù là vậy, sau mấy lần lắc lư xóc lộn ruột, tôi vẫn nghe thấy tiếng giấy rách, và tiếng gẫy của một cái nan tre.

Xong rồi, xe sắp gãy nát rồi!

Tuy rằng tôi rất muốn ra khỏi chiếc xe này, nhưng tôi không muốn dùng cách ngã ra ngoài dưới cái tốc độ bàn thờ này, tôi sợ đau, càng sợ chết!

Từ từ, hiện tại không phải tôi đang trong trạng thái linh hồn hay sao?người sau khi chết đều hóa thành linh hồn, nhưng hồn còn chết được ư? Điểm này Trần tiên sinh chưa từng nói, Trương mù cũng không đề cập qua! Liệu có phải giống trong phim, sẽ tan thành mây khói, sau đó cả thế giới này sẽ không còn tồn tại một người như tôi nữa? vừa nghĩ đến đây, tôi đã vội vàng ngồi theo kiểu ‘trung bình tấn’.

Trong đường hầm rất tối, chỉ có đèn xe chiếu sáng đường phía trước, tốc độ của xe giấy rất nhanh, nhưng xe lại rất nhẹ, khiến cả thân xe vẫn luôn rung nhẹ, tôi lo lắng cứ tiếp tục thế này, tầng giấy keo bên ngoài sẽ bị thổi bay mất.

Đúng lúc này, tôi nhìn thấy phía trước đột nhiên xuất hiện một chiếc xe, đèn xe lóa mắt, chạy thật nhanh đến bên này, tôi nhìn biển số xe, là xe HUMMER của Trương mù, từ góc độ này, tôi không nhìn rõ bánh xe của anh ta có chuyển động hay không, cho nên không có biện pháp xác định chiếc xe kia rốt cuộc là xe thật hay vẫn là xe giấy.

Chiếc xe giấy dưới mông tôi, nhìn thấy phía đối diện còn một chiếc xe khác, vội vàng phanh lại, sau đó quay đầu bỏ chạy, tôi lập tức ý thức được, chiếc xe HUMMER kia, nhất định chính là Trương mù đến cứu tôi.

Cả đường hầm chỉ có tiếng động cơ điên cuồng của xe HUMMER, nói thật, tôi chưa từng thích nghe tiếng động cơ xe ô tô thế này bao giờ, tôi cảm thấy, đó chính xác là một thứ âm thanh thiêng liêng.

Tốc độ của xe giấy dù sao cũng không nhanh bằng HUMMER của Trương mù, tôi thậm chí đã nghe thấy tiếng chửi rủa chuẩn phong cách người Trùng Khánh của Trương mù:

- Tông môn nha nó, đồ khốn này, đến ngay cả linh hồn của ông cũng dám câu, con mẹ nhà mày, ông đâm mày đến mẹ mày cũng không nhận được ra!

Nghe thấy tiếng của Trương mù, nỗi sợ hãi trong lòng tôi bỗng chốc trở thành hư không, tôi gần như có thể tưởng tượng được ra lúc Trương mù gầm gừ những tiếng chửi rủa này, biểu cảm trên mặt dữ tợn cỡ nào, anh ta đường đường là Trương mù Trùng Khánh, mà hết lần này đến lần khác bị người khác ngấm ngầm tính kế mưu hại, anh ta còn là người dẫn đầu trong giới thợ nhân, bị làm nhục như vậy, nhát định sẽ nổi khùng.

Nói thật, nghe thấy tiếng Trương mù, tôi cũng cảm thấy hả hê! Nhưng rất nhanh tôi đã ý thức được, thôi xong con mẹ nó rồi, tôi vẫn còn đang ngồi trên chiếc xe giấy này!

Vì thế tôi vội vàng xoay người về phía sau gào thét với chiếc xe HUMMER:

- Trương mù, anh đừng làm càn, tôi vẫn còn trong xe!

Tôi thét xong, chợt nghe thấy Trương mù đáp lời, vẫn là gào lên – tiếng động cơ quá lớn, không gào lên thì căn bản không nghe thấy được, anh ta nói:

- Cái tông môn nhà cậu, ông đây quan tâm gì cậu có trong xe hay không, cứ đâm trước đã rồi nói, bằng không mặt mũi của Trương mù tôi biết để vào đâu!?

Tôi vội vàng thét:

- Trương mù, đừng kích động, tôi đ**….

Tôi còn chưa thét xong, đã cảm thấy thân xe giấy rõ ràng bị đâm thủng, nhất định là bị HUMMER phía sau đâm trúng rồi.

Tôi cảm thấy cơ thể mình bay bổng, thật giống như đang nằm giữa đống bông mềm, nhưng lưng và cổ rất đau, tôi nghĩ có lẽ bị đâm gãy rồi, tôi há miệng chửi Trương mù bên cạnh:

- Trương mù, tổ sư cha nhà anh, tôi ở trên xe mà anh cũng đâm?

Ý? Trương mù ở bên cạnh tôi? tôi vội vàng dựng thẳng người dậy nhìn bốn phía, tôi phát hiện không ngờ tôi lại đang ngồi trên xe HUMMER! Mà chiếc xe, vẫn còn đang trong đường hầm, chẳng qua Trương mù vẫn đang lái xe, còn Trương Mục thì ngồi phía sau, mặt cười hớn hở nhìn tôi, xem ra Trương mù tìm thấy Trương Mục rồi.

Trương mù nghe thấy tôi mắng anh ta, mở miệng là chửi:

- Cái tông môn nhà cậu, nếu ông đây không đâm nhà ngươi, thì nhà ngươi có ra được khỏi quan tài không?

Trương mù nói xong, đạp chân phanh, dừng xe lại ven đường, thực ra tôi rất muốn hỏi, chúng tôi cứ thế này dừng xe lại trong đường cao tốc có hay lắm không? nhưng hiện tại tôi không có tâm tình hỏi những lời này, bởi vì tôi thấy, hai bên đường hầm, đều được đặt một cỗ quan tài đen sì, quan tài bên trái dán di ảnh của tôi, đằng trước cắm ba nén hương, quan tài bên phải dán di ảnh của Trương mù, phía trước cũng có ba nén hương.

Trong đường hầm âm u, tôi nhìn hai cỗ quan tài, nhất là còn dán di ảnh của chính mình, toàn thân tức khắc nổi một tầng da gà.

Tôi nghĩ, đây chính là quan tài giữ hồn phách chúng tôi mà Trương mù nói, nắp quan tài của tôi đã bị mở ra hoàn toàn, bên trong còn có một chiếc xe HUMMER bằng giấy, mà quan tài của Trương mù lại lành lặn không có tổn hại gì, chỉ đến khi đi gần vào mới thấy, lưu hậu đinh đã bị nhổ ra ném xuống đất.

Tôi hỏi:

- Vì sao lúc trước chúng ta không nhìn thấy hai cỗ quan tài này?

Trương mù nói:

- Tôi hỏi cậu, cậu đứng trên trái đất, nhưng cậu có nhìn thấy trái đất không? một đạo lý tương tự như vậy, bởi vì lúc ấy chúng ta đều đang bị nhốt trong đường hầm ‘quan tài’, nếu đã ở trong quan tài, sao có thể nhìn thấy quan tài nữa? chỉ có phá lưu hậu đinh của hai cỗ quan tài này xong, phá vỡ kết cấu đường hầm quan tài, thì hiện tại chúng ta mới chính thức đứng bên trong đường hầm thật.

Tuy rằng tôi vẫn không hiểu gì, nhưng nghe thấy Trương mù nói hiện tại đã đứng trong đường hầm thật, tôi cũng yên tâm rồi, ít nhất, đã có thể ra ngoài.

Trước lúc xuất phát, tôi thấy Trương mù rút miệt dao ra, đâm một cái lỗ ở phần đầu hai cỗ quan tài, tôi hỏi anh ta làm gì đó, anh ta đáp:

- Cái này gọi là ‘thông khí’, cho dù hồn phách có bị đưa vào tiếp, cũng có thể thoát ra khỏi đó từ cái lỗ này.

Trương mù lên xe, đạp mạnh chân ga, hơn mười giây sau, đường hầm Trương Gia Sơn đã bị chúng tôi bỏ lại phía sau, lúc này, bên ngoài đầy đèn xe, trời đã tối hẳn, khoảng cách với Vạn Châu, chỉ còn một chặng đường nửa tiếng.

Đúng lúc này, tôi đột nhiên nhớ tới một vấn đề, vì sao lúc Trương mù trong trạng thái linh hồn, vẫn có thể thi triển thợ thuật? điều đó hoàn toàn khác với những gì anh ta từng nói với tôi!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất