Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 180 Vĩnh viễn không xây cầu

Tôi không trực tiếp hỏi Trương mù, bởi tôi biết, cho dù tôi có hỏi, anh ta nhất định cũng chỉ nói qua loa, cho nên nghĩ ngợi một lát, quyết định sẽ hỏi kiểu vòng vo.

Tôi xoay người hỏi Trương Mục:

- Sau khi hai người chúng tôi bị bắt đi, anh làm gì?

Trương Mục nói:

- Còn có thể làm gì? lái xe chạy về phía trước, nhưng chạy mãi, cũng không ra được đường hầm, cứ chỉ đi loanh quanh trong này.

Tôi hỏi:

- Anh có nhìn thấy tôi và Trương mù vẫy tay với anh không?

Trương Mục nói:

- Không thấy, vẫy ở chỗ nào?

Tôi vừa định nói, Trương mù đã cắt ngang:

- Không phải tôi nói với cậu rồi à, hai người chúng ta ở trong quan tài, sao anh ta nhìn thấy được?

Thực ra tôi biết, nhưng tôi muốn hỏi lại lần nữa, nhìn xem có nghe được ra đáp án khác không, sau đó tôi hỏi:

- Trương Mục không nhìn thấy quan tài trong đường hầm sao?

Trương Mục nói:

- Không thấy, nếu không tôi đã sớm nhổ lưu hậu đinh ra rồi.

Thứ tôi chờ chính là câu nói này, tôi nói:

- Cho nên lưu hậu đinh trên quan tài của Trương mù không phải là anh nhổ?

Trương Mục nói:

- Tôi nhìn cũng không nhìn thấy, còn nhổ thế nào?

Khà khà, cuối cùng cũng chặn được đường lui của Trương mù, thế là tôi hỏi:

- Nếu đinh không phải là anh nhổ, vậy chính Trương mù tự nhổ đúng không?

Trương Mục đáp:

- Ờ--- cậu hỏi cái này làm gì?

Trương Mục quả nhiên ý thức được vấn đề, lúc này, Trương mù mở miệng nói:

- Chú em, đi theo Trương mù tôi lâu rồi,chỉ số thông minh có tiến bộ đấy nhỉ, còn biết ‘vờ tha để bắt thật’ --- cậu đừng nói nữa, tôi biết cậu muốn hỏi cái gì, có vài chuyện, cậu không nên biết, thì tốt nhất đừng hỏi, bằng không, chết thế nào cũng không hay đâu, cho dù tôi không giết cậu, cũng có người sẽ giết cậu, thế nên, có những câu hỏi, gặp ông nội tôi rồi hỏi, dù sao, tôi cũng sẽ không nói cho cậu biết.

Tôi nói;

- Ông nội anh sẽ nói cho tôi biết đáp án?

Trương mù đáp:

- Chắc là sẽ nói.

Tôi hỏi:

- ‘chắc là’ có xác suất bao nhiêu?

Anh ta đáp:

- Chưa tới một trên một vạn.

Tôi cứng họng, cái này cũng được gọi là ‘chắc là sẽ’ ư? Nghe giọng điệu của Trương mù, chuyện này có lẽ sẽ đề cập đến việc vô cùng cơ mật nào đó, nếu không, Trương mù cũng sẽ không nói cho dù anh ta không giết tôi, thì cũng có người giết tôi, vì vậy, tôi căn bản không còn ôm hy vọng nữa, định sau khi trở về, thử hỏi Trần tiên sinh, tuy rằng có rất nhiều điều Trần tiên sinh cũng không nói với tôi, nhưng so với anh em nhà họ Trương, có vẻ hào phóng hơn, có lẽ cũng bởi vì Trần tiên sinh hiểu biết ít hơn bọn họ, cho nên không phải kiêng dè quá nhiều, với lại Trần tiên sinh đến ngay cả tư cách tham gia cuộc gặp gỡ năm năm một lần cũng không có, nên càng không cần kiêng kị nhiều.

Sau khi xuống cao tốc, Trương mù lái xe lên thị trấn tìm một quán cá nướng Vạn Châu lâu đời, đi vào từ cửa sau, gọi món, quá trình giống hệt lần trước vào tiệm cá nướng Vạn Châu ở Trùng Khánh, chẳng qua lần này, tôi không còn ngạc nhiên nhiều như vậy, hơn nữa lần này, người đến ăn cơm cũng nhiều hơn so với lần trước, liếc mắt nhìn qua, ít nhất mười năm mười sáu người.

Tôi thấp giọng hỏi Trương mù:

- Những người này đều là thợ nhân?

Trương mù nói:

- Không phải thợ nhân thì không vào được, đều phải ăn ở cửa trước, cậu cúi thấp đầu xuống, đừng để bọn họ chú ý đến cậu.

Tôi nghe lời cúi đầu, làm bộ chính mình cũng là thợ nhân, thực ra trong lòng rất khó hiểu, những người này nhìn chẳng khác gì người bình thường, nếu đã vậy, vì sao còn phải phân ra ai là thợ nhân, ai không phải thợ nhân? Trừ phi, ở giữa vẫn còn có thủ pháp gì đặc thù?

Trong lúc ăn, tôi cứ có cảm giác ai đó đang nhìn mình, tôi khẽ ngẩng đầu, có bốn người ngồi quanh cái bàn ăn ở phía bên tay phải tôi, có nam có nữ, nhìn rất quen mắt, có lẽ tôi từng gặp bọn họ, tôi cẩn thận nghĩ ngợi, đây không phải chính là bốn người lần trước cũng gặp ở quán cá nướng Vạn Châu trên Trùng Khánh sao? tôi lập tức nói chuyện này cho Trương mù nghe.

Trương mù nói:

- Đừng nhìn lung tung, có thể chỉ là trùng hợp.

Nhưng tôi nhìn vẻ mặt lúc nói của Trương mù, đến ngay cả bản thân anh ta cũng không tin đây chỉ là trùng hợp.

Nhưng vẫn may không xảy ra chuyện gì, ba người chúng tôi vội vàng ăn xong cơm, liền tiếp tục lên đường.

Xe rời khỏi thị trấn, tiến vào một con đường quê nhỏ, lúc này cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao Trương Mù lại mua xe có sàn cao như xe HUMMER, con đường quê này, nói thật, còn không bằng đường về quê tôi, ít nhất, con đường thôn nhà tôi, vẫn còn một đoạn đường có thể lái xe, dù sao cũng có đường, nhưng ở đây, tôi cảm thấy giống như đang lái xe trên sông, xóc tới mức tôi thiếu chút nữa đã phun hết bữa cơm ban nãy ra ngoài.

Khi xe vất vả lắm mới dừng lại, tôi vội vàng xuống xe, ngồi xổm ven đường, cố gắng kiềm chế cơn quay cuồng trong dạ dày, Trương mù và Trương Mục lại như chẳng hề hấn gì.

Đợi khi tôi đỡ hơn, tôi mới phát hiện, đây chính là điểm cuối của con đường, trước mặt còn có một con sông rộng, nước chảy không xiết, nhưng lại quá rộng, còn rất sâu, theo tôi thấy, ít nhất có thể được gọi là một cái hồ nhỏ rồi, không biết vì sao Trương mù lại giới thiệu đây là một con sông, mượn ánh trăng, tôi nhìn cao nhìn thấp, cũng không nhìn thấy có cây cầu nào, có điều ngẫm lại, con sông rộng thế này, muốn xây một câu cầu, phải tốn bao nhiêu tiền chứ?

Nhưng vừa nghĩ đến người như Trương mù, ngay cả HUMMER cũng mua được, cả thôn bọn họ mỗi nhà góp ít tiền, xây một cây cầu không phải quá dễ sao? tôi hỏi Trương mù vì sao không xây một cây cầu? Trương mù nói, di huấn của tổ tiên truyền xuống là vĩnh viễn không được xây cầu.

Sau khi Trương mù nói xong, lại trèo lên xe, bật tắt đèn xe rất có nhịp điệu với con sông vài lần, rất nhanh, tôi đã thấy phía đối diện có một ngọn đèn thoắt ẩn thoắt hiện, hẳn là đang đáp lại Trương mù.

Tôi hỏi Trương Mục đứng một bên, Trương Mục nói anh ta cũng không hiểu vì sao tổ tiên lại truyền lại di huấn này, chỉ biết từ lúc còn nhỏ tới giờ, người trong nhà đã có quan niệm, không thể xây cầu.

Một lát sau, một cái thuyền xuất hiện dưới ánh trăng trên mặt nước, người chèo thuyền là một lão già tóc bạc phơ, nói thật, ông ấy đã lớn tuổi vậy rồi, tôi thật sự lo lắng ông ấy sẽ không cẩn thận ngã xuống sông, nhưng đây là việc nhà người ta, tôi đương nhiên không thể chõ miệng.

Sau khi lên thuyền, tôi nhìn thấy người chèo thuyền liếc nhìn tôi một cái, vẻ mặt rõ ràng hơi sửng sốt, sau đó chưa trèo thuyền ngay, mà châm ba nén hương, cắm ở vị trí đầu thuyền, làm xong mọi chuyện, lại đốt một ít tiền giấy ở đầu thuyền, cuối cùng, châm một ngọn đèn dầu ở đầu thuyền, giống cây đèn dầu Trương mù đưa cho tôi, không chỉ như thế, mà ông ấy vẫn châm một cây đèn dầu nữa treo ở đuôi thuyền.

Tôi rất khó hiểu, ngồi thuyền mà thôi, sao phải còn dâng hương treo đèn hóa vàng mã? vì thế tôi hỏi Trương mù, đây là đang làm gì?

Không ngờ Trương mù lại lắc đầu nói:

- Không biết, tôi đã ra ra vào vào nhiều lần, đây là lần đầu thấy ông bác chèo thuyền thắp hương hóa vàng, còn treo đèn thì thường xuyên, có điều đều chỉ treo ở đầu thuyền, chưa thấy qua treo cả ở đuôi thuyền.

Ông bác chèo thuyền làm xong những chuyện này, mới bắt đầu chậm rãi chèo thuyền, vừa chèo ngâm nga khúc hát:

- minh minh hậu thổ, mang mang thương thiên, u u hoàng tuyền, thanh thanh thúy trúc, ... Trọng trọng vạn sơn, minh kim thu binh!

Ông ấy vừa mở miệng, tôi đã nghe ra, đây không phải chính là khẩu quyết ‘Minh Kim Thu Binh’ Trương mù dạy tôi qua điện thoại sao? chẳng qua lúc ấy là Trương mù niệm cho tôi nghe, hiện tại, ông bác chèo thuyền vừa cất tiếng hát lên, ý cảnh đã hoàn toàn khác với lần trước.

Tôi không biết các bạn đã bao giờ xuống dưới nông thôn nghe thầy cúng hát văn bao giờ chưa, âm điệu khác hoàn toàn những bài nhạc trẻ mà chúng ta hay nghe, nhưng khi nghe lại vô cùng dễ chịu, người chèo thuyền đang dùng âm điệu như vậy để hát, thực đáng tiếc lúc ấy tôi không ghi âm lại, đợi tới khi tôi định thần lại, thì người chèo thuyền đã hát xong rồi.

Tôi khó hiểu chính là, vì sao người chèo thuyền lại dâng hương hóa vàng? Lại còn hát ‘Minh Kim Thu Binh’ lúc chèo thuyền, chẳng lẽ đang lo lắng gì sao? tôi hỏi Trương mù:

- có phải bởi vì tôi chiêu âm, cho nên ông bác chèo thuyền mới dùng cách này để xua đuổi người âm không? để tránh bị quỷ đả tường trên sông?

Trương mù gật đầu:

- có thể lắm, nhưng, vì sao cậu không trực tiếp hỏi ông bác chèo thuyền?

Tôi ngượng ngùng nói:

- tôi không quen ông ấy.

Thuyền trôi nhẹ nhàng trên sông mấy chục phút, cuối cùng cũng cập bờ, sau khi lên bờ, tôi nghe thấy ông bác chèo thuyền thở dài thật mạnh một tiếng, lẩm bẩm một câu:

- cái gì nên đến, thì cuối cùng vẫn đến.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất