(giải thích Tứ cố vô thân : đơn độc chỉ có một mình, không nương nhờ được vào ai)
Tôi đưa mắt nhìn theo nơi truyền đến tiếng nói, người nói là một lão già, đi phải chống gậy, đứng bên trái nhà chính, có vài người đàn ông trung niên đứng sau lưng ông ấy, quần áo ăn mặc như nông dân chân chất, nhưng trong tay mỗi người bọn họ đều cầm miệt dao, trên đầu còn đội một cái mũ đan bằng tơ tre.
Ông già vừa mới dứt lời, trong đám người đã có người chui ra vây quanh tôi và Trương mù Trương Mục, đám thôn dân đến xem náo nhiệt quanh đống lửa, rất thức thời lùi ra sau một bước, nhưng lại cung kính hô một tiếng ‘thôn trưởng’ với ông già, những người bao vây chúng tôi, tuổi tác của bọn họ sấp sỉ Trương mù, sắc mặt ai cũng vô cùng nghiêm túc, nhìn giống như một con mãnh thú đang chuẩn bị đối đầu với nước lũ.
Tôi nghĩ đây là lần đầu tiên đến thôn Trương gia, trước kia cũng chưa từng đắc tội với người nhà họ Trương, ngược lại Trương mù nhà các người, còn thường hay vô duyên vô cớ mắng tôi là thằng ngốc, dựa vào cái gì tôi vừa đến đã muốn chôn sống tôi?
Còn cả linh vị này nữa, thể chữ bên trên vì sao lại quen mắt như vậy, tôi nhớ hình như từng thấy ở nơi nào rồi, tôi nghĩ ngợi, rất nhanh đã nghĩ ra, chuyện trên linh vị viết tên tôi, tôi từng gặp một lần, đó là lúc sau khi Vương Thanh Tùng chết, lúc đó trong nhà ông ấy có ba tấm bài vị, Vương Thanh Tùng một tấm, bác cả tôi một tấm, còn một tấm khác là của tôi, tôi nhớ thể chữ trên đó giống hệt thể chữ này! lẽ nào, tấm này và tấm lúc trước là cùng một tấm?
Tôi nhớ lúc ấy sau khi nhìn thấy hai tấm linh vị, bởi vì chuyện quan tài của Vương Thanh Tùng, nên tạm thời không để ý đến linh vị, mãi cho đến khi đưa Trương mù về Trùng Khánh, cũng chưa kịp hỏi Trần tiên sinh đã xử lý xong linh vị của tôi và bác cả hay chưa, lẽ nào, tấm linh vị hiện tại nằm trên mặt đất, chính là tấm ở quê? Nhưng, nó làm thế nào tới được đây? Chẳng lẽ tự đi tới?
Nhưng, nếu nó tự đi tới, vậy thì không phải mâu thuẫn với Thỉnh Tiên Đăng Vị đã được Trần tiên sinh phá lúc trước rồi sao? nếu không phải, vậy thì tấm linh vị này đã được làm mới, nhưng, có hai người có nét chữ giống hệt sao? hơn nữa, một vị trong đó là Vương Minh Tuyên đã chết thành người âm từ lâu, bút tích của ông ta chưa ai thấy qua, ai có thể bắt chước được chứ?
Nghĩ đến đây, trong đầu tôi chợt lóe qua tia sáng, chẳng lẽ Vương Minh Tuyên chưa chết!? nghĩ đến đây tôi cảm giác được não mình đã không đủ dùng, con mẹ nó, quá vớ vẩn rồi đi?
Tôi nhìn năm chữ trên linh vị, đây là lần đầu tiên tôi sợ tên của chính mình thế này, trước kia lúc ở trường, trong ‘Phong Vân bảng’ của nhà trường, tôi đã từng hy vọng nhìn thấy tên của mình cỡ nào, hơn nữa tên của tôi còn luôn đứng vững ở vị trí mấy hàng đầu, nhưng đến hiện tại, tôi lại vô cùng sợ hãi với ba chữ ‘Lạc Tiểu Dương’, tôi cảm thấy hiện tại không phải tôi đang nhìn thấy tên của mình, mà là một con ác quỷ há to cái miệng toàn máu, dường như chỉ cần tôi chớp mắt, nó sẽ lao đến cắn xé tôi.
Tôi sợ hãi lùi ra một bước, những người bao vây tôi cũng lùi ra sau một bước, từ đầu đến cuối giữ tôi ở vị trí chính giữa vòng vây, tôi nhìn thấy trong tay bọn họ đều cầm ống tre và miệt dao, tay trái cầm tre, tay phải cầm dao, lưỡi miệt dao đè trên ống tre, ống tre là tre xanh, miệt dao cỡ lớn, tư thế của bọn họ là tư thế ‘thế mạnh áp đảo’ điển hình.
Thủ thế này Trương mù từng nói với tôi, nhưng lúc ấy ý đồ anh ta dạy tôi có chút bất chính ---- lúc ấy anh ta nói, nếu nhìn trúng em gái nào, trước lúc thổ lộ, phải bày ra thủ thế này, tỉ lệ thành công là 90%, nếu như muốn hẹn nhau lên giường, cũng có tỉ lệ thành công nhất định, tôi đoán lúc Trương mù tán gái, thường xuyên dùng tư thế này.
Đúng rồi, hiện tại Trương mù đang ở bên cạnh tôi, sao tôi lại quên mất anh ta cơ chứ!?
Tôi quay đầu hỏi Trương mù:
- Sao lại thế này, vì sao bọn họ muốn chôn sống tôi?
Không ngờ Trương mù lại lắc đầu sau đó xoay người, đưa lưng về phía tôi, tiêu sái bước ra khỏi vòng vây, Trương Mục cũng nối gót theo sau.
Lúc anh ta xoay người, còn đạp chân lên linh vị, để cho tên của tôi úp xuống đất, tôi nghe thấy anh ta khẽ nói một câu:
- Không cần giãy dụa.
Con mẹ nhà anh Trương mù, chuyện này liên quan đến tính mạng của ông, con mẹ nó anh bảo tôi không cần giãy dụa? anh qua đây để tôi đâm anh hai nhát dao, tôi bảo anh đừng giãy dụa, anh đồng ý không?
Tôi quát lên với Trương mù, tôi nhìn thấy bóng lưng anh ta rõ ràng hơi khựng lại, nhưng rất nhanh lại bước đi, đi tới một bên khác ở nhà chính, đứng im bất động, Trương Mục lại đến trước mặt trưởng thôn, xoay người gọi một tiếng ông nội.
Thôn trưởng không ngờ chính là ông nội của Trương mù!
Nói như vậy, chính là ông nội Trương mù muốn chôn sống tôi? chẳng lẽ Trương mù và Trương Mục đưa tôi về thôn Trương gia, chính là vì chôn sống tôi?
Vừa nghĩ đến đây, tôi lập tức hồi tưởng lại lúc ở trường, vì sao chúng tôi vừa muốn lên đường, tôi lại nhìn thấy người giấy cầm quạt hương bồ phe phẩy trên tầng thượng ký túc xá, thực ra người giấy đó không muốn hại tôi, mà là muốn ngăn cản tôi đến thôn Trương gia? Nhưng nó biết, một là vừa đến mà đã nói thẳng với tôi, tôi rất có thể sẽ không tin, hai là tôi vẫn luôn ở chung với Trương mù, nó không có cơ hội nói cho tôi biết, cho nên mới lựa chọn cách dùng ‘bảy trên tám dưới’ để giữ chân chúng tôi trong ký túc xá?
Không đúng, không phải nói muốn giữ cả tôi và Trương mù trong ký túc, mà chỉ muốn giữ Trương mù lại! bởi vì Trương mù chạy nhanh hơn tôi, nhưng Trương mù lại không vào trong, đợi nhìn thấy tôi, mới muốn tôi cùng vào với anh ta, nhất định là anh ta đã sớm biết người giấy muốn dùng ‘bảy trên tám dưới’, nên mới chuẩn bị người giấy đồng tiền từ trước, để dùng chiêu có tiền có thể sai ma đẩy cối.
Tôi nghĩ, Trương mù làm vậy, nhất định là tương kế tự kế, muốn cho tôi càng thêm tin rằng ký túc xá rất nguy hiểm, càng khiến tôi quyết tâm muốn đến Vạn Châu.
Lúc ấy Trương mù không phải đã nói rồi sao? người giấy kia là cao thủ, không có thi thể vẫn thi triển được thợ thuật lợi hại, tôi nghĩ, vị kia rất có thể chính là ông bác người giấy của tôi, nó vẫn luôn ẩn trong bóng tôi âm thầm bảo vệ tôi, cho nên lúc đi qua đường hầm, mới dùng chiêu đường hầm quan tài để ngăn cản tôi tới Vạn Châu, đáng tiếc, vẫn bị Trương mù phá.
Lúc ấy tôi vẫn luôn thấy nghi hoặc, hiện tại cuối cùng cũng hiểu, đường hầm quan tài, người ở trong quan tài, không nhìn thấy quan tài, cũng không thi triển được thợ thuật, đây vốn dĩ chính là ‘bàn cờ chết’, nhất định có thể ngăn cản được chúng tôi đến Vạn Châu! Nhưng thật không ngờ, Trương mù kể cả là trong trạng thái linh hồn cũng vẫn thi triển được thợ thuật, phá được ‘bàn cờ chết’ của nó.
Tôi nghĩ nhiều như vậy, nhưng cả quá trình chỉ hoàn thành trong nháy mắt, động cơ Trương mù muốn chôn sống tôi là gì? trên người tôi có cái gì xứng đáng để anh ta nhọc lòng tạo ra một kịch bản lừa tôi đến Vạn Châu? Tôi nghĩ đi nghĩ lại, hình như cũng chỉ có một cái chuông trấn hồn và cơ thể chiêu âm, nhưng, Trương mù nếu muốn đạt được một trong hai thứ đó, lúc ở Trùng Khánh giết chết tôi trong vòng một nốt nhạc không phải xong rồi sao? với thủ đoạn của anh ta, chắc chắn thần không biết quỷ không hay, cảnh sát đến cũng không tìm được hung thủ, vì sao còn phải trăm cay ngàn đắng lừa tôi đến thôn Trương gia làm gì?
Tôi nhìn Trương mù, trên mặt anh ta không có tí vẻ áy náy nào, thậm chí, còn thản nhiên hờ hững, chẳng lẽ, mạng của tôi trong mắt anh không đáng bao nhiêu tiền sao?
Trương mù hình như phát giác ra tôi đang nhìn anh ta, anh ta không kiên nhẫn vẫy tay với đám người bao vây tôi:
- Cái tông môn nhà các người, có nhanh lên không thì bảo? sắp tới giờ tý rồi! để lỡ mất thời cơ, ông đây cầm miệt dao chọc nát ‘cúc hoa’ các người!
Trương mù vừa lên tiếng, một tia phản kháng cuối cùng trong lòng tôi cũng hoàn toàn tan biến, ngơ ngác đứng tại chỗ, chuẩn bị nhận lấy cái chết.
Tôi thấy cổ tay đám người trẻ tuổi gần như ra sức cùng một lúc, hung hăng ấn mạnh xuống, ống tre trong tay trái lập tức bị phân thành hai nửa, cái này mang ý nghĩa là ‘thế như chẻ tre’ (thế mạnh áp đảo), những người đó không chút đình trễ, ném một trong hai nửa ống tre xuống đất, nửa ống còn lại dùng miệt dao gọt vỏ, đây là ‘tước’ thanh miệt của thợ vàng mã --- hà hà, vì sao đến bây giờ, trong đầu tôi vẫn còn ghi nhớ thủ pháp của thợ vàng mã?
Lạc Tiểu Dương à Lạc Tiểu Dương, thảo nào Trương mù vẫn luôn nói mày ngu, hóa ra mày ngu thật, luôn bị người khác chơi đùa, thế mà còn không biết gì, đến bây giờ vẫn nghĩ tới những kiến thức của thợ vàng mã hắn dạy mày, mày xứng đáng bị người ta chôn sống!
Tôi tự giễu than nhẹ một tiếng, không ngờ, tôi không chết trong tay người âm, nhưng lại chết trong tay một đám người dương, nếu như ông nội biết, liệu có tức tới mức sống lại không?
Đang nghĩ ngợi, chuông trấn hồn trên cổ tôi không có dấu hiệu báo trước, bỗng nhảy lên một cái!