Tôi xoay người hỏi ông bác chèo thuyền, câu vừa rồi ông ấy nói có ý gì, nhưng ông bác chèo thuyền lại không trả lời tôi, mà nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt của ông ấy, tôi cảm thấy rất quen thuộc, nhưng lại không nghĩ ra rốt cuộc đã thấy qua ở đâu, nhưng tôi dám khẳng định, tôi nhất định đã từng thấy qua ánh mắt đó!
Sau khi nhìn tôi một lúc, ông ấy xoay người rời đi, tôi muốn đuổi theo hỏi, lại bị Trương Mục và Trương mù đồng thời giữ chặt, lắc lắc đầu với tôi, tôi cho rằng ông bác chèo thuyền sẽ quay về trong thôn, nhưng không ngờ ông ấy lại nhảy xuống thuyền, Trương Mục hỏi:
- Ông không nghỉ ngơi ạ?
Người chèo thuyền thở dài một tiếng nói:
- Có người muốn qua sông, không đưa không được.
Nói xong, ông ấy giơ cao cái mái chèo bằng tre, thuyền dần dần biến mất trong màn đêm mịt mờ, cuối cùng chỉ nghe thấy tiếng nước truyền tới từ phía xa xa.
Tôi hỏi Trương mù:
- Vì sao vừa rồi hai anh lại ngăn tôi, chẳng lẽ các anh không muốn biết vừa rồi ông ấy nói vậy là có ý gì sao?
Trương mù nói:
- Vừa rồi không phải cậu hỏi rồi à? Ông ấy trả lời cậu chưa? Chuyện ông bác chèo thuyền không thích nói, cho dù là thôn trưởng tới hỏi, cũng chưa chắc hỏi được.
Trương Mục cũng nói:
- Mấy năm nay Trương mù đều không về quê, có một chuyện có lẽ cậu ta không biết, ông bác chèo thuyền không mở miệng nói chuyện ba năm nay rồi, vừa rồi lúc trên thuyền nghe thấy ông ấy hát ‘Minh Kim Thu Binh’, tôi đã cảm thấy sự tình có chút bất thường, có điều lại không dám cắt ngang ông ấy, tôi không biết rốt cuộc là chúng ta dính phải mấy thứ không sạch sẽ trong đường hầm, hay là thứ không sạch sẽ trên người cậu, có điều tôi không ngờ, ông bác chèo thuyền cũng là một thợ nhân, bao nhiêu năm rồi hôm nay mới biết.
Trương mù nói:
- Có phải anh ở chung với Lạc đại thần lâu rồi, cho nên cái này cũng không nhìn ra không?
Trương Mục nói:
- Vấn đề là tôi đã thử qua, trên người ông ấy không có khí tức của thợ nhân.
Trương mù nói:
- Đần độn! thằng ngốc kia còn nhìn được ra, ông bác chèo thuyền là thợ nhân, chứ không đêm hôm ông ấy chạy tới chạy lui trên sông, sao không bị quỷ đả tường? có điều cái này cũng không quan trọng, quan trọng là, vì sao ba năm nay ông bác chèo thuyền chưa từng mở miệng nói chuyện?
Trương Mục nói:
- Cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai?
Hai người vừa đi vừa nói, gần như đã coi vấn đề lúc trước tôi hỏi là gió thổi bên tai, tôi chỉ đành đi theo sau bọn họ, nghe bọn họ lý luận đủ kiểu trên đời, sau khi lên bờ, đi bộ khoảng bảy tám phút, lại gặp một con sông nữa, chỉ có điều con sông này chỉ rộng ba bốn mươi mét, trên sông, còn có một cây cầu.
Dưới ánh trăng, tôi nhìn thấy cây cầu bằng phẳng, hai bên còn có rào bảo hộ cao đến đầu gối, nhìn chất liệu, là loại cầu chuyên dùng gạch xây thường thấy ở nông thôn, nhưng tôi cảm thấy kỳ lạ chính là, cây cầu này có hơi chỉnh tề thái quá, cây rào ngang hay thẳng đều thẳng tắp một hàng, đến ngay cả khoảng cách giữa những viên gạch cũng thẳng tắp.
Trương mù và Trương Mục đi đến nơi này, đồng thời dừng lại, tôi cũng chỉ đành dừng lại, hỏi:
- Không phải nói vĩnh viễn không xây cầu sao, sao chỗ này lại có một cây cầu?
Trương mù nói:
- Tôi nhớ ba năm trước nơi này không có cầu.
Lúc nói, anh ta đưa mắt nhìn Trương Mục, ý hỏi vì sao nơi này hiện tại lại có một cây cầu?
Dưới ánh trăng, tôi thấy Trương Mục cũng cau mày, nói:
- Ba tháng trước lúc lên Trùng Khánh, chỗ này cũng không có cầu.
Trương Mục nói xong, tôi thấy bọn họ liếc mắt nhìn nhau, cả hai cùng lúc cởi giày và tất, sau đó xắn cao ống quần, tôi hỏi bọn họ muốn làm gì, Trương mù nói:
- Làm theo là được rồi, sao lại nhiều lời thế.
Tôi vốn rất muốn giơ chân đạp lên mông Trương mù đang cúi xuống xắn ống quần, nhưng nghĩ rằng đây là thôn Trương gia, nên tôi vẫn phải an phận một chút thì hay hơn, bằng không rất có thể sẽ bị đánh hội đồng, ở nông thôn, đánh hội đồng là chuyện rất bình thường --- lúc ngọn đèn dầu dưới quan tài thợ xây Trần tắt, người nhà họ Vương cũng ép người nhà họ Lạc chúng tôi phải đi đốt đèn.
Vốn định làm hảo hán không chịu lép về, nhưng cuối cùng tôi chỉ đành cởi giày tháo tất theo bọn họ, sau đó xắn ống quần lên, lúc này, tôi nhìn thấy bên đối diện cây cầu có một người đi tới, bước đi tập tễnh, nhìn rất giống một người què, tôi theo bản năng nghĩ tới Phùng Vĩ Nghiệp, sợ tới mức vội vàng lùi ra sau vài bước.
Nhưng Trương Mục hình như không phát hiện ra, vẫn đi thẳng, Trương mù bảo tôi đi theo sau Trương Mục, anh ta đi sau cùng, tôi nghĩ bọn họ sẽ đi lên cầu, không ngờ lại đi vòng sang bên trái cây cầu, lội xuống dưới sông, tôi vội vàng hỏi:
- Không phải có cầu sao, vì sao còn lội sông?
Trương mù đẩy tôi một cái, nói:
- Cậu nhìn cây cầu bên phải mình đi, có bản lĩnh thì cậu bước lên đó mà đi.
Tôi vừa nghiêng đầu nhìn, chợt nghe thấy bên tai có một cơn gió, sợ tới mức lập tức quay thu đầu lại, vẫn may tránh được cái tát của Trương mù, sau đó tôi xoay cả thân người sang bên phải để nhìn, dưới ánh trăng mỏng manh, tôi nhìn thấy trụ của cây cầu, là một cây tre đã đổi thành màu vàng, tôi đếm từ bên phải sang bên trái, trước sau cộng lại tổng cộng có mười tám cây tre! Đứng từ góc độ này có thể thấy rõ, toàn bộ cây cầu đều được dùng giấy hồ dán lên, đây căn bản không phải là một cây cầu dùng gạch xây, mà là một cây cầu bằng giấy!
Cây cầu như vậy, làm sao có thể để người đi được! nhưng, tôi nhìn thấy, trên cầu có một gã thọt chân vẫn khập khiễng bước đi, tên đó hình như cũng đã thấy tôi, hắn dừng lại, nghiêng đầu nhìn tôi, khóe miệng nở nụ cười mỉm quỷ dị --- lúc hắn quay đầu, thân mình vẫn ở phía trước, nhưng đầu lại quay một trăm tám mươi độ!
Trương mù vỗ vai tôi ba cái, nói:
- Đi tiếp.
Tôi trừng mắt nhìn, quả nhiên không còn nhìn thấy cái gã trên cầu nữa.
Tôi hỏi Trương mù:
- Cây cầu đó có phải để cho người âm đi không?
Trương mù nói:
- không phải cậu nhìn thấy rồi à, còn hỏi nữa?
Tôi nói, thôn các anh còn kỳ quái hơn cả thôn nhà tôi, không xây cầu cho người dương đi, lại xây cầu cho người âm, thật đúng là kỳ lạ!
Tôi vốn còn cho rằng Trương Mục và Trương mù sẽ phản bác vài câu, nhưng hai người lại im lặng một cách thần kỳ, chỉ khẽ bước đi trên con sông khá nông, vẫn may là mùa hè, nếu là mùa đông, còn không lạnh chết?
Sau khi lên bờ, xử lý qua loa xong, chúng tôi đeo giày đi tiếp, lần này, Trương Mục đi đằng trước, Trương mù và tôi đi theo sau, khoảng cách giữa tôi và Trương mù chỉ bằng một thân người, có lẽ lúc trước đã nói qua, vai sóng vai, ma khoác vai, cho nên đi bộ trời tối, hai người không được đi song song với nhau.
Tốc độ của Trương Mục rõ ràng nhanh hơn lúc trước rất nhiều, dọc đường đi rất gấp gáp, tôi nhỏ giọng hỏi Trương mù:
- có phải xảy ra chuyện rồi không?
Trương mù lắc đầu nói:
- Hiện tại còn khó nói, nhưng, thôn chúng tôi từ xưa đến nay, chưa xuất hiện qua cầu, cũng không xuất hiện qua người âm.
Tôi nói, các người đều là thợ nhân, cho dù có người âm, cũng lẩn mất rất xa.
Trương mù lắc đầu nói:
- Thợ nhân không lợi hại như cậu nghĩ, chúng tôi cũng ….
Trương mù còn chưa nói xong, tôi đã nghe thấy Trương Mục thét lớn một câu:
- Trương mù, đúng là xảy ra chuyện rồi, cậu nghe đi!
Tôi và Trương mù vểnh tai nghe, tôi nghe thấy phía xa xa truyền đến tiếng khua chiêng gõ trống thổi kèn xô-na. âm thanh này quá quen tai, lúc ông nội qua đời đã nghe qua, thợ xây Trần qua đời cũng nghe qua, Vương Thanh Tùng qua đời cũng nghe qua, đây là tiếng kèn buồn thổi cho người chết!
Tôi thấy Trương mù mắng một câu:
- Cái tông môn nhà nó, đó là hướng nhà cũ.
Mắng xong, Trương mù co giò chạy như điên, tôi và Trương Mục vội vàng theo sau.
Chạy khoảng vài phút, tôi nhìn thấy một cái sân nhà khá rộng, giống kiểu nhà trong thôn chúng tôi, tường cao hơn hẳn, cổng lớn mở rộng, bên trong sân đốt một đống lửa, xung quanh có các thôn dân vây quanh, ở bên trong nhà chính, đặt linh vị, phía sau linh vị là quan tài, quan tài này có hơi khác so với những cỗ quan tài tôi nhìn thấy, bởi vì, màu sắc của nó, lại là màu đỏ thẫm.
Khi nhìn, khiến người ta có cảm giác vô cùng quỷ dị, rất không thoải mái.
Tôi đi theo Trương mù chui vào đám người, mọi người nhìn thấy Trương mù trở về, cả đám đều tránh đường, đây là nhà cũ của nhà họ Trương, hiện tại thổi sáo gõ trống, dùng mông cũng nghĩ được ra, nhất định là thân nhân của Trương mù, hiện tại tôi đang lo lắng, liệu có phải là ông nội Trương mù mất rồi không, nếu đúng là ông nội anh ta mất, vậy thì tất cả bí mật chẳng phải đều đã bị chôn vùi vào bên trong cỗ quan tài màu đỏ thẫm này? cũng quá trùng hợp rồi đi?
Nhưng sau khi Trương mù nhìn thấy linh vị, kinh ngạc vung tay hất linh vị xuống đất, gào lên với đám người ầm ĩ xung quanh:
- Các người làm trò gì vậy?
Trương mù nổi điên tôi từng nhìn thấy qua, nhưng loại chuyện như vất linh vị xuống đất, có phải là hơi ---- lúc nghĩ tôi cũng liếc nhìn linh vị rơi dưới đất, lúc ấy đại não tôi như ngừng hoạt động, bởi trên linh vị ghi rõ ràng mấy chữ: ‘ linh vị của Lạc Tiểu Dương’.
Không đợi tôi phản ứng lại, chợt nghe thấy trong đám người có một tiếng nói già nua bỗng vang lên:
- Chôn sống thằng từ bên ngoài đến này cho tôi!