Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trương mù, tôi cũng căng thẳng theo, sau đó ra sức gật đầu, thực ra trong lòng cảm thấy hơi kích động, bởi vì dù sao đây cũng là lần đầu tiên Trương mù dạy tôi những thứ liên quan đến thợ thuật.
Nhưng vì sao chỉ sau một đêm, Trương mù lại thay đổi lớn như vậy? không đúng, không chỉ có Trương mù, thậm chí Trương Mục cũng vậy, cũng bắt đầu chủ động dạy tôi những kiến thức liên quan đến thợ thuật, mà theo truyền thống của thôn, những việc như đốt tiền lạc khí, nâng quan, như thế nào cũng không tới phiên hai anh em Trương mù cùng nhúng tay vào, nhưng bọn họ lại làm từ từ từng bước không nhanh không chậm, nhìn qua thật giống như cố tình làm mẫu dạy cho tôi.
Tôi hỏi:
- Thế nào là ‘tịnh diện minh mục’?
Trương mù nói;
- Cái gọi là tịnh diện, chính là rửa mặt, còn minh mục, có lẽ cậu hiểu, mắt là nơi tập trung nhiều sinh lực của con người nhất, chỉ cần nhìn mắt một người, là có thể biết người này có tinh thần hay không, ‘hai mắt sáng ngời’, để hình dung người này có khí thần dồi dào, với cả cho dù đằng sau lưng cậu có người, nhưng chỉ cần người này nhìn cậu, cậu sẽ có cảm giác, đây chính là minh chứng trực quan nhất cho câu nói trong mắt có thần, cho nên người sau khi chết, hồn phách trệ nhãn là chuyện thường thấy nhất, nếu mắt không đóng, rất dễ bị khởi thi, hơn nữa, còn không phải là khởi thi bình thường!
Lúc này, Trương mù dùng cằm chỉ chỉ phương hướng thi thể (không được dùng ngón tay chỉ người chết!!! nhớ thật kỹ!!) nói:
- Cậu nhìn xem rửa mặt thế nào.
Tôi quay qua nhìn, vừa hay nhìn thấy có một trưởng bối nhà họ Trương tóc đã bạc trắng ngồi ở vị trí đỉnh đầu chú Trương, trong tay cầm một cái khăn tay màu trắng, miệng niệm niệm gì đó, khăn tay nhẹ nhàng phất qua mặt chú Trương một cái, khăn tay không chạm vào mặt, ông già còn nhẹ giọng nói một câu:
- Rửa mặt cho chú rồi.
Trương mù giải thích với tôi:
- Lúc rửa mặt, phải bĩnh tĩnh nhã nhặn, không buồn không vui, niệm những cái gì sau này nói với cậu sau, hiện tại nói, cái não của cậu cũng không nhớ nổi, vừa rồi phất khăn được gọi là ‘cách diện’, ngụ ý ‘thanh tẩy tâm hồn’ , chủ yếu nhắm vào những người khi còn sống đã làm chuyện xấu, để bọn họ sau khi xuống dưới, phải biết sám hối, để kiếp sau có thể làm người một lần nữa.
Tôi mở to mắt nhìn chằm chằm mắt chú Trương, sợ mắt chú ấy sẽ mở ra, tuy rằng không biết hậu quả sau khi mở ra là gì, nhưng nhìn vẻ mặt của Trương mù, dùng mông để nghĩ cũng biết nhất định không phải chuyện tốt, vẫn may, không xảy ra chuyện như vậy.
Nhưng tôi đã vui mừng quá sớm, bởi vì rửa mặt, cũng cần ba lần.
Lần thứ hai phất khăn, Trương mù nói:
- Lần này được gọi là ‘đổi mặt’, ngụ ý, ‘thay hình đổi dạng’, là nói cho người chết biết, cái đầu và cái cơ thể này bạn không thể dùng được nữa, về sau bạn chính là một người âm, không có thân thể, cho nên muốn đổi đầu, thì cũng phải đổi mặt, lần thứ ba là quan trọng nhất, cũng là ‘minh mục’ đã nói, cậu xem, lần này khăn tay phải được phất từ trên xuống, ngụ ý để những người chết không nhắm mắt, tiêu tan oán khí, giải quyết xong tâm nguyện, để bọn họ chết nhắm được mắt, nhưng nếu oán khí của người chết quá nặng, thì phải cần đến nhưng sư phụ già tới ‘tịnh mục’ , thợ nhân bình thường không làm được, những sư phụ già tay nghề cao siêu, còn có thể giúp người chết có khuôn mặt an tường, điểm này, khó có người nào làm được.
Tôi liếc nhìn vị trưởng bối đang ‘tịnh diện minh mục’ cho chú Trương, tuổi tác có lẽ ngang với ông nội Trương mù rồi, tôi hỏi:
- Chẳng lẽ oán khí của chú Trương rất nặng?
Trương mù hừ lạnh một tiếng nói:
- Nuôi gà hết cả một đời, cuối cùng lại bị gà giết chết, mà còn không được chết trong nhà, chết ngay trong ổ gà âm, cậu nói xem, oán khí có nặng hay không?
Tôi hiểu, người già có chỗ dựa, người chết có chốn về, đây mới được coi là ‘hai tay buông xuôi không có gì tiếc nuối’, mà hai điều này, chú Trương đều không có, hơn nữa bên cạnh còn có âm khí của gà âm phủ lên người, lúc chết còn mang gương mặt không cam tâm như thế, oán khí trên người không nặng mới là lạ.
Cũng may, sau khi trưởng bối nhà họ Trương ‘tịnh diện minh mục’ xong, mắt chú Trương không mở, sắc mặt còn vô cùng an tường, trưởng bối nhìn chú Trương một lúc, xác định không có chuyện gì xong, mới khoanh tay đi xuống dưới, nhìn từ dưới chân lên đầu, dáng vẻ còn ‘tiên phong đạo cốt’ hơn cả Trần tiên sinh và Trương mù. Vị trưởng bối này quả nhiên là một vị cao nhân, thôn Trương gia bọn họ, không giống thôn Vương gia chúng tôi, cao thủ quá nhiều, nhưng vì sao một thôn làng như vậy, vẫn phải phong kín lại để trở thành một quỷ thôn?
Trương mù nói:
- Còn lại là mặc quần áo, cái này không có kỹ thuật gì đâu, cậu đi mặc cho chú Trương.
Tôi nuốt một ngụm nước miếng, má! không ngờ mới vừa học lý thuyết, đã phải thực hành ngay, cũng quá nhanh rồi đi?
Trương mù đứng một bên nói:
- Mặc quần áo phải chú ý mặc lẻ không mặc chẵn, bình thường đều mặc năm cái áo, ba cái quần, cái một cái hai là áo màu xanh, cái ba cái bốn là áo màu đỏ, cái thứ năm màu trắng, màu quần như nhau, trên quần phải đeo thắt lưng, dùng sợi dây màu đen quấn, cứ mười tuổi quấn chín sợi, không đủ mười tuổi không quấn, cũng có nghĩa, hai mươi tuổi phải quấn mười tám sợi, hai mươi chín tuổi cũng vẫn quấn mười tám sợi, nhưng ba mươi tuổi thì phải quấn hai mươi bảy sợi. hiểu chưa?
Tôi gật đầu, sau đó đứng bên phải chú Trương ( lấy trái làm trọng, tôi đứng ở bên phải, để chú ấy bên trái, chú ấy được tôn quý hơn tôi.) mặc áo quần áo theo thứ tự cho chú ấy, bởi vì không quen tay, vẫn chậm trễ một ít thời gian, nhưng cũng may không làm lỗi, có điều lúc mặc cái áo cuối cùng, tôi có cảm giác ai đó đang đứng bên tay trái nhìn mình chằm chằm, tôi sợ hãi quay đầu nhìn, còn cho rằng là mắt chú Trương mở ra rồi, có điều vẫn may, mắt chú ấy vẫn còn nhắm, chẳng qua chỉ hơi nghiêng đầu về bên này thôi.
Xem ra là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng rồi, chỉ nghiêng đầu mà thôi, cũng bị dọa thành thế này?
Đúng lúc tôi chuẩn bị mặc tay trái cho chú Trương, tôi lại cảm thấy có người đang nhìn mình, ánh mắt này còn không đến từ sau lưng, mà đến từ đằng trước, tôi quay đầu nhìn, mắt chú Trương không mở, chỉ nghiêng đầu --- không đúng, mặt của chú Trương vốn dĩ hướng lên trên nóc nhà, vừa nãy vì sao lại nghiêng sang bên phải, hiện tại lại nghiêng sang bên trái?
Tôi thề, lúc tôi mặc quần áo cho chú Trương, căn bản chưa từng chạm vào đầu chú ấy!
Tôi bị dọa lùi về sau vài bước, chỉ thi thể của chú Trương (vừa giơ tay đã bị Trương mù tát cái bốp hạ xuống, anh ta bảo tôi đừng dùng ngón tay chỉ!) , nói với Trương mù:
- Đầu của chú ấy đang chuyển động.
Trương mù nghi hoặc đến gần thi thể chú Trương nhìn một lúc, lắc đầu nói với tôi:
- Cái tông môn nhà cậu, không có vấn đề gì, cậu đừng thần hồn nát thần tính.
Lúc này tôi cũng nhìn thấy đầu chú Trương nằm ngay ngắn, không bị nghiêng, chẳng lẽ là ảo giác của tôi ? tuy rằng có chút hoài nghi, nhưng Trương mù đều đã nói vậy, tôi cũng không còn gì để nói, tôi nghĩ, có thể là lần đầu tiếp xúc với người chết bằng phương thức này, cho nên sẽ có chút sợ hãi, xuất hiện ảo giác.
Tôi vừa an ủi chính mình, vừa cài nút chiếc áo cuối cùng cho chú Trương, vẫn may, tất cả đều thuận lợi, tôi nghĩ, có thể đúng là do tôi hoa mắt.
Sau khi mặc xong quần áo, Trương mù nói:
- Kế tiếp là cho bạc vào miệng, mặc dù nói là cho bạc, nhưng thực ra là cho ba thứ đồ, bạc vụn, bảy hạt gạo, ba lá trà, bạc vụn trấn hồn, lá trà an phách, về phần bảy hạt gạo, chuyện này có chút dài dòng, sau này nói với cậu sau, cậu đi đặt đồ theo trình tự trước đã.
Lúc này tôi đột nhiên nghĩ đến một việc, đó là tẩy thân, mặc quần áo và bỏ bạc vào miệng, chẳng lẽ không phải là việc của người nhà người chết làm hay sao, cho dù người trong gia đình không có mặt, thì cũng không đến lượt thợ nhân làm việc này, ngoài ‘tịnh diện minh mục’ ra. Nhưng mà, vì sao Trương mù lại bảo tôi làm nhưng việc này?
Trương mù nói:
- Cái tông môn nhà cậu, lúc không dạy cậu thợ thuật thì trong lòng cậu hậm hực oán than, lúc dạy cho cậu thì nghi thần nghi quỷ, sao cậu lắm mồm thế hả?
Tôi cười xòa nói:
- Hế hế, đây không phải là vì tôi hiếu học hay sao.
Trương mù không nói thật, nhưng tôi vẫn nhận lấy một ít bạc vụn, gạo và lá trà trong tay anh ta, đi tới chỗ chú Trương.
Lúc tới trước mặt chú ấy, tôi nói với chú ấy trước một tiếng:
- Tổ tiên mở miệng, miệng ngậm bạc vụn, lên đường bình an!
Nhưng khi tôi tách miệng chú Trương ra, còn chưa bỏ bạc vụn vào, tôi bỗng thấy, mắt chú ấy đột nhiên mở to, tròng mắt trợn ngược lên trên, miệng há hốc trừng mắt nhìn tôi!