Tôi hỏi ông Trương Tiệm ngồi giữa nhà chính:
- Chẳng lẽ nhà họ Trương cũng không làm gì được nó?
Trương Tiệm hừ lạnh một tiếng, nhưng không nói gì, tôi biết, câu hỏi vừa rồi của tôi đã kích động Trương lão gia, dù sao danh tiếng của bọn họ cũng nổi khắp Trùng Khánh, trong giới thợ nhân, cũng có danh vọng nhất định, điểm này, có thể nhìn được ra từ thân phận người dẫn đầu của Trương mù.
Trương mù vội vàng đứng ra hòa giải:
- Cái tông môn nhà cậu, cậu có biết ăn nói không thế? Lúc bình thường cậu ngốc rồi thì cũng thôi đi, sao ngay cả lúc mở miệng nói chuyện cũng ngu dốt thế hả? không phải nhà họ Trương chúng tôi không thắng được nó, là hiện giờ nó trốn đi rồi, muốn giải quyết cũng không giải quyết được, lấy cái ví dụ, hiện tại cậu có một quả tên lửa, nhưng cậu không biết kẻ địch trốn ở đâu, cậu nói xem, cậu phải làm thế nào?
Trương mù nói vậy làm tôi nghĩ tới phần tử khủng bố số thế giới Osama Bin Laden, một đất nước đỉnh cao như nước Mĩ, có vũ khí tốt nhất, vậy mà trước lúc chưa tìm thấy ông ta, còn không thể làm gì được ông ta, cuối cùng, chỉ có thể biết ông ta đang ở đâu, mới giải quyết ông ta trong một lần hành động duy nhất.
Tôi nói:
- Chẳng lẽ không tìm thấy nữa sao?
Trương mù nói:
- Nó đang chơi trốn tìm cùng chúng ta!
Tôi nghi hoặc hỏi:
- Chơi trốn tìm?
Trương mù nói:
- Người của chúng ta đã chia nhau ra đi tìm, nhưng không phát hiện có chỗ nào bất thường, nhưng lúc chú Trương xảy ra chuyện, có người phát hiện có một nơi có oán khí khá nặng, nhưng sau khi đào lên, cái gì cũng không có, giống như lúc chúng ta còn nhỏ chơi trò trốn tìm, đợi cậu không tìm thấy, sẽ chạy ra sau lưng cậu gọi một tiếng, nhưng khi cậu quay đầu nhìn, lại phát hiện không tìm thấy người kia.
Nghe Trương mù giới thiệu như vậy, tôi nghĩ tới bé gái không có mặt, bởi vì chỉ có trẻ con mới thích chơi đùa, tôi vẫn luôn muốn làm rõ tên đi theo sau tôi rốt cuộc là ai, vì thế tôi hỏi:
- Tên đi theo sau tôi, có phải là một đứa trẻ không?
Trương mù nói:
- Không biết, chưa nhìn thấy rõ bao giờ, lúc ấy chỉ thấy khá phiền phức mà thôi, nhưng không ngờ lại khó giải quyết đến vậy.
Lúc Trương mù nói, vẫn nhìn ông nội Trương Tiệm, tôi cũng nhìn ông nội anh ta, hy vọng có thể nhìn thấy chút manh mối trong ánh mắt ông ấy, nhưng ông nội anh ta cũng lắc đầu nói:
- Nói thật, tôi cũng không nhìn rõ, có điều tôi đoán, nếu người này còn sống, nhất định không thua kém gì Lạc Triều Đình.
Tôi kinh ngạc hỏi:
- Lợi hại vậy sao?
Trương Tiệm nói:
- Trên đường trở về, chẳng lẽ các cháu chưa lĩnh giáo được bản lĩnh của hắn?
Lúc này tôi mới nhớ, ‘bảy trên tám dưới’ , quan tài trong đường hầm chúng tôi gặp phải. lúc bị trói trong quan tài, tôi vẫn còn hoài nghi là thủ đoạn của ông bác người giấy vì cứu tôi, hiện tại xem ra, không phải, mà là tên đi theo sau tôi ngăn cản chúng tôi quay về thôn Trương gia.
Nếu đúng là người đi theo tôi kia động thủ để ngăn chúng tôi về thôn, vậy thủ đoạn của hắn đúng như Trương mù nói, vô cùng lợi hại! huống chi, đối phương còn ra tay trong tình trạng không có thân thể, nếu hắn có cơ thể, vậy còn khủng bố tới cỡ nào?
Đúng lúc này, tôi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề. Tôi nói:
- Không đúng, trước lúc chúng cháu đến thôn Trương gia, cháu chưa tới đây bao giờ, nếu đã như vậy, tên kia vì sao biết thôn Trương gia có uy hiếp với hắn, sao hắn biết các ông đã chuẩn bị xong một đại trận chờ hắn, hắn vì sao biết cháu sẽ bị chôn sống?
Tôi vừa hỏi câu này, Trương mù cũng rất có hứng thú nhìn ông Trương Tiệm, rõ ràng, anh ta cũng chưa hiểu vấn đề này.
Ông Trương Tiệm nhìn Trương mù một cái, sau đó lấy ra một bức thư trong túi, nhìn qua bên ngoài phong bì bức thư, đã biết là bức thư có từ mấy chục năm trước, màu vàng, trên bìa có hai đường vẽ màu đỏ, giữa hai đường vẽ, viết ba chữ, ‘Trương Tiệm nhận’.
Tôi nghĩ Trương lão gia sẽ đưa bức thư này cho Trương mù đọc, không ngờ, Trương lão gia lại đưa cho tôi , rồi nói:
- Đây là bức thư ông nội cháu gửi cho tôi từ ngày xưa.
Vừa nghe đến đây, tôi càng thêm kinh ngạc, tôi không thể tin nổi, ông nội tôi còn viết thư gửi cho ông Trương Tiệm, vậy cũng là nói, rất nhiều năm trước, ông nội đã quen biết ông Trương Tiệm, nếu không thì phong bì bức thư không thể cổ xưa như thế.
Tôi nhận lấy bức thư, vừa mở vừa nói:
- Ông quen ông nội cháu ạ?
Ông Trương Tiệm hừ lạnh một tiếng nói:
- Tên tuổi của Lạc Triều Đình, người trong giới thợ nhân khi đó, làm gì có ai không biết?
Tôi đã lấy bức thư trong phong bì ra, chỉ có một mẩu ngắn, chứ không phải là một tờ giấy hoàn chỉnh, giống như có người đã xé đôi tờ giấy, tôi nghĩ, có thể trong thư còn có bí mật không thể cho ai biết, nên đã bị ông Trương Tiệm xé đi.
Nhưng sau khi mở bức thư, tôi mới biết tôi sai rồi, bởi vì bên trên tờ giấy này chỉ viết một câu ngắn ngủi:
‘ ngày X tháng X năm 2016, cháu trái tôi sẽ đến thôn các người, dùng ‘tử địa hậu sinh’ tôi dạy ông với nó, giờ tý hạ táng, nhớ lấy!’
Vù vù!
Lúc nhìn đến đây, cả người tôi cứng đờ, trong đầu trống rỗng, cho dù đánh chết tôi cũng không ngờ, người nhà họ Trương chôn sống tôi, là kế hoạch ông nội đã bày ra từ mấy chục năm trước, chẳng lẽ khi đó, ông nội đã biết sau này sau lưng tôi sẽ có người âm đi theo? Nhưng, nếu ông thật sự biết tất cả, vậy liệu có thể hiểu rằng, người âm sau lưng tôi, cũng là ông nội sắp xếp? cho nên người âm đó mới biết lúc này phải ra tay ngăn cản tôi và Trương mù trở về thôn Trương gia?
Nhưng, mấy chục năm trước, sao ông đã biết tôi sẽ xuất hiện trong thôn Trương gia? Hơn nữa, tôi rất nhanh đã ý thức được một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, vì thế tôi hỏi ông Trương Tiệm:
- Ông ơi, bức thư này ông nhận được từ khi nào?
Trương lão gia nghĩ ngợi, nói:
- Tính tròn ra thì có lẽ cũng được hơn bốn mươi năm rồi.
Tôi nghe thấy vậy xong vô cùng khiếp sợ, tôi nói:
- Không thể nào, tuyệt đối không thể! Ông nội Trương, không phải ông nhớ nhầm rồi chứ? Bốn mươi là số chẵn, có phải ông nhớ lộn rồi không ạ?
Quả thật, nếu Trương lão gia nói bốn mươi ba hoặc là bốn mươi bảy, tôi có thể sẽ tin, nhưng con số bốn mươi, quá tròn số, tôi cảm thấy rất không đáng tin.
Trương lão gia trừng mắt nhìn tôi, nói:
- Tôi nói bốn mươi năm trước thì đúng là bốn mươi năm trước, không có sai!
Lúc này Trương mù kéo ống tay áo tôi, nói:
- Bốn mươi năm trước, là lần thứ ba ông nội tôi ‘xung phong’ làm người dẫn đầu, là ngày thành công, ông ấy không thể nhớ lầm.
Lúc sau, Trương mù lại bổ sung một câu:
- Hai lần trước bởi vì sự kiện ‘mười năm’ của nước ta, nên không tổ chức cuộc gặp mặt, cho nên đương kì vẫn để trống, chứ không, ông nội tôi sẽ trở thành người đầu tiên trở thành người dẫn đầu ba đợt liên tục, cũng trong mười năm đó, ông nội cậu mất tích, không còn có ai nhìn thấy ông nội cậu nữa, do vậy rất nhiều người đều cho rằng ông nội cậu đã chết trong vòng mười năm đó rồi, vốn dĩ là năm 1975 phải chọn ra một người dẫn đầu, nhưng lại bị lùi lại một năm, chờ thế thời ổn định, cũng chính là năm 1976, ông nội tôi mới lên làm người dẫn đầu, có lẽ ông ấy sẽ không nhớ lầm.
Tôi nói:
- Nhưng Trương mù à, anh có từng nghĩ, năm 1976, lúc đó bố tôi mới tám tuổi, tôi còn đang ở đâu, chỉ có ông trời mới biết, ông nội sao có thể kết luận, tôi sẽ là con trai, chứ không phải con gái! Ông ấy dựa vào cái gì để viết hai chữ ‘cháu trai’ trong thư?
Sau khi hỏi câu này, tôi thấy trên mặt Trương mù và Trương Tiệm rõ ràng xuất hiện cảm xúc kinh ngạc, xem ra lúc trước bọn họ cũng không nghĩ tới vấn đề này, mà chỉ dồn lực chú ý vào việc vì sao ông nội tôi có thể tính chuẩn ngày như thế.
Trương Tiệm rất nhanh đã bình tĩnh lại, vẻ mặt còn có chút kích động, hỏi tôi:
- Năm nay cháu bao nhiêu tuổi?
Tôi nói, 24 tuổi.
Tôi thấy rõ ràng sắc mặt ông ấy hơi xao động, lại hỏi tôi:
- Cháu sinh tháng mấy?
Tôi đáp, tháng ba.
Nghĩ ngợi một chút, sợ ông ấy lại hỏi, vì thế tôi bổ sung thêm một câu, ngày hai.
Ông Trương Tiệm híp mắt, vươn tay trái lên bấm bấm tính toán, đột nhiên, mắt ông ấy trợn to, hai tay vỗ đùi, đứng mạnh dậy từ trên ghế, trừng mắt nhìn tôi nói:
- Không thể nào! Không thể nào ….hắn làm được rồi! hắn thật sự làm được rồi! ha ha …. Ha ha… Lạc Triều Đình à Lạc Triều Đình, tôi thua rồi, tôi thua rồi!
Trương Tiệm đột nhiên cười ha hả như điên như dại, miệng còn nói những lời nghe không rõ, cả người nhìn giống hệt như kẻ điên!