Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 190 Tiếng cười sau lưng

Lúc ông Trương Tiệm cười như bị điên, tôi thấy Trương mù không ngừng bấm bấm thủ ấn, về phần là cái gì, trong đó tôi chỉ biết mỗi ‘tâm hỏa thủ ấn’.

Trương mù liên tục thay đổi thủ ấn, mãi đến khi được mười bảy lần, ánh mắt Trương lão gia đột nhiên trấn tĩnh lại, ông ấy tức khắc ngừng cười, trong ánh mắt có chút lo âu, Trương mù không làm phiền ông ấy cũng đứng ở một bên với tôi, có lẽ anh ta đang suy nghĩ cái gì đó.

Đột nhiên, ông Trương Tiệm nói với Trương mù:

- Ông Trương Uyên xảy ra chuyện rồi, mau tới nhà chú Trương con.

Nói xong, ông Trương Tiệm chạy ra ngoài trước, dáng người ông ấy khá cao, Trương mù và Trương Mục đều không được di truyền điểm này, bởi vì do dáng người, lúc đi trên đường, tôi cảm thấy ông ấy có khí chất mạnh mẽ uy phong, mà bước đi còn rất nhanh, tôi gần như phải chạy chậm thì mới đuổi kịp.

Trương mù đi cùng tôi ở phía sau, hình như anh ta đang lẩm bẩm:

- Thảo nào lúc đó tôi nài nỉ ông ấy giúp cậu đuổi người âm sau lưng đi, ông ấy nghĩ cũng không thèm nghĩ liền đồng ý, hóa ra là ông ấy đã sớm biết sẽ có ngày này, tôi còn cho rằng ông ấy đã nghĩ thông chuyện năm đó, nếu như sớm biết thế này, có đánh chết tôi cũng không về, con mẹ nó tông môn nhà nó!

Tôi hỏi Trương mù:

- Chuyện năm đó là chuyện gì? vì sao ba năm rồi anh không về nhà lần nào?

Trương mù nói:

- Chuyện cũ năm xưa, không có gì để nói, đợi Trương Ly về, hai người chúng ta sẽ đi, cái thôn này, không cần thiết phải ở lại.

Tôi nói:

- Cỗ quan tài màu đỏ kia cũng mặc kệ sao?

Trương mù nói:

- Sao cậu còn ngốc như thế, nếu đã là kế hoạch do ông nội cậu vạch ra từ năm đó, cậu nghĩ là ông nội cậu không để lại biện pháp giải quyết sao? chứ không thì sao cả bức thư chỉ còn lại một nửa?

Tôi vừa nghe thấy Trương mù nói vậy, không biết đáp trả thế nào, ngay từ đầu tôi đã cho rằng ông Trương Tiệm có thể đã xé đôi bức thư, nhưng vừa nhìn thấy một câu trong thư, tôi đã cho rằng là ông nội mình tiết kiệm giấy, cho nên mới chỉ dùng một nửa trang giấy để viết thư.

Tôi gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời của Trương mù, sau đó tôi hỏi anh ta:

- Lúc anh đến thôn chúng tôi, sau khi nghe thấy tên ông nội tôi, vì sao lại có vẻ mặt tức giận? có phải ông nội tôi và nhà họ Trương các người có ân oán gì không? tôi cũng là nghe thấy ông nội anh ăn nói khùng điên, mới nghĩ tới điểm này.

Quả thật có thể phỏng đoán ra năm đó ông nội tôi và ông nội anh ta có quen biết nhau qua những lời nói ban nãy của ông Trương Tiệm, hơn nữa còn không chỉ qua lại xã giao, bằng không ông nội tôi sẽ không giao chuyện giải quyết người âm đi theo tôi cho ông Trương Tiệm, nhưng, rốt cuộc lúc trước bọn họ đã tiến hành trận đấu gì? ông nội tôi thật sự đã làm được chuyện gì? tôi nghĩ, cũng chỉ có ông Trương Tiệm biết, nhưng tôi vẫn không cam lòng mà hỏi Trương mù.

Trương mù nói:

- Cái tông môn nhà cậu, cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai? Trong trí nhớ của tôi, ông nội chỉ nói ông ấy là người dẫn đầu, chuyện trước lúc làm người dẫn đầu, ông ấy chưa từng đề cập tới, tôi từng hỏi bố mình, bố tôi cũng không biết, chỉ biết có một người tên là Lạc Triều Đình, chính là kẻ thù của nhà họ Trương, lúc đầu tôi còn cho rằng là vì trong ‘mười năm’ đó, Lạc Triều Đình từng khiêu chiến với nhà chúng tôi, hiện tại xem ra, có lẽ không phải --- không đúng, nhất định không phải! tông môn nhà nó, năm đó, những người đồng lứa bọn họ, rốt cuộc đã làm chuyện gì chứ!

Tôi nói:

- Chẳng lẽ anh cũng không biết?

Trương mù nói:

- Nếu tôi biết, tôi sẽ không về đây hỏi ông già cứng đầu đó đáp án rồi!

Tôi nói:

- Anh không thể cái gì cũng không biết chứ? Nếu anh không biết, vì sao anh lại thôi học, vì sao ba năm không về nhà? Nhất định là anh phát hiện ra cái gì, cho nên mới nghỉ học, mới không về nhà, đúng hay không?

Tôi cho rằng phân tích của mình đã không chê vào đâu được, nhưng câu nói của Trương mù đã chặn họng tôi:

- Tôi nghỉ học và ba năm không về, không có liên quan mẹ gì với chuyện hiện tại chúng ta đang trải qua.

Nói xong, anh ta đẩy cửa sân, đi vào trong nhà chú Trương, tôi đi theo sau, vào sân đi thẳng đến nhà chính.

Tôi thấy, gian phòng bị khóa chặt đã bị mở, Trương Mục và Trương Uyên đang dùng dây thừng đỏ trói chú Trương, trói chú ấy lên tường, tôi thấy cánh tay của Trương Mục thiếu mất một miếng, là vết cắn, nhưng không chảy máu, bởi vì cánh tay bị cắn là cánh tay giấy, nhưng ông Trương Uyên lại khác, hai cánh tay đều là miệng vết thương, là bị cào, máu tươi đã nhuộm đỏ quần áo ông ấy, trên tay cũng có vết cắn, nhưng vẫn chưa phải là vết thương nghiêm trọng nhất, mà cái lỗ trên bụng ông ấy, mới là chỗ đang không ngừng chảy máu.

Thấy chúng tôi tiến vào, Trương Mục lập tức thét lên với Trương mù:

- Chú Trương không phải bị khởi thỉ, mà là khống thi!

( khống thi: thi thể bị điều khiển.)

Tôi không biết khống thi là khái niệm như thế nào, nghĩ thầm, chẳng lẽ cũng có nghĩa là cản thi? Nhưng, đối phương không phải là một cao thủ thợ vàng mã sao? sao hiện tại lại biết cả thủ đoạn của thợ cản thi rồi? chẳng lẽ người kia đa tài?

Tôi mới vừa nghĩ như vậy, ông Trương Tiệm đã nhảy vọt vào, giơ tay móc ra một chồng giấy trắng trong túi áo, động tác trong hai tay rất nhanh, sau đó dán lên trên bụng ông Trương Uyên, đưa tay nhận lấy sợi dây thừng màu đỏ, quấn một vòng quanh bụng mình, đoạn dây còn lại, lại quấn một vòng quanh đùi, sau đó ném dây thừng xuống đất, dùng chân giẫm thật mạnh.

Bên kia, Trương mù cũng nhận lấy dây thừng trong tay Trương Mục, quấn lên bụng mình, buộc một nút, lùi ra sau một nước, như vậy, thi thể chú Trương mới bị khống chế hoàn toàn, dán chặt lên tường, Trương Mục không nói hai lời, chạy đến bên chỗ ông Trương Uyên, bắt đầu cấp cứu, cũng thét lên với tôi:

- Mau đi gọi người tới giúp!

Nói thật, tôi đã bị một màn máu me be bét trước mắt dọa sợ tới mức toàn thân đều cứng lại, nếu không có Trương Mục thét lên với mình, tôi cũng không biết kế tiếp tôi phải làm gì.

Tôi vội vàng xoay người chạy ra nhà chính, giây phút tôi bước ra khỏi nhà chính, tôi cảm thấy trên cổ có một cơn gió lạnh thổi qua, theo lý mà nói, bây giờ còn đang là giữa trưa, bên ngoài mặt trời chói chang như thế, cho dù có gió, cũng không lạnh, nhưng tôi vẫn chạy ra ngoài sân nhà, vừa chạy vừa dặn dò bản thân, nhất định không được quay đầu, ai gọi cũng không được quay đầu!

Vừa chạy ra ngoài sân, chợt nghe thấy phía sau có tiếng cười, đây là tiếng cười của trẻ em, giữa trời hè nóng nực, đột nhiên nghe thấy âm thanh này, da đầu bỗng ngứa ran, nhất là lúc chạy, tôi không nhìn thấy trong sân có trẻ em, vậy thì âm thanh kia, là vọng lại từ đâu! Không cần nghĩ cũng biết!

Sau khi ra khỏi sân, tôi vừa chạy vừa hô cứu mạng, nhưng chạy nửa ngày không có ai trả lời tôi, chẳng lẽ tất cả mọi người đều không tin một người ngoài? Vì thế tôi chạy vào một hộ gia đình gần nhất, cũng không quan tâm được có lễ phép hay không, đẩy cửa chạy vọt vào sân, gọi vào trong nhà:

- Cứu mạng!

Nhưng, gọi nửa ngày, vẫn không có hồi âm, tôi nghĩ, chẳng lẽ gia đình này đều ra đồng làm việc rồi? vì thế tôi xoay người chuẩn bị chạy sang nhà khác, nhưng vừa mới mở cửa sân, lại nghe thấy tiếng trẻ con cười khanh khách, hơn nữa, còn truyền đến từ trong sân sau lưng, âm thanh này giống hệt âm thanh nghe được lúc ở trong sân nhà chú Trương.

Chẳng lẽ, tên kia theo tôi đến đây!?

Hiện tại không quan tâm được nhiều như vậy, cứu người quan trọng hơn, vì thế tôi lại chạy sang nhà thứ ba, nhưng vào sân gọi rất lâu, vẫn không có ai đáp lại, lúc này đây, tôi đi thẳng vào nhà chính, gõ cửa nhà, cửa không khóa, vừa gõ đã tự mở ra, trong nhà trống không, tôi lại nghe thấy tiếng cười ngoài sân, hơn nữa, âm thanh còn lớn và rõ ràng hơn trước!

Tôi xoay người chạy ra khỏi nhà thứ ba, cả thôn lớn như vậy, tôi không tin không tìm thấy một người nào!

Nhưng, mỗi lần đẩy cửa sân, tôi sẽ nghe thấy tiếng cười trẻ em càng rõ ràng hơn, mãi cho đến khi mở cánh cửa thứ mười, tôi nghe thấy, tiếng cười, ở ngay sau lưng mình.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất