Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 202 Trấn hồn lập thi

Tôi từng nghe mấy bạn học ngành y nói, trước lúc bọn họ chính thức học môn giải phẫu, những người nhát gan sẽ bị cô giáo sắp xếp cho ở cùng với xác chết một đêm, để huấn luyện sự gan dạ của bọn họ, tuy rằng về sau có rất nhiều người chứng minh đây là giả, nhưng không thể không nói, ở chung với thi thể lâu, lá gan đúng là lớn hơn.

Nói thật, nếu là lúc trước, để tôi ở chung với một thi thể trong một căn phòng, tôi nhất định sẽ sợ hãi, thậm chí là cả đêm chỉ nhìn chằm chằm thi thể, sợ trên người hắn xảy ra chuyện không thể miêu tả, nhưng hiện tại, đã không phải là lần đầu tiên tiếp xúc với xác chết, thậm chí lúc trước còn vì dính bùa lên đầu Triệu Giai Đường, từng một mình xuống nhà xác, chẳng qua, cuối cùng thiếu chút nữa bị hù chết mà thôi.

Tôi từng đọc được một câu thế này trong sách, tầm mắt và chí khí của một con người, có liên quan đến những nhận thức của người đó, lúc trước tôi không hiểu, nhưng cho tôi bây giờ mới hiểu, nhìn thấy nhiều chuyện quái lạ rồi, cũng không thấy sợ hãi nữa, huống chi, hồn phách của chú Trương đã bị ông Trương Tiệm đốt, hiện tại chú ấy chỉ còn là một cỗ thi thể trống không, muốn khởi thi cũng không thể.

Nhưng rất nhanh tôi đã nghĩ tới một khả năng khác, đó chính là khống thi, với thể chất chiêu âm của tôi, nói không chừng Trương mù vừa đi, sẽ dẫn những thứ đó tới đây khống chế thi thể, nhưng rất nhanh tôi lại phủ định suy nghĩ của mình, lúc xuống giường liễu, ông Trương Tiệm đã đụng tay đụng chân lên thi thể chú Trương, còn rốt cuộc là dùng thủ pháp gì, trước mắt tôi chưa biết, nhưng lại biết cỗ thi thể này, đã hoàn toàn trở thành ‘quá khứ’.

Hiện tại ngẫm lại, thực ra có rất nhiều lúc, người dương còn đáng sợ hơn người âm, bất kể là Triệu Giai Đường, hay là Phùng Vĩ Nghiệp, và ông Trương Tiệm năm mươi năm trước, bọn họ đều là người dương, nhưng lại làm những chuyện, còn đáng sợ hơn cả người âm.

Trước lúc đến thôn Trương gia, trong lòng tôi tràn đầy hy vọng, nghĩ có thể đạt được tất cả đáp án, nhưng đến đây rồi mới phát hiện, những gì tôi biết, vẫn còn cách chân tướng rất xa, vì thế tôi định bắt đầu suy nghĩ lại những chuyện từ lúc ông nội qua đời đến nay, còn dựa theo cách tư duy của Trương mù, thông qua hiện tượng nhìn thấu bản chất, trong đầu nhớ lại tất cả sự tình phía trước, hiện tại tôi giống như một kẻ đứng ngoài nhìn, đứng một bên nhìn những chuyện tôi đã trải qua, sau đó tìm kiếm manh mối có thể sẽ xuất hiện.

Đầu tiên, là ông nội qua đời, sau đó tôi vội về nhà chịu tang, tiếp đó là ông nội hai lần bò ra khỏi mộ, bố tôi mất tích, đón Trần tiên sinh vào thôn, tất cả mọi chuyện, bắt đầu từ lúc đó…..

Tôi từ chỗ ông bác người giấy biết ông nội còn để lại ‘đồ’ cho mình, ngay từ đầu tôi cho rằng đó là cây quạt hương bồ chưa từng rời tay của ông, nhưng khi trở lại trường học, nhận được gói hàng ông gửi, tôi mới biết, hóa ra là chuông trấn hồn, nhưng, tôi vẫn hoài nghi thứ ông nội để lại không phải chuông trấn hồn, bởi vì chuông trấn hồn là vật chuyên dụng của thợ cản thi, ông không dạy thợ thuật cho tôi, chỉ đưa cho tôi một cái chuông trấn hồn để làm gì?

Hơn nữa, nếu đồ ông nội để lại đúng là chuông trấn hồn, vậy vì sao tới hiện giờ, đều chưa có ai đến cướp? lúc trước ông bác người giấy mong mỏi có được đồ ông nội để lại như thế, nhưng vì sao sau khi tôi trở về, ông bác người giấy không xuất hiện nữa? có phải chứng minh, chuông trấn hồn chưa phải là thứ quan trọng nhất ông nội để lại cho tôi, thế cho nên, ông bác người giấy lười ra tay cướp với tôi?

Đương nhiên, cũng còn một cách giải thích khác, đó là bởi vì bên cạnh tôi vẫn luôn có Trương mù đi theo, cho nên những thợ nhân khác không dám động thủ, dù sao danh tiếng của Trương mù, cũng vang dội hàng đầu trong giới thợ nhân.

Sau đó tôi lục tung nhà tìm quạt hương bồ, tìm rất nhiều chỗ, lại chỉ tìm thấy một tấm ảnh cũ, cũng là nhờ tấm ảnh đó, tôi biết bà nội và ông nội đã từng đi tìm mảnh đất Cửu Sư Bái Tượng từ rất sớm, còn rốt cuộc sớm từ bao giờ, bởi vì trên tấm ảnh không có thời gian, cho nên tôi không thể đoán, nhưng căn cứ theo thời gian xuất bản cuốn từ điển ( bốn năm dân quốc, cũng chính là năm 1915) để phán đoán, thì thời gian chụp bức ảnh này nhất định là sau năm 1915.

Hình ảnh trong đầu tôi dừng lại ở đoạn này, tôi thử dùng manh mối hiện tại đi phân tích, ông nội mất tích năm mươi năm trước, có lẽ bị phát hiện vào khoảng thời gian chuẩn bị lần thứ ba trở thành người dẫn đầu trong cuộc gặp gỡ, vì ông mất tích, cuộc gặp gỡ mới phải lùi lại một năm, sau đó gặp phải rối loạn của đất nước, cuộc gặp đã bị lùi lại suốt mười năm sau, như vậy, ông nội có lẽ đã mất tích khoảng từ năm 1965.

Nhưng cho dù tôi biết thời gian, cũng không có tác dụng cái gì, vẫn là không thể cho ra được kết luận.

Tôi tiếp tục để hình ảnh trong đầu mình trở về phía trước, trong đó có hình ảnh tôi cùng Trần tiên sinh tìm quạt hương bồ, mãi cho đến hiện tại, đều không tìm được cái quạt hương bồ kia ….

Từ từ, quạt hương bồ? !

Thứ ông nội muốn để lại cho tôi nói không chừng thật sự chính là quạt hương bồ, mà quạt hương bồ có thể đã nằm trong tay ông bác người giấy, cho nên lúc xảy ra chuyện Địa Sát Trùng Nguyệt lớn như thế, ông bác người giấy vẫn không xuất hiện, giải thích thế này, hợp tình hợp lý! Nhưng mấu chốt là, tôi không có chứng cứ.

Quạt hương bồ, rốt cuộc đi nơi nào rồi!

Lúc chúng tôi đang chuẩn bị đến Vạn Châu, nhìn thấy trên tầng thượng có một thân ảnh cầm quạt hương bồ, lúc ấy tôi đã hoảng sợ, Trương mù cũng hoảng sợ, tôi tưởng là ông nội mình, nhưng Trương mù lại tưởng là ông nội anh ta, bởi vì Trương Mục từng nói, trong tay ông nội anh ta, cũng có một cái quạt hương bồ chưa từng rời khỏi người!

Quạt hương bồ, lại là quạt hương bồ? vì sao trong tay ông Trương Tiệm cũng có một cái quạt hương bồ, còn không bao giờ lìa tay?

Không đúng, lúc vừa rồi tôi nhìn ông Trương Tiệm lâu như vậy, tôi có thể chắc chắn, trên tay ông ấy không có quạt hương bồ! tay của ông ấy luôn trống không!

Nhưng không phải Trương Mục đã nói, quạt hương bồ trong tay Trương lão gia chưa bao giờ lìa tay sao? vậy quạt của ông ấy đi đâu rồi? chẳng lẽ Trương Tiệm mà lúc trước tôi nhìn thấy, thật ra là Trương Tiệm giả?

Vừa nghĩ đến đây, cả người tôi đã toát đầy mồ hôi lạnh, nếu Trương Tiệm này là giả, vậy thì tất cả những gì ông ta vừa mới nói, có phải đều là chuyện ông ta hư cấu? với lại quan trọng nhất là, Trương Mục Trương mù và Trương Ly hiện tại chẳng phải đang gặp nguy hiểm hay sao? tôi phải làm thế nào để thông báo với bọn họ đây?

Nhưng nghĩ lại, Trương mù là một nhân vật thành tinh thế nào? Chuyện tôi có thể hiểu, nhất định anh ta cũng hiểu được, nếu anh ta đã không sinh nghi, vậy chứng minh Trương Tiệm không có vấn đề, nhưng, vì sao hai người bọn họ đều có một cái quạt hương bồ, hơn nữa mỗi lần chúng tôi phát hiện ra cái quạt hương bồ, thì quạt hương bồ lại vừa vặn âm thầm biết mất?

Tôi vẫn có cảm giác, sau lưng chúng tôi, vẫn luôn có một bàn tay vô hình đẩy chúng tôi đi về phía trước, mặc kệ là lúc ông nội bò ra khỏi mộ hai lần, hay là Vạn Chuột Vái Mộ và Ngũ Thể Đầu Địa, tiếp nữa lại là Địa Sát Trùng Nguyệt, tất cả, đều đang đẩy tôi không ngừng tiến về phía trước, thật giống như có một kịch bản và đạo diễn, bọn họ phụ trách viết kịch bản, còn tôi phụ trách đóng tốt vai thằng ngốc, còn về chân tướng cuối cùng là gì, tôi không biết.

Tôi liếc nhìn thi thể chú Trương, trước lúc chết chú ấy đã chỉ tay vào mặt tôi nói ‘hắn đến rồi, hắn đến rồi’, tôi không biết ‘hắn’ rốt cuộc là chỉ ai, rất rõ ràng, không thể là thi thai, bởi vì Trương Tiệm vẫn luôn che giấu chuyện này, nếu không cũng sẽ không tìm một người ngoài như ông nội tôi hỗ trợ. Mà nếu không phải là thi thai, vậy còn có thể là ai?

Tôi nhìn thi thể chú Trương, đột nhiên có cảm giác, tôi và chú Trương giống nhau, đều đóng vai ‘góp vui’, từ sau khi ông nội qua đời, tôi vẫn luôn tồn tại như một nhân vật phụ góp vui, tôi thậm chí còn gây vướng tay vướng chân chứ chẳng giúp được gì, không ngừng chiêu âm, không ngừng mang đến rắc rối cho Trần tiên sinh lúc trước, và Trương mù của hiện tại.

Cho dù danh tiếng người dẫn đầu của ông nội nổi tiếng trong giới thợ nhân mấy chục năm trước có vang vọng cỡ nào, thì tới thế hệ tôi, ha ha …. Tôi bắt đầu cảm thấy, ông Trương Tiệm nói đúng, đúng là tôi đã làm mất mặt ông nội mình rồi, mặc dù trên người có đeo chuông trấn hồn của ông cho tôi, nhưng tôi cũng không biết cách dùng, ngược lại, chuông trấn hồn còn cứu tôi vài lần, bảo vệ đầu của tôi không bị cái gã ăn chín cái đầu ‘chén’ mất.

Tôi cười khổ, cầm chuông trấn hồn lên, thở dài lắc nhẹ, tôi dường như nghe thấy, một âm thanh trong trẻo vang lên, dưới ánh trăng mỏng manh bên ngoài chiếu vào trong phòng, tôi nhìn thấy thi thể chú Trương nằm trên giường liễu, bỗng đứng thẳng dậy!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất