Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 201 Trấn thủ vô gián

Nhìn thấy động tác này của ông Trương Tiệm,cho dù tôi có là thằng ngốc, cũng có thể nhìn được ra, Trương lão gia nhất định biết sự tồn tại của cỗ quan tài kia, nếu không ông ấy tuyệt đối không kích động như vậy, có điều ngẫm lại, nếu đã sắp xếp Trương Mục trở thành chủ nhiệm khoa cấp cứu, vậy nhất định là biết dưới tầng âm bốn nhà xác có một cỗ quan tài, nhưng tôi không ngờ, phản ứng của Trương Tiệm lại kịch liệt như thế.

Trương mù hỏi:

- Cỗ quan tài kia rốt cuộc là thế nào?

Trương Tiệm cũng không vội vã trả lời, mà hỏi Trương mù:

- Các con nhìn thấy cỗ quan tài đó rồi?

Trương mù nói:

- Tôi chưa thấy, Trương Mục thấy rồi.

Ông Trương Tiệm tiến lên trước hai bước, đi qua người Trương mù và Trương Ly, đứng trước mặt Trương Mục, bởi vì tôi đưa lưng về phía Trương Mục, cho nên tôi không nhìn thấy ông Trương Tiệm và Trương Mục, nhưng, tôi nghe thấy tiếng xương gãy --- không đúng, có lẽ là tiếng nan tre gãy.

Tôi vốn định quay đầu lại nhìn, nhưng bị Trương mù đập mạnh một cái vào sau gáy, sau đó lại chửi tôi:

- Cái tông môn nhà cậu, cậu bị mất trí nhớ à? Có phải muốn tôi bẻ gãy cổ cậu, thì cậu mới nhớ không thể quay đầu lại không?

Tôi cười khà khà hai tiếng với Trương mù, sau đó ngoan ngoãn xoay cả người lại, ánh trăng xuyên thấu qua ô cửa sổ, tôi mượn ánh trăng, nhìn thấy trong tay ông Trương Tiệm có một cánh tay! Tôi lập tức nhìn bả vai Trương Mục, phát hiện quả nhiên thiếu mất một cánh tay, ông Trương Tiệm đã bẻ tay của Trương Mục xuống!

Lúc đầu tôi còn sợ hãi, nhưng rất nhanh đã nhớ ra, đây vốn là cánh tay bằng giấy Trương mù làm cho anh ta, cho nên dù có gỡ xuống, hẳn cũng không có nguy hại gì, cùng lắm thì lại gắn vào.

Ông Trương Tiệm cầm cánh tay hỏi Trương Mục:

- Lúc con về ông đã ngửi thấy trên người con có mùi giấy, lúc trước ông còn nghĩ do con thường xuyên tiếp xúc với người giấy, cho nên không hỏi nhiều, đáng lẽ ông phải sớm nghĩ ra, con là chủ nhiệm khoa cấp cứu, ngày ngày cầm dao phẫu thuật bận bịu không mở được mắt, làm gì có thời gian đi giao du với người giấy? Trương Mục, cánh tay này của con rốt cuộc là thế nào?

Trương Mục nói:

- Con xuống tầng âm bốn dưới nhà xác rồi.

Thân thể ông Trương Tiệm rõ ràng khựng lại một chút, sau đó cầm cánh tay kia đập lên đầu Trương Mục, tôi nghe thấy rõ một tiếng ‘rắc’, nhưng cánh tay không đứt, hơn nữa, ngay cả hình dạng cũng không thay đổi, tôi nghe thấy ông Trương Tiệm ‘ý’ một tiếng, sau đó giơ cánh tay hỏi Trương mù:

- Cái này là con làm?

Trương mù đáp:

- Ngoài tôi ra, còn ai có thể làm được cánh tay chất lượng thế này?

Ông Trương Tiệm nói:

- Ý của con là con cũng biết Trương Mục xuống tầng âm bốn?

Trương mù đáp:

- Tôi biết.

Trương Tiệm nói:

- Hay! Hay! Hay! Hay lắm, hai người các con hay lắm, Trương Mục, trước lúc con lên Trùng Khánh, ông đã nói với con thế nào?

Trương Mục nói:

- Trông chừng mảnh đất vô gián, những cái khác không được quan tâm.

Trương Tiệm nói tiếp:

- Vậy tại sao con lại xuống dưới nhà xác?

Tôi thấy Trương Mục ở trước mặt ông Trương Tiệm, giống như một đứa trẻ đã phạm sai lầm, vì thế tôi chõ miệng vào:

- Trương lão gia, chuyện này nói ra thì dài.

Không ngờ ông Trương Tiệm lại đáp:

- Vậy nói ngắn gọn thôi.

Tôi sắp xếp lại câu văn, sau đó phát hiện, chuyện này hình như đúng là không thể nói ngắn gọn được, chỉ có thể nói từ lúc bắt đầu.

Nhưng Trương mù lại lần nữa phát huy tài trí của mình, gần như chỉ dùng một câu nói, đã tổng kết lại toàn bộ sự tình, anh ta nói:

- Gã nằm trong tầng âm bốn dưới nhà xác, có ý đồ nhắm vào mảnh đất vô gián, không thể không xuống.

Trương Tiệm nghe xong, đầu tiên là im lặng một hồi, sau đó nói:

- Quả nhiên, cái tên đó vẫn không nhịn được mà bắt đầu động thủ rồi.

Tôi vội vàng hỏi:

- Ông Trương nói như vậy, ý là ông có quen biết hắn? hắn là người nào? Hắn có mục đích gì?

Ông Trương Tiệm nhàn nhạt cất lên một câu lời ít ý nhiều:

- Tôi không biết.

Tôi nghe như thế thì ngẩn người, tôi hỏi:

- Sao ông có thể không biết? ông không biết vậy vì sao còn nói hắn nhịn không được mà bắt đầu động thủ?

Ông Trương Tiệm nói:

- Tôi cũng là nghe người khác nói, nói gã nằm dưới tầng âm bốn nhà xác là nhân vật đáng gờm, thợ nhân bình thường không làm gì được hắn, về phần mục đích cụ thể của hắn là gì, tôi cũng không biết.

Tôi nói:

- Ông không thể không biết, bằng không vì sao ông phải phái Trương Mục đi trông chừng mảnh đất vô gián?

Trương Tiệm đáp:

- Bốn mươi năm trước, chuyện đầu tiên tôi phải làm sau khi trở thành người dẫn đầu , chính là trông chừng mảnh đất vô gián, nhiều năm trôi qua vậy rồi, vẫn là do người nhà họ Trương canh giữ.

Tôi không ngờ trong này còn có truyền thống như vậy, vì thế tôi hỏi:

- Vậy bốn mươi năm trước nữa, là ai canh giữ vô gián?

Trương Tiệm nói:

- Tôi không biết, mỗi một thế hệ canh giữ mới, đều không biết người canh giữ trước là người nào.

Tôi lại hỏi:

- Một thế hệ phải canh giữ bao nhiêu lâu? Vì sao nhà họ Trương phải trông chừng hẳn bốn mươi năm?

Trương lão gia nói:

- Bình thường là năm năm một thế hệ, có điều đến lượt nhà họ Trương, quy định này thay đổi, trở thành ai là người dẫn dầu, người đó phụ trách canh giữ vô gián, tôi quả thật không biết người nằm dưới nhà xác là ai, chỉ biết lúc tôi tiếp nhận làm người dẫn đầu, bọn họ đã nói với tôi tám chữ: ‘Cửu Sư Bái Tượng, Trấn Thủ Vô Gián.’

Cửu Sư Bái Tượng, lại là Cửu Sư Bái Tượng! rốt cuộc Cửu Sư Bái Tượng có bí mật gì? vì sao ông bác người giấy không giải thích rõ ràng? Tôi nghĩ, có cơ hội nhất định phải trở về, tìm ông bác người giấy, hỏi cho rõ bí mật về Cửu Sư Bái Tượng, bằng không cứ mông lung thế này, thật sự khó chịu muốn chết.

Tôi vừa định hỏi ông Trương Tiệm tám chữ kia có nghĩa là gì, tôi bỗng thấy ông ấy ngẩng đầu liếc nhìn một phương hướng ngoài cửa sổ, sau đó nói với Trương mù:

- Thời gian không còn nhiều rồi.

Nói xong, ông ấy nối lại cánh tay cho Trương Mục, thủ pháp thành thạo, tôi nhìn mà chỉ muốn vỗ tay khen hay, đáng tiếc, ánh sáng quá tối, tôi không thấy rõ thao tác cụ thể, chỉ thấy ông ấy làm gì đó với cánh tay, bả vai và thân thể của Trương Mục, trong miệng còn niệm rất nhanh, nghe không rõ.

Lúc Trương mù nối tay cho Trương Mục, bảo tôi lánh vào trong nhà vệ sinh, không cho tôi xem, hiện tại ánh sáng tối như vậy, tôi căn bản chẳng nhìn thấy Trương Tiệm đã làm gì, nhưng ông Trương Tiệm lại nói với Trương Ly:

- Trương Ly, con nhìn rõ chưa?

Trương Ly nói:

- Rõ rồi ạ.

Tôi kiềm nén, hức, tôi cái gì cũng không nhìn thấy, thế mà cô lại chắc chắn mình nhìn thấy rõ? chắc không phải cô giả vờ nói đã thấy rõ, cố ý chọc giận tôi đó chứ?

Ông Trương Tiệm nói:

- ‘Di hoa tiếp mộc’ vốn không truyền cho người ngoài, nhưng hôm nay lại truyền cho con, con đã hiểu ý của ông chưa?

Trương Ly nói:

- Con hiểu rồi ạ.

Thực ra tôi rất muốn nói, tôi không hiểu, nhưng tôi biết, cho dù tôi nói, cũng sẽ không có ai trả lời tôi rốt cuộc là chuyện gì.

‘Di hoa tiếp mộc’ tôi từng nghe qua, có điều là nghe thấy trong miệng Trần tiên sinh, lúc ấy Trương mù chỉ huy đội người giấy đi phá giải Ngũ Thể Đầu Địa, Trần tiên sinh nói Trương mù đến ngay cả ‘di hoa tiếp mộc’ cũng dám dùng, không ngờ khi lại lần nữa nghe thấy ‘di hoa tiếp mộc’, còn là nghe thấy từ trong miệng ông Trương Tiệm, xem ra, ‘di hoa tiếp mộc’ này không chỉ dẫn được người giấy.

Lúc sau, Trương Tiệm nói với tôi:

- Cháu bé, tôi và ông nội cháu lúc còn trẻ là bạn tốt của nhau, hiện tại cháu lại đi lại gần gũi với Trương mù, có thể chính là nhân quả, chuyện năm đó tôi và ông nội cháu chưa hoàn thành xong, tôi hy vọng thế hệ các cháu, có thể hoàn thành.

Tôi hỏi:

- Ông và ông nội cháu còn có chuyện gì chưa hoàn thành ạ?

Trương Tiệm đột nhiên rất nghiêm túc nói:

- Sau này cháu sẽ hiểu, cả đời này tôi chưa bội phục qua người nào, nhưng chỉ phục sát đất một mình ông nội cháu, cháu bé, đừng để ông nội mình mất mặt.

Vừa nghe thấy lời này, tôi lập tức không vui, tôi có bao giờ làm mất mặt ông nội tôi sao? căn bản chưa bao giờ! --- bởi vì, tôi làm gì có mặt để mất!

Ông Trương Tiệm nói xong, xung phong tiến lên trước, đẩy cửa, đi ra ngoài, sau đó là Trương mù, Trương Mục, cuối cùng là Trương Ly, toàn bộ đều đi ra ngoài, khi tôi muốn theo ra, lại bị Trương mù đẩy vào, nói:

- Trốn trong phòng, nếu không phải tôi gõ cửa, không được mở, không được mở cho bất cứ ai!

Lúc sau, Trương mù đóng cửa lại từ bên ngoài, tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng khóa cửa, cả căn phòng, chỉ còn lại một mình tôi, nhưng lại không thế thắp đèn.

Đợi tới khi tôi xoay người lại, tôi mới ý thức được, trong căn phòng này, thực ra không phải chỉ có mình tôi, vẫn còn một người chết, đang nằm trên ván cửa có những nhánh liễu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất