Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 204 Hắn có thân thể

Đây không phải là cỗ quan tài chôn sống tôi đó sao? Trương mù không phải nói quan tài đã bị vùi xuống đất chưa tìm thấy sao? vì cái gì lại xuất hiện ở đây? Quan trọng là, vì sao hồn phách trong thi thể chú Trương lại muốn dẫn tôi đến nơi này? hơn nữa, vì sao hắn phải quỳ? Còn cả, hắn dẫn tôi đến đây làm gì? chẳng lẽ lại muốn chôn sống tôi?

Đại não tôi rất nhanh đã lóe qua những câu hỏi này, nhưng tôi phát hiện, tôi không trả lời được một câu nào.

Vùng Tứ Xuyên Trùng Khánh, nhiều tre xanh thôn Trương gia nằm ở khu vực Vạn Châu, có thể bắt gặp tre trúc ở bất cứ chỗ nào, ở Trùng Khánh dùng nan tre đan thành đồ đạc, rất nổi tiếng, thậm chí, còn nổi tiếng như cá nướng Vạn Châu, điểm này, từ lúc tôi theo Trương mù vào thôn đã phát hiện, hai bên đường mòn đều là tre xanh, lúc vào có cảm giác đang vùi mình trong biển tre.

Mà tre xanh ở đây, lại lớn lên theo ‘đàn’, lá tre khô vàng rơi đầy đất, chất thành từng tầng tầng lớp lớp, chồng chất rậm rạp, chân giẫm lên, có cảm giác mềm mại, nhưng sẽ phát ra những âm thanh ‘xào xạc’, trong trẻo mà lành lạnh dưới ánh trăng, gió nhẹ lướt qua, khắp rừng tre vang lên những âm thanh êm tai, còn có thể nghe rõ thanh âm của gió.

Đây vốn là một hình ảnh vô cùng đẹp mắt, chỉ là hiện tại dưới đất có một thi thể không hồn phách đang quỳ gối, đối diện, là một huyết quan đỏ thẫm, mà bốn phía của cỗ quan tài, chất đầy xác gà trống, hình ảnh như vậy, cho dù bạn cầm dao kề lên cổ tôi, tôi cũng không thấy đẹp mắt một chút nào, chỉ thấy vô cùng quỷ dị khủng bố.

Không biết có phải do lúc trước đã từng bị chôn sống hay không, hiện tại nhìn thấy cỗ quan tài đỏ chói này, đáy lòng tôi không hiểu sao có cảm giác bài xích, cho nên lúc nhìn thấy quan tài đỏ, phản ứng đầu tiên của tôi là quay đầu muốn chạy, nhưng nghĩ tới Trương mù từng nói, vẫn luôn không tìm thấy tung tích cỗ quan tài này, hiện tại phát hiện đặt ở đây, tôi liệu có nên đi thông báo cho người nhà họ Trương đến đây không?

Nhưng rất nhanh tôi đã từ bỏ ý định này, bởi tôi biết, cho dù tôi gọi điện cho Trương mù , anh ta còn đang đối phó thi thai, nhất định không rảnh để nghe điện thoại, huống chi, cho dù anh ta nghe, hiện tại cũng chưa chắc đuổi kịp đến đây, mà cho dù có đến, thì lẽ nào cỗ quan tài này sẽ ngoan ngoãn nằm đây đợi Trương mù đến sao? chẳng lẽ nó không lại lần nữa vùi xuống đất sao? huống chi, thi thể chú Trương chỉ dẫn một mình tôi đến đây, nhất định là có chuyện phải để một mình tôi đến, nếu người nhà họ Trương có mặt, cỗ huyết quan này chắc chắn lại biến mất.

Thấy cảnh tượng như vậy, nếu là trước kia, tôi nhất định sẽ quay đầu bỏ chạy, nhưng hiện tại tôi vẫn đứng tại chỗ, thậm chí còn không lùi về sau, tôi cũng không biết vì sao mình không chạy trốn, tôi nghĩ, có thể là bởi vì nếu thi thể chú Trương muốn giết tôi, lúc ở trong phòng đã làm được rồi, căn bản không cần lãng phí sức lực dẫn tôi chạy khắp thôn, lại càng không cần phải tìm một nơi bí mật để xử lý tôi.

Vì thế tôi thử nói với chú Trương quỳ trên đất:

- Chú Trương, chú dẫn cháu đến đây, là có ý gì?

Thực ra tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, căn bản không hy vọng nhận được câu trả lời, nhưng chú Trương lại giơ tay lên chỉ vào huyết quan trước mắt, nói thật, động tác này của chú Trương đã dọa tôi sợ, nếu tôi đoán được từ trước, có thể sẽ không sợ hãi như thế, nhưng tôi vốn chỉ là thuận miệng hỏi, không ngờ rằng chú Trương còn có thể nghe hiểu lời tôi nói.

Tay phải chú ấy vẫn chỉ vào huyết quan, cũng không buông xuống, tôi nhìn chú ấy, lại nhìn quan tài đỏ thẫm, nghĩ ngợi, sau đó đi lên trước, quan tài vẫn như trước, chỉ là tôi cứ có cảm giác hơi khang khác, về phần khác chỗ nào, trong chốc lát tôi chưa nhìn được ra.

Đợi tới khi tôi đi đến bên cạnh quan tài, nắp quan tài lại tự mở ra, tôi gan dạ đi lên nhìn, sau đó cả người nổi lên một tầng da gà, dưới ánh trăng, tôi nhìn thấy trong một cỗ quan tài to đùng, có một bé trai chỉ khoảng bốn năm tuổi đang nằm bên trong, toàn thân trần truồng, không mặc gì cả.

Vốn dĩ nó đang nhắm mắt, chỉ chờ tôi thò đầu vào nhìn, mắt nó đột nhiên mở ra, nhìn tôi chằm chằm, khóe miệng hình như còn lộ ra một nụ cười mỉm cười như không cười, tôi dường như nghe thấy nó cười một tiếng, tiếng cười giống tiếng tôi nghe thấy trong sân.

Nghe thấy tiếng cười này, tôi lập tức hiểu rõ thân phận của bé trai, sợ tới mức lùi nhanh ra sau, thiếu chút nữa ngã dập mông, tôi sớm nên nghĩ ra, quan tài đỏ là vì đuổi gã đi theo sau tôi đi, vậy thì lúc này nhất định vẫn còn đang nằm trong quan tài, vậy mà tôi còn ngu ngốc tiến đến nhìn.

Nhưng, không phải bọn người Trương mù đang đi đối phó nó sao? vì sao nó còn xuất hiện trong này?

Tôi vừa bò vừa lăn ra sau vài bước, thiếu chút nữa đụng trúng thi thể chú Trương đang quỳ dưới đất, hiện tại mặc kệ vì sao chú Trương mang tôi tới đây, tôi chỉ biết tôi phải lập tức rời khỏi, hơn nữa, còn phải gọi cho Trương mù, kêu anh ta mau tới cứu tôi.

Nhưng lúc tôi lấy di động ra, tôi lại phát hiện, nơi này giống quê mình, không có sóng! Làm sao bây giờ? Xung quanh đây đều là tre xanh, cho dù tôi có lớn tiếng kêu cứu, cũng không chắc có ai nghe thấy, hơn nữa, nếu tôi lớn tiếng gọi, liệu có chọc giận cái tên trong quan tài, khiến hắn tức giận, càng giải quyết tôi nhanh hơn không?

Tôi cố gắng không phát ra tiếng động, thậm chỉ ngay cả hô hấp cũng cố gắng khống chế thật nhẹ nhàng, nếu có thể, tôi chỉ muốn nín thở để không phát ra tiếng, đáng tiếc, tôi làm không được.

Ở dưới ánh trăng, tôi nhìn thấy một bàn tay nhỏ bé mềm mại, đặt lên cạnh quan tài, sau đó một cái đầu người nhô lên, tiếp là mắt, thò ra bên ngoài, cười tủm tỉm nhìn tôi chằm chằm, cùng lúc đó, cỗ quan tài đỏ thẫm bắt đầu tự mình lay động, gần như chỉ trong nháy mắt, tôi đã nghĩ tới cái nôi lắc lư cho trẻ con.

Nôi cho trẻ dài dài, quan tài cũng vậy, nôi cho trẻ có thể lắc sang trái lại sang phải, hiện tại quan tài trước mắt cũng đang như thế.

Tôi không thể tin nổi, cỗ quan tài đỏ thẫm , lại chính là cái nôi của tên đó!

Tôi thấy nó vươn hết cả đầu ra ngoài, cùng đong đưa theo tiết tấu trái phải của quan tài, mặc kệ quan tài lay động như thế nào, ánh mắt của nó vẫn chưa từng rời khỏi tầm mắt tôi, thậm chí, còn há miệng, lộ ra cái miệng đầy răng nanh, trên răng nanh, dính đầy máu tươi, thật giống như vừa uống máu, thào nào xung quanh có nhiều gà chết như thế, hóa ra đều là bị nó hút máu!

Quan tài vẫn còn đang lay động, nhưng là cái kia tên đã nhấc một chân ra ngoài quan tài, nó muốn đi ra!

Tôi nghĩ cũng không nghĩ, xoay người bỏ chạy, lúc chạy còn cố gắng hồi tưởng lại ‘bát quái bộ’ Trương mù từng dạy mình, tuy rằng học không đâu vào đâu, nhưng có còn hơn không, trên người tôi không có tiền đồng, nhưng lại có vài đồng tiền xu, vì thế tôi bất chấp tất cả, lấy ra bản lĩnh Trần tiên sinh dùng để đối phó mèo đen, kẹp tiền đồng vào giữa ngón tay, không ngừng kết thủ ấn, tôi cũng không biết có đúng không, dù sao kết ấn đã rồi nói, sau đó, ném một đống tiền xu ra sau.

Toàn bộ những động tác này đều hoàn thành trong quá trình trốn chạy, tôi tin rằng hiện tại nhất định không có thời gian để ý xem rốt cuộc có ném trúng tên phía sau hay không.

Lúc tới tôi không chú ý đường mòn này đi như thế nào, chỉ lo sẽ xuất hiện cái gì ngoài ý muốn nên sẽ đi sai đường, nhưng cho dù là vậy, sau khi tôi chạy hơn mười phút, tôi phát hiện, tôi lại quay về chỗ cũ!

Thi thể chú Trương vẫn quỳ tại chỗ, cỗ quan tài đỏ thẫm vẫn nằm trước mặt chú ấy, lắc lư trái phải, còn bé trai, đã đứng cạnh quan tài, vươn cánh tay nhỏ bé, lắc quan tài, sức lực khiến kẻ khác cứng lưỡi!

Dưới ánh trăng, tôi nhìn thấy bóng của nó, nói cách khác, nó có thân thể, là thân thể thực sự, thứ tôi đang nhìn thấy, không phải là người âm!

Nhưng , tôi đột nhiên ý thức được một vấn đề, đứa trẻ bốn tuổi này, không phải đã chết từ năm mươi năm trước rồi sao? vì cái gì thi thể nó có thể bảo quản tốt như vậy, thật giống như một người sống? nhưng, nếu nó có thân thể, vì sao ông Trương Tiệm nói, nó muốn có thân thể người nhà họ Trương?

Chẳng lẽ, ông Trương Tiệm đang nói dối!?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất