Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 205 Để lại cho tôi

Lúc trước Trương Tiệm nói hắn là thi thai chỉ còn lại hình bóng, nên không có thân thể, vì vậy, người cả thôn Trương gia mới phải trốn trong nhà, không cho nó trốn vào bóng khống chế thân thể thôn dân, làm vậy hắn sẽ không thể thi triển thợ thuật, nhưng, hiện tại tôi rõ ràng nhìn thấy bé trai này có bóng, nói cách khác, tôi đang nhìn thấy thân thể nó, vậy vấn đề là, nếu nó có thân thể, vì sao không tự nhập vào cơ thể mình? Mà lại cứ phải khống chế cơ thể người nhà họ Trương?

Hơn nữa, ông Trương Tiệm còn nói với chúng tôi, bố Trương mù bốn tuổi đã chết, sau khi cải tử hoàn sinh, kết hợp với thủ đoạn của người thứ ba, hẳn là đã cứu sống lại được bố Trương mù, tuy rằng để lại di chứng là một thi thai, nhưng thân thể được hồi sinh nhất định vẫn có thể tiếp tục lớn lên, nếu không thì bố Trương mù sao có thể lấy vợ sinh con, mà còn sinh được hai đứa con kiệt xuất như Trương Mục và Trương mù?

Vậy thì vấn đề xuất hiện rồi, nếu thân thể của bố Trương mù vẫn tiếp tục lớn lên, trải qua năm mươi năm, hiện tại bố Trương mù nhất định đã trở thành một người đàn ông trung niên, còn bé trai bốn tuổi hiện tại tôi nhìn thấy, rốt cuộc là cái thứ gì?

Tiếng cười của bé trai giống hệt tiếng cười tôi nghe thấy trong sân, nói cách khác, nó và thi thai chắc chắn là cùng một người, dù sao âm thanh, là một thứ rất khó bắt chước, nếu là cùng một người, vì sao ông Trương Tiệm lại cố ý giấu diếm sự tồn tại của thân thể bé trai? Ông ấy vì sao phải che giấu? bí mật năm đó, vẫn còn bao nhiêu điều nữa ông ấy chưa nói với chúng tôi? năm mươi năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? khiến ông Trương Tiệm phải cố tình che giấu?

Khi bé trai quay đầu lại nhìn tôi, những suy nghĩ trong đầu chợt lóe qua rồi biến mất, lúc này tôi mới ý thức được, tôi vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, nếu trên đất đầy xác gà chết như thế, vậy chứng minh người kia nhất định thuộc tuýp ăn mặn, nếu những kiến thức tôi được học không sai, vậy thì thịt người, cũng là thịt, cũng thuộc loại món ăn mặn!

Trần tiên sinh đã dạy tôi, nếu gặp phải quỷ đả tường, phải chạy về hướng đông nam, bởi vì ‘Khổng Tước bay về phía đông nam’, chứng minh hướng đông nam tràn đầy hỏa khí, nhưng trong biển tre rậm rạp, tôi ngay cả phương hướng còn không phân biệt rõ, chứ đừng nói là cái gì hướng về phía đông nam, lúc Trương mù và Lăng Giáng gặp quỷ đả tường, đều có thủ đoạn riêng, chỉ tiếc là, tôi hình như chưa học được --- phải nói là, tôi hình như chưa học lỏm được.

Tôi vốn muốn dùng phương pháp của Trần tiên sinh, cởi giày ra, đi ba bước đập một cái, nhưng tôi lại pahast hiện, tên kia chỉ đứng cạnh quan tài, hắn hình như không địng rời đi, tôi đứng tại chỗ vài phút, xác định hắn quả thật không có ý đồ rời khỏi quan tài, lúc này mới yên tâm, xem ra người này không ăn thịt người.

Nhưng tôi còn chưa thả lỏng tinh thần được bao lâu, chợt nghe phía sau có tiếng bước chân truyền đến, vội vàng xoay cả người lại nhìn, chỉ thấy có một ông già tóc bạc phơ, đang chậm rãi đi tới, không ngờ lại là ông bác chèo thuyền.

Về ông bác chèo thuyền, thực ra tôi rất tò mò, bởi vì nhìn qua nhất định còn lớn tuổi hơn ông Trương Tiệm, nhưng đám người Trương mù lại gọi là ông bác,chứ không phải gọi cụ ông, với cả lúc lên bờ, ông ấy đột nhiên lẩm nhẩm câu nói, ‘cuối cùng cũng đến rồi’, rốt cuộc là có ý gì? cái gì mà nên đến, vì sao phải dùng hai chữ‘cuối cùng’? chẳng lẽ lúc trước, bọn họ vẫn luôn trốn tránh thứ gì sao? mà tôi, nhất định có liên quan trong chuyện này, bằng không, ông bác chèo thuyền sau khi nhìn thấy tôi cũng không nói ra những lời như vậy.

Bác chèo thuyền đi tới cạnh tôi, ánh mắt cũng đang nhìn cỗ quan tài màu đỏ, ông ấy nói với tôi:

- Cháu xem, có phải rất giống cỗ quan tài cháu nằm hôm qua không?

Tôi nghe xong lời này thì giật nảy người, chẳng lẽ cỗ quan tài này không phải cùng một cỗ quan tài tối qua chôn tôi sao?

Ông bác chèo thuyền nói:

- Cỗ quan tài này, đã được đặt ở đây từ năm mươi năm trước rồi, cho tới bây giờ đều chưa từng nhúc nhích, sao có thể là cỗ quan tài tối hôm qua chôn sống cháu được.

Tôi cứ cho rằng cỗ quan tài này là cỗ quan tài chôn sống tôi tối qua, không ngờ nó lại được đặt ở đây từ năm mươi năm trước, vì thế tôi hỏi:

- Bé trai kia cũng đã ở đây từ năm mươi năm trước rồi ạ?

Ông bác chèo thuyền không nói gì, nhưng gật đầu.

Tôi kinh ngạc hỏi:

- Vì sao năm mươi năm rồi, nó vẫn chỉ mang dáng vẻ một đứa trẻ? Hơn nữa, nếu đây là bố của Trương mù năm mươi năm trước, vậy bố Trương mù hiện tại, rốt cuộc là ai?

Ông bác chèo thuyền nói:

- Nó dù sao cũng không phải một người dương, không nhận ngũ cốc tinh khí tẩm bổ, vô linh vô trí, chỉ như một cái xác sống mà thôi, còn bố của thằng bé Trương mù hiện tại, khà, tự cháu đi hỏi, thằng bé đã bao lâu rồi không gặp bố mình.

Tôi không biết Trương mù đã bao lâu không gặp bố anh ta, tôi nghĩ, ít nhất cũng ba năm, nhưng cái đó và vấn đề tôi hỏi có liên quan gì với nhau? Tôi không hiểu, nhưng sự chú ý lại dồn lên một chữ khác --- xác sống!

Đây không phải lần đầu tiên tôi nghe thấy danh từ ‘xác sống’, lần đầu là nghe thấy lúc ở quê, thời điểm đó, Trần tiên sinh nói ông nội tôi tự luyện mình thành xác sống, sau đó là lúc ở trường học, Trương mù nói Phùng Vĩ Nghiệp tự luyện thành xác sống, hiện tại thằng bé trước mắt, thế mà cũng là xác sống!?

Lúc ấy Trần tiên sinh giải thích là, ông nội tôi đã giam cầm hồn phách của mình vào trong chính thân thể ông ấy, cho nên mới biến thành xác sống, vậy thì trong thân thể bé trai này, có lẽ cũng phải giam cầm hồn phách của nó mới đúng, nhưng Trương Tiệm lại nói sau khi cải tử hoàn sinh, đã đánh mất linh hồn của con ông ấy, vậy vì sao hiện tại lại vẫn còn bị giam cầm trong cơ thể này?

Tôi hỏi ông bác chèo thuyền, ông ấy nói:

- Đây là thủ đoạn của Lạc Triều Đình, ông nội cháu.

Tôi tuy rằng đã đoán ra, nhưng vẫn không ngờ năm mươi năm trước, ông nội tôi đã nắm giữ thủ đoạn luyện xác sống, mà lại còn có thể đảm bảo thi thể sau năm mươi năm vẫn trông sinh động như thật, tôi nghĩ, năm đó nhất định là sau khi ông Trương Tiệm cải tử hoàn sinh thất bại, ông nội tôi vì muốn giữ lại hồn phách con ông Trương Tiệm, cho nên đã dùng biện pháp luyện xác sống giam cầm hồn phách của ông ấy vào thi thể, sau đó người thần bí thứ ba xuất hiện, dùng thủ đoạn hắn nghĩ ra, hồi sinh con trai ông Trương Tiệm.

Nhưng, như vậy theo lý mà nói, cỗ thi thể này phải biến mất khỏi thế giới, biến thành một người dương chân chính, vì cái gì nó còn có thể ở lại đây năm mươi năm, hơn nữa ông bác chèo thuyền cũng nói, nó dù sao cũng không phải người dương.

Tôi hỏi ông bác chèo thuyền:

- Không phải năm mươi năm trước nó đã sống lại rồi sao, vì sao vẫn còn ở đây?

Ông ấy nói:

- Đây là ông nội cháu cố tình giữ lại cho cháu.

Tôi nghe như thế thì chưa thể phản ứng lại ngay, tôi hỏi:

- Giữ lại cho cháu? Giữ lại cho cháu để làm gì?

Hỏi xong tôi đột nhiên nhớ tới lời Vương Nhị Cẩu nói trước khi chết, lúc ấy hắn nói, thi thể của Lưu quả phụ cũng là ông nội để lại cho tôi, chẳng qua sau lại bị Lưu Tang Y dùng mất. tôi đến bây giờ cũng vẫn chưa hiểu, ông nội phải giữ thi thể Lưu quả phụ lại cho tôi để làm gì, hiện tại lại càng không hiểu, vì sao ông nội phải giữ lại một thi thể của bé trai bốn tuổi cho tôi? chẳng lẽ muốn tạo ra một gia đình, không chỉ tặng vợ, còn miễn phí luôn một đứa con?

Ông bác chèo thuyền nói ông ấy cũng không biết, chỉ biết lúc đó ông nội tôi đã dặn ông ấy như vậy, hơn nữa còn bảo ông ấy chờ đợi ở đây, năm mươi năm sau, sẽ có con cháu của ông nội tới, đến lúc đó dẫn đường cho tôi là được, không ngờ, đường còn chưa dẫn, tôi đã tự mình tìm được đến đây.

Tôi nói:

- Cháu bị thi thể chú Trương dẫn đến.

Ông bác chèo thuyền nghĩ ngợi sau đó lắc đầu nói:

- Không phải thi thể chú ấy dẫn cháu tới, có lẽ là chuông trấn hồn dẫn cháu đến đây, thi thể của chú ấy chỉ là ‘ngòi nổ’ thôi.

Tôi hỏi, đây là có chuyện gì?

Ông bác chèo thuyền nói:

- Có phải cháu đã lắc chuông trấn hồn không?

Tôi đáp, đúng vậy.

Ông ấy nói:

- Thảo nào, tôi đứng ở bờ sông cũng cảm ứng được, còn dọa tôi hú hồn chứ, tôi cứ tưởng…. không ngờ là cháu lắc, chuông trấn hồn của cháu khống chế thi thể chú ấy, thi thể dính khí tức của chuông trấn hồn, cỗ quan tài này, cũng là do ông nội cháu tận tay chế tác, bên trên có khí tức của Lạc Triều Đình, cho nên chú ấy mới dẫn cháu đến đây.

Tôi thấy ông bác người giấy nói chuyện có chút ấp úng, không ngờ ông ấy cũng biết sợ, vì thế tôi hỏi:

- Ông tưởng là gì ạ? Vì sao phải dẫn cháu đến đây?

Ông bác chèo thuyền nói:

- Người nào gây chuyện thì người ấy phải tự giải quyết, nhân năm đó ông nội cháu gieo, đương nhiên cũng kết thành quả trên người cháu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất