Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 206 Tôi chết rồi sao?

Nhân quả, cái gì nhân quả?

Tôi biết Phật giáo và Đạo gia đều chú trọng nhân quả, hơn nữa lúc Trương mù giải thích cho tôi nghe về ‘vận hạn’, cũng nhắc tới nhân quả --- gieo nhân nào gặp quả đấy, cho nên thợ nhân bọn họ rất ít khi chủ động ra tay can thiệp vào chuyện âm dương hai giới, chính là vì không muốn dính tới cái gọi là nhân quả, để bảo toàn tính mạng của bản thân, gia đình và hậu thế đời sau.

Tôi hỏi ông bác chèo thuyền:

- Ông nội cháu năm đó đã gieo nhân gì, sẽ kết thành quả gì trên người cháu?

Ông bác chèo thuyền nói:

- Cháu hỏi tôi, tôi cũng không biết, chỉ biết nhân quả của Lạc Triều Đình, có lẽ sẽ báo ứng lên đầu cháu.

Tôi hỏi, kết quả này tốt hay xấu?

Ông ấy nói:

- Cháu vào trong là biết rồi.

Tôi khiếp sợ hỏi:

- Vào trong đâu? Chắc không phải cỗ quan tài kia chứ? Đừng, đánh chết cháu cũng không vào!

Nói thật, lần trước bị trói ném vào trong quan tài, tuy rằng về sau tôi biết đó là vì muốn tốt cho tôi, nhưng cho đến bây giờ vẫn còn sợ hãi, thế cho nên khi nhìn thấy quan tài màu đỏ, trong lòng lập tức sợ sệt, có lẽ đây chính là tiềm thức ‘bị rắn cắn một lần mười năm sợ dây thừng’ mà chúng ta hay nói, vì vậy, bảo tôi lại đi vào trong quan tài, tôi tình nguyện chết –- ít nhất chết đi còn khá trực tiếp, cũng thoải mái hơn.

Không ngờ ông bác chèo thuyền đã cất đi vẻ mặt hiền lành đôn hậu lúc trước, rất quả quyết nói với tôi:

- Cháu bé, đừng ép ông già này phải động thủ, cháu vẫn là tự bò vào thì hay hơn đó!

Tuy nói ‘yêu trẻ, kính già’, là phẩm chất tốt được lưu truyền của dân tộc Trung Hoa, nhưng thời điểm liên quan đến tính mạng, tôi vẫn quyết định gạt phẩm chất sang một bên, hơn nữa, tôi không phải là một thằng thư sinh dễ bị người ta khi dễ, tôi đánh không lại người trẻ tuổi sức khỏe dồi dào như Trương mù, chẳng lẽ còn không đánh lại được một ông già lụ khụ?

Tôi nói:

- Ông bác chèo thuyền, tuổi tác của ông lớn rồi, không phù hợp làm những chuyện hạ cẳng tay thượng cẳng chân, ngộ nhỡ xương cốt gãy ra đó, ba bốn năm có lẽ cũng chưa lành lại.

Ông bác chèo thuyền nói:

- Ai nói tôi muốn động thủ?

Ông ấy vừa nói xong, tôi liền cảm giác được cơ thể mình bị một bàn tay thô kệch to lớn nắm chặt, tôi dùng dư quang ánh mắt để nhìn, là chú Trương!

Tôi thế mà lại lơ là đi sự tồn tại của chú ấy!

Nhưng không phải nói chú ấy chỉ nghe theo chỉ dẫn của chuông trấn hồn thì mới đến nơi đây sao? vì sao chú Trương lại đột nhiên nghe theo chỉ thị của ông bác chèo thuyền? chẳng lẽ, ông bác chèo thuyền có thể khống chế hành vi của thi thể?

Trong khoảng thời gian ngắn, tôi thế mà lại quên mất sợ hãi sắp bị ném vào trong quan tài, hưng phấn hỏi ông bác chèo thuyền:

- Ông là thợ cản thi à?

Nhưng còn chưa đợi ông bác chèo thuyền trả lời, đã bị thi thể chú Trương nhấc lên, cả người ngã lộn đầu vào trong cỗ quan tài đỏ thẫm, đầu óc quay cuồng trước mắt đầy sao, vừa muốn ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, bỗng nghe thấy một tiếng ‘thịch’, đầu đụng vào cái nắp quan tài vừa bị chú Trương đậy lên, đau đến mức suýt thì chảy nước mắt.

Nếu bạn từng nằm trong quan tài, bạn sẽ biết, ở bên trong quan tài, ngoài có thể xoay người ra, muốn ngồi lên, gần như là một chuyện không thể, cái cảm giác áp lực của sự tuyệt vọng, quả thực có thể ép con người ta phát điên. Bằng không, căn bản không cần bất cứ kẻ nào ra tay, tôi bị nhốt trong quan tài chẳng bao lâu sẽ chết.

Quan tài sở dĩ được gọi là quan tài, chủ yếu là nằm ở đặc tích dày của nó, người nằm bên trong, ánh sáng bên ngoài gần như không rọi được vào, giơ tay không nhìn thấy năm ngón, nhưng ngay trong chính tình cảnh này, tôi lại có thể cảm giác được, trong quan tài, hẳn vẫn còn tồn tại một người thứ hai --- bé trai bố Trương mù lúc bốn tuổi!

Tôi lập tức nghĩ tới bộ dạng nhe răng trợn mặt cười cười nhìn tôi của bé trai, nhất là răng nanh của nó, dính đầy máu tươi, lúc này có lẽ nó cũng đang trong quan tài, con mẹ nó tôi còn không nhìn thấy nó, hoàn toàn không biết lúc nào nó sẽ xông lên cắn tôi một cái, nếu nó giống cương thi trong phim, trực tiếp xông lên cắn vào cổ tôi, sau đó hút khô máu trên người tôi, chẳng phải tôi nhất định sẽ phải chết rồi sao?

Vì thế, tôi lấy tay quơ sang ngang, sau đó lại dùng chân quơ quơ phía nửa thân dưới, kết quả tay chân không đụng phải cái gì, chẳng lẽ, thằng bé kia không ở trong quan tài?

Không đúng, có lẽ nó đang trong quan tài, hơn nữa còn đang ở trên người tôi, tôi có thể cảm giác được sự tồn tại của nó, cảm giác này nói không nên lời, nhưng tôi tin tất cả mọi người có lẽ đều biết, nếu bạn bị nhốt trong một căn phòng, cho dù không có đèn, nếu trong phòng còn có một người khác, nhất định bạn có thể cảm giác được, tôi hiện tại đang trong tình trạng như vậy, trong quan tài, nhất định còn có một người khác, nhưng tôi không tìm thấy hắn đang ở đâu.

Theo lý mà nói, quan tài cũng chỉ lớn bằng vậy, nếu tôi có thể ngồi dậy, có lẽ còn để ra được một chút diện tích, nhưng vì tôi chỉ có thể nằm. diện tích dành cho bé trai không còn lại quá nhiều, cho dù nó có thể ngồi, cũng chỉ có thể ngồi ở dưới chân tôi, bởi vì đầu của tôi chạm vào ván gỗ đầu quan tài, không có không gian cho tên kia ---- tôi đưa tay lên trên đầu sờ qua, chỉ đụng vào một mặt phẳng cứng rắn, còn có chút lành lạnh, nhất định là ván quan tài.

Vì thế tôi thử trượt mình xuống dưới, dùng mũi chân để chạm vào, muốn xác định vị trí của nó, nhưng rất nhanh, tôi đã rụt chân về, cả người trượt nhanh xuống dưới, bởi lúc tôi vươn chân, tôi đụng phải một tấm ván quan tài hoàn chỉnh!

Chứng minh vấn đề gì? Tôi vươn chân xuống chưa được bao nhiêu, đã đụng phải ván quan tài, nói cách khác, cơ thể của tôi cách ván quan tài khá gần, ngược lại, phần đầu cách ván quan tài lại xa hơn, thứ lúc trước tôi chạm vào, có lẽ chính là lưng của bé trai!

Nhưng vì sao cơ thể nó lại cứng ngắc như vậy? còn lạnh như vậy? chẳng lẽ, nó đúng là cương thi giống trong phim sao?

Tôi lật người lại, muốn ngồi dậy, nhưng không làm được, chỉ có thể nằm sấp, sau đó co đầu gối quỳ dậy, dùng tay chống thân người, giống như nô lệ đang quỳ phủ phục trên đất.

Lúc này lưng tôi bỗng nằng nặc, hai tay sắp không chống được, mặt sắp sửa dán lên ván quan tài, có lẽ nó đang cưỡi trên lưng tôi, sau đó, tôi có cảm giác cổ mình bị một bàn tay lạnh ngắt bóp chặt! quả nhiên, nó đang muốn tôi đền mạng, tôi không biết năm đó ông nội đã gieo nhân gì, nhưng trước mắt xem ra, tôi gần như đã đoán ra quả mà tôi phải nhận, chính là --- chết!

Lúc trước chỉ nghe thấy hại bố hại ông, chứ chưa nghe thấy hại cháu! Ông nội à, năm đó rốt cuộc ông đã làm gì, gieo nhân gì, mới có thể khiến người kia một lòng muốn giết chết con như thế!

Tôi cũng không cứ vậy mà buông bỏ, lấy tay dùng sức chống đỡ thân người mình, sau đó phần lưng ra sức, muốn để cho bé trai đập phải nắp quan tài.

Bịch!

Tôi không biết bé trai đụng trúng vị trí nào trong quan tài, nhưng tôi nghĩ, lần này nhất định đụng không nhẹ, bởi vì tôi rõ ràng cảm giác được lực đạo bàn tay đang bóp cổ tôi, mạnh hơn một chút, tôi lại lần nữa đưa thân người lên để đập vào nắp quan tài, chỉ hy vọng có thể đập ngất được nó trước lúc tôi hoàn toàn ngạt thở.

Bịch bịch bịch!

Trong tai tôi chỉ có những tiếng vọng này, đại não tôi bắt đầu hỗn loạn, hai mắt bắt đầu hồi tưởng lại những việc khi còn sống, nhìn thấy đủ cảnh tượng, thấy ông nội lúc còn trẻ, đứng trên đỉnh núi Mũi Voi, quan sát cả thôn trang, ở bên cạnh ông, còn có một người con gái mặc áo sườn xám đoan trang tao nhã, nàng nghiêng đầu, tựa lên vai ông nội, ánh chiều tà kéo dài cái bóng của hai người, bọn họ cứ vậy đứng trên núi, lẳng lặng đợi ánh nắng dần dần tắt.

Đây không phải là hồi!

Hồi tưởng lại chuyện lúc còn sống chẳng phải là người chết tự nhớ lại quá trình mình đã trải qua trong một đời người sao? lúc ông nội còn trẻ, tôi ngay cả cái khái niệm còn chưa phải, càng miễn bàn đến việc sẽ nhìn thấy cảnh này, tôi hiện tại đang nhìn thấy, chính là trí nhớ khi còn sống của ông nội?

Tôi cảm giác được rõ thanh âm càng lúc càng nhỏ, mãi cho tới khi biến mất, tôi đã không còn sức lực để chống đỡ nữa, cả người như một con tôm bị nấu chín, co quắp lại, mềm nhũn ngã xuống.

Cả thế giới đều trở nên an tĩnh lại, không gió cũng không mưa, tôi đã chết sao. . .

Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất