Tôi không biết trong khoảng thời gian tôi ngủ mê man, Trương mù có hỏi rõ Trương Tiệm mối quan hệ giữa thợ thuật ‘chưng chưng nhật thượng’ của nhà họ Trương với quan tài dưới nhà xác hay không, nếu hỏi rõ rồi, không biết có đúng như tôi nghĩ là có mối quan hệ nhất định không, vậy thì vị nằm dưới nhà xác đó, rốt cuộc là ai?
Tôi rất muốn xông lên hỏi ông Trương Tiệm trong đám người, nhưng tôi biết, hiện tại Trương mù còn đang ở bên dưới hố quan tài, sống chết chưa rõ, nếu hiện tại tôi đi hỏi về vấn đề này thì không thích hợp lắm, tôi nghĩ, chờ Trương mù thuận lợi ra ngoài, tôi nhất định phải tìm thời gian hỏi anh ta hết những câu hỏi tôi canh cánh trong lòng, hơn nữa, nhất định phải nghĩ biện pháp để ông Trương Tiệm nói thật.
Đang tự suy nghĩ, trong đầu tôi đột nhiên lóe qua một tia sáng, đúng rồi, sao tôi lại quên mất ông ta chứ?
Người bên cạnh tôi chính là bố của Trương mù, vậy thì chuyện Trương mù Trương Mục không biết, nói không chừng ông ta có thể sẽ biết --- không đúng, ông ta nhất định sẽ biết! Bởi vì năm mươi năm trước, ông ta là một trong những người đương sự, dù lúc ấy ông ta mới có bốn tuổi, nhưng rất nhiều chuyện những đứa trẻ ở độ tuổi đó đã có thể ghi nhớ rồi, hơn nữa, từ sau khi sống lại, nhất định ông ta đã trải qua một cuộc sống không giống người thường, vậy thì trí nhớ khẳng định sẽ càng thêm khắc sâu.
Hơn nữa, không phải lúc trước ông ta đã nói, ông ta và tôi là cùng một loại người sao? mà tôi là loại người gì, mặc dù tôi không chắc chắn, nhưng lúc ở trong thôn, ông Trường Nguyên đã từng nói tôi người không ra người quỷ không ra quỷ, vậy thì những gì ông ta trải qua chắc chắn cũng bất bình thường như tôi, thậm chí, còn là những chuyện quỷ dị, đáng sợ hơn tôi gấp trăm gấp ngàn lần.
Vì thế tôi hỏi người nọ:
- Có chuyện cháu muốn thỉnh giáo bác một chút, chuyện năm mươi năm trước, bác còn nhớ rõ không?
Tôi thấy thân thể người nọ khựng lại một chút, sau đó nghiêng đầu nhìn tôi, nói:
- Tôi biết cháu nhất định sẽ hỏi chuyện đó, nhưng nơi này không phải chỗ nói chuyện, cháu đi theo tôi.
Nói xong, ông ta xoay người đi vào trong rừng tre, hình như chắc chắn tôi sẽ đi theo, căn bản không hề có ý thương lượng với tôi.
Tôi liếc nhìn mộ phần bên kia, nghĩ thầm, có nhiều người nhà họ Trương ở đây như vậy, Trương mù có lẽ sẽ không gặp chuyện, còn tôi có gặp chuyện hay không, tôi thật ra lại chưa từng để ý, dù sao ông ta cũng nói tôi và ông ta cùng một loại người, chắc hẳn ông ta sẽ không hại tôi, cho dù muốn hại tôi, thì dù tôi có đứng giữa đám người, có lẽ cũng không thể trốn thoát, vì thế tôi liền đi theo ông ta vào sâu trong rừng tre.
Phương hướng này tôi cố tình lưu ý một chút, là hướng tây bắc, sở dĩ hiện tại tôi có thể xác định phương vị, là bởi vì Trần tiên sinh từng dạy tôi, hướng của mộ, phần lớn đều là tọa đông triều tây ( có nghĩa là nằm ở phía đông nhưng lại hướng mặt về phía tây.) vừa rồi lúc hạ táng, tôi cố ý nhìn hướng của quan tài, cho nên có thể xác định đông tây nam bắc.
Chỉ là không hiểu, phía đông nam là hướng có dương khí dồi dào nhất, hiện tại là hơn nửa đêm, vì sao không đi theo hướng đông nam, ngược lại, lại đi về hướng tây bắc có âm khí nặng nhất làm gì?
Tuy rằng nghĩ như vậy , nhưng bước chân của tôi cũng không chậm lại, vẫn đi theo sau ông ta, cứ đi như thế, trong lòng tôi âm thần đếm số, tổng cộng đếm được năm trăm lần, cũng được hơn bảy tám phút, ánh đèn đuốc sau lưng đã không còn nhìn thấy, âm thanh cũng dần dần bé lại.
Không biết có phải do tác động tâm lý hay không, rừng tre bên này rậm rạp hơn một ít, vì vậy ánh trăng trên đầu không dễ len lỏi xuống dưới, ánh sáng tối sầm đi rất nhiều.
Đi được một đoạn đường, ông ta vòng mấy ngã rẽ, tôi thấy cách đó không xa có một căn nhà nhỏ được xây dựng toàn bộ bằng cây tre, căn nhà không lớn, chỉ khoảng hơn mười mét vuông, lúc đi tới cửa, rõ ràng tôi nhìn thấy ông ra đưa tay gõ gõ, trước sau ba lần, gõ xong, trước lúc vào nhà, dùng chân trái giẫm ba lần ngoài cửa, mới tiến vào trong.
Cách vào nhà này tôi nhớ Lăng Giáng từng dùng qua, nhưng đó không phải là vì nói cho người âm trong nhà, có người muốn vào trong, tạm thời tránh đi một chút sao? nhưng Trương mù nói rồi, trong thôn Trương gia không có người âm, vậy vì sao người này còn phải làm như vậy?
Tôi không hiểu, chỉ có thể đi theo vào, sau khi vào nhà,ông ta thắp sáng một ngọn đèn dầu, đặt lên bàn, sau đó tiếp đón tôi ngồi xuống, ông ta tự đi rót một cốc trà nóng, nói:
- Nhiều năm thế này rồi, ngoài tôi ra, cậu là người dương thứ ba tiến vào căn nhà này.
Tôi thầm nghĩ, nhất định ông Trương Tiệm là người đầu tiên, tôi là người thứ ba, vậy ai là người thứ hai? Tôi hỏi ông ta, ông ta đáp:
- Cháu từng gặp, hiện tại ông ấy đi chèo thuyền rồi.
Tôi nói:
- Là ông bác chèo thuyền?
Ông ta gật đầu, nói:
- Tôi biết cháu rất muốn biết chuyện năm mươi năm trước, nhưng năm ấy tôi mới bốn tuổi, tôi không nói đùa với cháu,chuyện năm ấy, tôi không nhớ được nhiều, chỉ biết ngày nào cũng thấy mẹ mình khóc, sau đó ngày nào bố cũng bắt tôi ngủ trong quan tài, cho dù tôi cầu xin ông ấy, ông ấy cũng không đồng ý cho tôi ra ngoài, sau này tôi mới biết, thời điểm đó tôi trúng phải ‘đinh đầu thất tiễn’ của thợ mộc, chỉ có thể trốn trong quan tài, mới sống lâu được thêm vài ngày --- cháu uống trà đi, đây là trà tự tôi trồng, không kém hơn hương vị trà ở quê cháu đâu.
Nói xong, ông ta tự uống một ngụm trà, bộ dáng rất thưởng thức, tôi cũng thử nhấp một ngụm, nói thật, quả thật không tồi, ở quê tôi, trồng đủ loại lá trà trên núi, tôi nhớ ông nội rất thích nướng lá trà, sau đó pha cho tôi uống, lúc ấy tôi cảm thấy trà rất đắng, không thích uống, nhưng ông nội lại nói với tôi ‘uống trà, giống với làm người, đắng trước ngọt sau, thằng nhóc này đợi về sau sẽ hiểu.’
Người nọ uống xong trà liền nói tiếp:
- Lúc ấy tôi vẫn luôn nằm ngủ trong quan tài, về sau có một ngày bố nói với tôi, từ giờ trở đi tôi không cần ngủ trong quan tài nữa, lúc ấy tôi vui lắm, còn nhảy tưng tưng, cứ nhảy mãi nhảy mãi, tôi đột nhiên phát hiện mình không thể bước đi nữa rồi, muốn đi đâu cũng chỉ có thể nhảy, lúc ăn cơm, mới phát hiện, thức ăn tôi gắp lên không cho được vào miệng, từ ngày đó trở đi, bố mẹ không cho tôi ra khỏi nhà, cũng không cho tôi chơi với bạn bè đồng trang lứa, lúc ấy tôi còn không hiểu, sau này mới biết, tôi và bọn họ không giống nhau.
Tôi hỏi, người không ra người quỷ không ra quỷ?
Ông ta gật đầu nói:
- Cháu vào tôi, cùng một loại người, đều người không ra người quỷ không ra quỷ!
Đối với điều này, trong lòng tôi đã có chuẩn bị, nhưng tôi không biết tôi rốt cuộc biết thành người không người quỷ không quỷ thế nào, trên người ngoài hai mươi ba đôi giày âm, hình như không có chỗ nào khác người, về phần chiêu âm, không phải là hiệu quả đi kèm của hai mươi ba đôi giày âm sao?
Tôi hỏi, cháu thấy hiện tại bác vẫn bước đi bình thường được mà.
Ông ấy nói:
- Cái này cũng nhờ có ông nội cháu Lạc Triều Đình.
Tôi kinh ngạc hỏi:
- Bác quen ông nội cháu?
Ông ta đáp:
- Chủ nhân của ngôi nhà này vốn là ông nội cháu, sau này ông ấy đi rồi, căn nhà này mới để cho tôi ở.
Dù thế nào tôi cũng không ngờ, ông nội lại là chủ nhân đầu tiên của căn nhà này, hơn nữa, theo lời ông ta, ông nội tôi mới là người dương đầu tiên đến căn nhà này, nói cách khác, ông Trương Tiệm còn chưa tới bao giờ?
Sao lại có thể như thế được, ông Trương Tiệm không phải bố ruột của ông ta sao? chẳng lẽ bao nhiêu năm qua, ông ấy đều không tới thăm con mình?
Nhưng dù sao đây cũng là chuyện riêng nhà bọn họ, tôi không nên hỏi, vì thế tôi hỏi:
- Ông nội cháu năm đó làm thế nào giúp ông đi bộ được như bình thường?
Ông ta nói:
- Lúc trước tôi không hiểu, về sau từ từ đoán được ra, hẳn là năm đó ông nội cháu đã đeo cho tôi một đôi giày.
Tôi hỏi, giày âm?
Ông ta nói:
- Cái này tôi không biết, dù sao tôi cũng không phải thợ giày, thợ vàng mã chúng tôi và thợ giày không qua lại gần gũi lắm, cho nên tôi không hiểu.
Tôi hỏi:
- Ông ấy tổng cộng đeo cho bác bao nhiêu đôi?
Ông ta nói:
- Một đôi, sao vậy?
Tôi lắc đầu, nói không có gì.
Tôi thấy ông ta lại uống một ngụm trà, sau đó nói với tôi:
- Tôi biết mấy năm nay nhất định cháu đã gặp rất nhiều chuyện kỳ lạ, cháu cũng đừng sợ, thể chất của chúng ta chính là khá chiêu âm, có điều so sánh chuyện cháu gặp và chuyện mấy năm nay tôi gặp phải, nhất định chưa đáng là bao, ồ, đúng rồi, ông nội cháu có dặn cháu phải chú ý cái gì không?
Tôi hỏi, phải chú ý chuyện gì sao ạ?
Ông ta uống một ngụm trà, sau đó bỏ chén trà xuống, rất nghiêm túc nói:
- Năm đó ông nội cháu dặn tôi, nhất định phải cẩn thận thợ giày, tôi nghĩ, ông ấy cứ lặp đi lặp lại chuyện này, nhất định là hy vọng mượn miệng tôi, nói những lời này với cháu, nhớ kĩ, phải cẩn thận thợ giày.