Cẩn thận thợ giày, lại là cẩn thận thợ giày!
Đây đã không phải lần đầu tiên tôi nghe thấy lời này, lần đầu là nghe từ trong miệng Vương Nhị Cẩu, sau đó là trong miệng Trần tiên sinh, tiếp là lúc giúp bác cả xoay người, tôi nghe thấy chính ông nội nói những lời này, cuối cùng, là Trương mù, vì sao bọn họ đều nói tôi phải cẩn thận thợ giày?
Nhưng, giày âm dưới chân tôi đối với thợ giày mà nói, cũng không phải thứ gì quý giá, phàm là thợ giày, cho dù tay nghề có kém, nhưng nhất định vẫn có thể tự làm được một đôi giày, căn bản không cần thiết phải mơ ước có được đôi giày âm trên chân tôi, một khi đã như vậy, vì sao bọn họ lại muốn tôi phải tránh xa thợ giày một chút?
Hơn nữa, Trần tiên sinh cũng là thợ giày, chẳng lẽ muốn tôi phải cẩn thận cả ông ấy? vì sao ông ấy thân là một thợ giày, lại còn nói tôi phải cẩn thận thợ giày? Nếu bọn họ biết tôi phải cẩn thận thợ giày, vậy nhất định biết lý do, nhưng vì sao không ai nói cho tôi biết tại sao phải tránh xa thợ giày? Tục ngữ nói ‘cho con cá không bằng cho cần câu cá’ nếu đã biết làm gì, thì chắc chắn phải biết nguyên cớ, nhưng bọn họ lại chỉ nói với tôi nhất định phải làm vậy, chứ lại không nói cho tôi biết vì sao phải như thế, vốn dĩ đã là một chuyện khó hiểu, chứ đừng nói bảo tôi phải cố gắng cẩn thận thợ giày.
Nếu bọn họ nói cho tôi biết vì sao phải cẩn thận thợ giày, vậy lúc gặp thợ giày, tôi có thể lợi dụng nguyên nhân bọn họ đã nói, để tránh bị thợ giày phát hiện, nhưng bọn họ căn bản không nghĩ như thế, bọn họ chỉ coi tôi là một con rối gỗ bị giật dây, nói đi hướng nào phải đi hướng đó, căn bản không cần biết tôi vì sao phải đi như vậy, theo như câu cửa miệng của Trương mù, có thể dùng một từ để hình dung về tôi, đó là, thằng ngốc!
Tuy rằng tôi chưa từng nói, nhưng thực ra trong lòng ít nhiều vẫn có chút oán giận, dù sao bọn họ lần nào cũng lặp lại những lời giống nhau, cho nên hiện tại ngay cả những người có nghề nghiệp đóng giày bình thường, cũng khiến tôi sợ hãi, lúc ở Trùng Khánh, đi ngang qua chỗ sửa giày ven đường, cũng đều cố tình đi đường vòng để tránh.
Đó là bởi vì tôi không biết người nọ rốt cuộc là thợ đóng giày bình thường, hay là một ‘thợ nhân’, tôi chỉ có thể ‘vơ đũa cả nắm’, cho rằng tất cả người đóng giày sửa giày, đều là ‘thợ nhân’, tôi phải đi đường vòng, bởi vì bọn họ nói, tôi phải cẩn thận thợ giày.
Có một giây phút, tôi dường như cảm thấy cuộc sống của mình thật vô nghĩa đáng buồn, vốn đang học đại học như bao người bình thường, thành tích học tập cũng không tệ lắm, chỉ cần chuyên tâm tốt nghiệp, học thêm lên nghiên cứu sinh, là có thể đi nghiên cứu Quốc Văn cả một đời cho tới lúc chết là ‘OK’rồi, nhưng cuộc sống bình thường đơn giản đã không bao giờ quay trở lại nữa, tôi thậm chí đến ngay cả là một người bình thường cũng không phải, mà là một thứ, người không người quỷ không quỷ.
Đúng vậy, là một thứ!
Vì thế tôi hỏi người nọ:
- Người không người quỷ không quỷ, rốt cuộc là thứ gì?
Người nọ lại tự uống một ngụm trà, nhìn qua có vẻ rất bình tĩnh với câu hỏi này, quả nhiên, ông ta nói:
- Câu hỏi cháu hỏi tôi, năm tôi hai mươi tuổi đã có một lần tự hỏi bản thân mình, nhưng không có được đáp án, năm hai lăm tuổi, lại hỏi chính mình, tôi cho rằng tìm được đáp án rồi, đến năm ba mươi tuổi, lại lần nữa thay đổi định nghĩa, cho rằng người không người quỷ không quỷ, là đứng giữa ranh giới người âm và người dương, tồn tại như một kẻ vừa không phải con người, cũng không phải ma quỷ.
Ông ta thổi thổi lá trà trên chén, sau đó nhấp môi, nói tiếp:
- Năm bốn mươi tuổi, tôi cho rằng người không người quỷ không quỷ, chính là người dương sau khi chết, thân xác không thối rữa, hồn phách bị giam cầm trong thi thể, sống với tư cách như một người dương, chỉ cần người thi triển thợ thuật này không chết, vậy thì thân thể của kẻ người không người quỷ không quỷ sẽ không bị thối rữa, hồn phách vẫn bị giam cầm trong thân thể.
Ông ta lại uống một ngụm trà:
- Suy nghĩ này kéo dài mãi cho đến năm năm mươi ba tuổi, là năm ngoái, tôi mới đột nhiên hiểu ra, vì sao nhất định phải rối rắm với định nghĩa của từ ngữ này làm gì? người dương cũng được, người âm cũng được, cho dù người không người quỷ không quỷ cũng được, nếu còn tồn tại trên thế giới này, vậy thì không cần nghĩ nhiều, cứ sống thật tốt là được rồi, nếu cháu thật sự muốn biết đó là thứ gì, vậy tôi có thể nói cho cháu nghe, thứ đó, chính là bản thân cháu!
Nghe ông ta giải thích xong, tôi đại khái đã hiểu hơn thế nào là người không người quỷ không quỷ, vứt bỏ mớ suy nghĩ viển vông giống như Phật gia siêu thoát khỏi cảm nghĩ của bản thân, tôi cho rằng định nghĩa năm ông ta 40 tuổi, có lẽ là định nghĩa gần với sự thật nhất.
Nhưng, nếu đúng là vậy, thì có phải chứng minh, tôi và bố Trương mù giống nhau, thật ra đã chết từ rất nhiều năm trước? nhưng ông nội đã bảo tồn thi thể của tôi lại, còn dùng thợ thuật giam cầm hồn phách tôi vào trong thân xác, như vậy là cùng một loại người với bố Trương mù? Vì thế, lúc trước có lẽ tôi cũng giống như bố Trương mù, không biết đi chỉ biết nhảy, về sau ông nội đeo giày âm cho tôi, tôi mới biết đi?
Hơn nữa không phải bố Trương mù đã nói rồi sao, tôi và ông ta cùng một loại người, vậy có thể đưa ra kết luận, những chuyện bố Trương mù từng trải qua, cũng là những chuyện tôi đã từng trải, chẳng qua ông ta còn nhớ rõ, nhưng tôi lại đã quên.
Bố Trương mù, cũng là người đàn ông sắc mặt xanh mét đang ngồi trước mặt tôi uống trà, nếu chỉ nhìn gương mặt, quả thật khủng bố dọa người, nhưng từ ngôn ngữ và cử chỉ của ông ấy cũng có thể nhìn ra, lúc còn sống là một người đàn ông vô cùng tao nhã, nhưng hiện tại, hình như đã nhìn thấu sinh tử, cả ngày chỉ ngồi uống trà ở nơi không ai tới lui hỏi thăm, rất nhàn nhã.
Tôi giống như nhìn thấy bóng dáng mình trên người ông ta --- không đúng, ông ta chính là một tấm gương của tôi! những chuyện kinh khủng ông ta từng trải qua, hiện tại tôi cũng đang trải qua,ông Trương Tiệm cũng nói ông ấy người không người quỷ không quỷ, ông Vương Trường Nguyên cũng nói tôi người không người quỷ không quỷ, ông nội tôi từ rất lâu trước đã nhắc đi nhắc lại tôi phải cẩn thận thợ giày, tôi không chỉ một lần được nhắc nhở phải tránh xa thợ giày, thể chất của ông ta chiêu âm, tôi cũng chiêu âm, ông nội từng tặng giày âm cho ông ta, cũng tặng giày âm cho tôi, mà còn tặng hai ba năm, trước trước sau sau tổng cộng hai mươi ba đôi giày âm!
Tất cả, cứ như tôi đang ‘làm lại’ cuộc đời ông ta, đi trên con đường xưa ông ta đã từng đi qua.
Không đúng! Tôi và ông ta khác nhau, trong này có hai sơ hở!
Ông Trương Tiệm từng nói, ông nội tôi Lạc Triều Đình, năm đó chỉ tới hỗ trợ giúp ông ấy ‘ mở khóa’ tuệ quang, cũng không phải tới hồi sinh con trai ông ấy, hơn nữa, Trương mù cũng đã phân tích, hồi sinh bố anh ta vẫn còn một người khác, cũng chính là người được gọi là ‘người thứ ba’!
Nói cách khác, ông nội tôi không có bản lĩnh hồi sinh con người! nếu ông không có bản lĩnh này, thì tôi không thể được hồi sinh, đây là sơ hở thứ nhất!
Sơ hở này có thể dùng cách giải thích là ông nội học lỏm thợ thuật của người thứ ba để bù lại, dù sao ông nội tôi trên phương diện ‘học lỏm’ cũng thuộc tốp người cấp bậc cao, nếu không cũng không học được thợ thuật của nhà họ Trương nhanh như thế, nhưng sơ hở thứ hai, lại hoàn toàn không có cách nào bù lại! bởi vì, trên chân tôi có hai mươi ba đôi giày âm, nhưng bố Trương mù chỉ có một đôi! Điểm này, giải thích như thế nào?
Hoàn toàn không có biện pháp giải thích, tôi và ông ta không giống nhau! Nhưng, nếu không giống nhau, vậy tôi rốt cuộc là cái gì? nếu tôi khác ông ta, vậy có lẽ tôi là người dương, nhưng ông Vương Trường Nguyên lại nói tôi người không người quỷ không quỷ, như thế là làm sao?
Vấn đề này cho dù tôi có hỏi người trước mắt, tôi nghĩ nhất định ông ta cũng không biết.
Theo cách nói của ông ta, chỉ cần một đôi giày âm, là ông ta có thể đi bộ, vậy vì sao trên chân tôi lại có những hai mươi ba đôi? Trong này rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Tôi không biết nên giải thích như thế nào, tôi nhìn người đàn ông mặt xanh mét đang ‘thưởng thức’ trà trước mắt, sau đó ông ta nhìn tôi nói:
- Không biết cháu đã phát hiện hay chưa, con bé nhà họ Lăng, Trương mù Trương Mục nhà họ Trương chúng tôi, đều là cao thủ thợ thuật hàng đầu trong giới, nhưng tới đời chúng tôi, gần như chưa nghe có người nào là thợ nhân đứng đầu giới, cũng chính là nói, truyền thừa thợ thuật trong giới, đã xảy ra cách thế hệ!
Nói thật, tôi còn đúng là không chú ý qua vấn đề này, tôi cho rằng ông nội cố ý không để lộ thân phận, cho nên mới không dạy thợ thuật cho đám người bố tôi, cũng không dạy cho tôi, nhưng hiện tại xem ra, không chỉ có bậc cha chú của tôi, mà bậc cha chú của Trương mù và Lăng Giáng. Đều không biết thợ thuật!
Tôi nói:
- Cháu cũng không biết thợ thuật.
Người nọ nghe xong lời này, chén trà trong tay trực tiếp rơi xuống đất, vỡ nát, ông ta hoảng sợ nói:
- Cháu nói cái gì? cháu nói lại lần nữa!