Giấu trời qua sông!?
Đây không phải thợ thuật trong miệng Vương Nhị Cẩu đó sao? vì sao lại biến thành bố cục phong thủy?
Lúc trước tôi còn đang đoán, thợ thuật mà người thứ ba dùng để hồi sinh bố Trương mù, chính là ‘giấu trời qua sông’, nhưng hiện tại xem ra, căn bản không phải là cùng một thứ!
Một cái là thợ thuật, một cái là bố cục phong thủy, tám đời đều không có quan hệ gì với nhau.
Trong thôn đã không còn gà trống sống, nếu không nhất định sẽ có mấy trăm con gà trống tranh nhau gáy sáng, đêm qua, tôi đã nghĩ, nếu gặp phải thứ không sạch sẽ, tôi còn có thể học kỹ năng của Trần tiên sinh, kích động gà trống trong thôn cùng gáy, vẫn may lúc ấy tôi không ngu ngốc học theo, bằng không cho dù có kêu nát họng, cũng không có gà trống đến ‘phối hợp’ với mình.
Tôi hỏi Trương mù, thế nào là ‘giấu trời qua sông’ , anh ta không vội vã trả lời tôi, mà nói cứ về ngủ một giấc đã, bận bịu cả đêm, nước tiểu còn chưa kịp thải, hiện tại chỉ muốn đi ngủ, đến nhà vệ sinh cũng không muốn đi nữa.
Nói xong, anh ta lập tức đi về hướng trong thôn.
Tôi còn đang chuẩn bị hỏi tiền bối Trần Hữu Lễ, nhưng tôi vẫn chưa mở miệng, ông ấy đã nói trước:
- Cháu đi theo Trương mù sẽ an toàn hơn.
Nói xong, ông ấy liền xoay người, một mình đi về một hướng, nếu tôi không nhớ lầm, bên kia hẳn là bờ sông.
Rơi vào đường cùng, tôi chỉ đành đi theo Trương mù vào trong thôn, dọc đường đi, tôi thấy bên đường gần như đều là tre xanh, trên tre xanh, treo vải trắng, tôi không nhịn được hỏi Trương mù, làm thế này để làm gì, anh ta ngáp dài một cái nói:
- Người chết rồi, dùng cái này để chiêu hồn, nhưng cũng chỉ là hình thức, ngay cả cái rắm cũng không chiêu lại được, còn chiêu hồn?
Tôi lại hỏi:
- Thợ vàng mà các anh cũng không chiêu được?
Anh ta nói:
- Bớt xàm, bọn họ vốn dĩ đã không muốn gọi, nếu thực sự muốn chiêu hồn, trên khăn trắng phải viết sinh thần bát tự của người chết, còn phải dán bùa chuyên môn chiêu hồn, cậu nhìn cái khăn này đi, chữ gì cũng không có, chẳng qua chỉ là làm màu thôi, một đám ngốc nghếch!
Càng đi vào trong thôn, trời càng sáng, đêm qua vẫn chưa ngắm nhìn kĩ thôn làng này, hôm nay có thời gian nhìn, mới phát hiện, tối hôm qua tôi không biết từ lúc nào đã lội qua dòng sông nhỏ, hiện tại vừa đi ra khỏi rừng tre, chẳng bao xa đã tới bên bờ sông nhỏ này.
Cây cầu giấy vẫn còn nằm bên trên, nhưng cầu đã hơi rách nát, so sánh với tối hôm qua, rõ ràng chỉ mới sau một đêm, nhưng lại như đã trôi qua mấy chục năm.
Tôi cùng Trương mù sau khi lội qua sông, lên bờ đi chưa được bao xa, đã gặp một ngọn núi lớn, sơn thôn này khác thôn chúng tôi, trên núi Mũi Voi thôn chúng tôi chỉ có cây gỗ nhỏ, cả ngọn núi trông trụi lủi tróc lóc, nhưng cây cối trên ngọn núi thôn Trương gia lại rậm rạp, ánh mặt trời chiếu xuống, gió hạ lướt qua, lá tre nhẹ bay như những lọn sóng màu xanh lục nhìn thật chói mắt.
Dọc đường Trương mù đi rất nhanh, còn không nói chuyện, chỉ ngáp ngắn ngáp dài, xem ra tối qua đã quá mệt, tôi cũng bước đi thật nhanh sau lưng anh ta, sau đó quan sát bố cục trong thôn, tôi vốn cho rằng, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi ít nhiều cũng nhìn được ra chút gì đó, nhưng mãi cho đến khi tới quê của Trương mù, tôi đều chưa nhìn ra bất cứ chuyện gì ---- đây không phải là một thôn làng vô cùng đơn giản sao?
Đi qua nhà chính và trong sân sau, Trương mù chỉ và gian phòng lúc trước tôi nằm ngủ mê man trong đó, nói:
- Cậu ngủ phòng đó.
Sau đó anh ta lại chỉ căn phòng sát vách nói:
- Tôi ngủ ngay sát vách, nếu có chuyện gì gõ lên tường là được, không có chuyện gì thì tốt nhất đừng làm ồn giấc ngủ của tôi.
Nói xong, anh ta liền đi thẳng vào phòng, tôi một mình ở đây người không quen đất không thuộc, Trương Mục cũng không biết đã chạy đi đâu, vì thế tôi cũng quyết định đi ngủ.
Bị dày vò cả một buổi tối, cho dù cơ thể tôi làm bằng sắt cũng không chịu đựng nổi, tôi vừa lăn lên giường đã chìm vào giấc ngủ, hơn nữa, còn nằm mơ.
Tôi mơ thấy mình đứng trên đỉnh núi, trước mắt mây bay cuồn cuộn, phía dưới là một thôn làng, có ao cá, có ruộng ngô, đối diện còn có những dãy núi vờn quanh, mà ngọn núi dưới chân tôi, nhìn giống một con voi --- đây chính là thôn chúng tôi sao?
Tôi nhớ rõ lần trước tôi cũng đứng ở chỗ này, chẳng qua là bị người ta đẩy một cái, sau đó mới tỉnh lại, chẳng lẽ, đây là giấc mơ ‘tập tiếp theo’ của giấc mơ lần trước?
Lúc này, tôi nhìn thấy có một người đeo gùi bước vào trong thôn, tìm một căn nhà hoang ở lại, quả nhiên, vẫn giống phía trước!
Núi Mũi Voi sở dĩ được gọi là núi Mũi Voi, là bởi vì nhìn nó giống một con voi, có cái mũi dài dài, mà dáng người cũng không cao, nói cách khác, núi Mũi Voi vốn dĩ cũng không cao, vì vậy, tôi có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng phía dưới, so với lần trước càng thêm rõ ràng.
Người nọ sau khi ở lại, thích làm vui người khác, còn chăm chỉ chịu khó, rất nhanh đã tu sửa được căn nhà hoang tàn thành một căn nhà sạch đẹp, hắn cũng rất nhanh đã trở thành nhân vật nổi trổi trong thôn, có rất nhiều phụ huynh của các cô gái tranh nhau tới tận cửa tìm hắn, nói muốn gả con gái nhà mình cho hắn, nhưng hắn --- đều từ chối, đến cuối cùng, hắn lấy con gái trưởng thôn, mà trưởng thôn cũng có ý muốn nhường lại vị trí cho hắn.
Chuyện diễn ra trong nhà, đứng trên núi tôi không nhìn thể nhìn thấy, chỉ biết người nọ thường xuyên đi lên núi tìm cây cọ, sau đó buộc lại, kéo về nhà, hắn ngồi ở sân nhà xoắn dây gai, những lá cọ hắn mang về, hắn lấy ra làm thành cây quạt, nhưng cây quạt hắn dùng vài ngày lại đổi một cái mới, giống như rất không vừa tay.
Tôi không biết qua bao nhiêu lâu, nhưng hắn và người vợ đều đã sinh một cô con gái, cũng đã biết mở miệng gọi người, buổi tối, hắn sẽ ôm con gái đứng chỉ lên những ông sao lấp lánh trên bầu trời kể chuyện xưa.
Hình ảnh tiếp sau đó trôi qua rất nhanh, có một lần vợ hắn vừa khóc vừa chạy ra khỏi phòng, sau đó tôi mới biết, hắn chết rồi, sau khi hắn chết, tất cả những người trong thôn đều tới đưa ma, người đứng ra chủ trì hạ táng hắn, không phải thầy cúng, mà chính là vợ hắn!
Nhóm thôn dân làm theo yêu cầu của người phụ nữ này, đào một cái hố thật lớn ở vị trí ngôi mộ ông nội tôi, sở dĩ nói là lớn, là bởi vì cho dù hợp táng (hai vợ chồng cùng chôn một chỗ, ở nông thôn rất thường thấy phương thức hạ táng này.) cũng không tới mức phải đào một cái hố lớn như vậy.
Nguyên nhân ngôi mộ này to một chút cũng còn có một điểm, đó là cái hố này rất sâu, sâu đến mức tôi chỉ có thể nhìn thấy một cái hố đen như mực, nhìn không thấy đáy, căn bản không có ai lại đi đào một cái hố mộ sâu như vậy, ngoài mất sức tồn tiền ra, tôi thực sự không nghĩ ra được có lợi ích gì khác.
Lúc đầu tôi tưởng vợ của hắn cố tình chuẩn bị để hợp táng, sau này mới biết, cái hố đó chỉ có một mình người nọ dùng, bởi vì địa vị của người này rất cao trong thôn, thậm chí còn vượt qua cả trưởng thôn, hơn nữa người con gái này lại còn là con gái của trưởng thôn, cho nên nhóm thôn dân không có kháng nghị gì, vẫn làm theo yêu cầu của người phụ nữ, lấp đất vào mộ.
Thời điểm hạ táng, người phụ nữ lại lần nữa yêu cầu thôn dân đóng tám cây đinh đồng to như nắm tay trẻ em lên tám vị trí trên quan tài, phần cuối cây đinh đồng buộc một sợi dây thừng to như cái bát ( sợi dây thừng này có lẽ là dây gai người này xoắn ở trong sân nhà, chỉ là không biết trước sau đã làm bao nhiêu cái, mà còn nhuộm thành màu đỏ.)
Những sợi dây thừng ở tám hướng này bị ba mươi hai thanh niên khỏe mạnh đứng bốn phía quanh mộ đồng thời kéo, cỗ quan tài ‘cành cạnh’ một tiếng, được lôi lên, ba mươi hai người đàn ông cùng lúc lùi ra sau, cỗ quan tài từ từ dâng cao, mãi cho đến khi lên đến giữa hố mộ mới dừng lại trên không, sau đó tám sợi dây thừng đỏ được dùng cọc gỗ đóng chặt lên mặt đất bên ngoài hố mộ, cọc gỗ kia có lẽ còn cao bằng một con người, gần như toàn bộ đều được đóng chặt vào trong đất, mà nếu tôi không nhìn nhầm, thì tám phương vị kia, hoàn toàn khớp với vị trí bát quái.
Quan tài bị kéo lên giữa không trung cũng chưa vội lấp lại, mà dùng tre xanh đan một cái sàng thật lớn bên trên quan tài, vừa hay có thể lấp cả cái hố mộ lại, đợi cho tới khi cái sàng hạ xuống, thôn dân lại nghe theo chỉ thị của người phụ nữ, đặt một tầng rơm rạ lên trên cái sàng, sau đó mới bắt đầu lấp đất, lấp đất được một nửa, lại bỏ thêm một cái sàng, trải rơm rạ, lại lấp đất, cứ như vậy lặp lại ba lượt, cuối cùng mới bị lấp thành một đống đất nhỏ.
Nhìn đến đây, tôi đột nhiên toát đầy mồ hôi lạnh, con mẹ nó, đây không phải chính là cách bố trí ‘quan tài treo lơ lửng’ đó chứ?