Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 223 Thanh long Bạch Hổ

Tôi cả kinh ngồi bật dậy, mở to mắt nhìn bốn phía, bên ngoài trời vẫn sáng, ánh sáng ngoài cửa sổ sáng ngời, tôi không biết đã ngủ bao lâu, di động đã bị hỏng vì tối qua ngâm trong nước, lúc ấy không có nhớ đến, sau lại gặp phải âm dương hí, sống chết của bản thân còn chưa rõ, nào có tâm tư đi để ý sống chết của điện thoại?

Tôi vốn định ra ngoài, nhưng nghĩ đến lời Trương mù nói, lại nằm xuống giường, sau đó gõ gõ tay lên vách tường, tường phòng ở nông thôn đều được dựng bằng một tấm ván gỗ, là phòng gỗ điển hình, hiệu quả cách âm rất kém, sau khi gõ vài cái, tôi chắc chắn cho dù Trương mù có đang ngủ như chết, cũng có thể nghe thấy.

Quả nhiên, tôi vừa mới gõ ba lần, đối diện đã vang lên tiếng gõ ván gỗ, hơn nữa âm thanh còn lớn hơn tôi gõ, còn dồn dập hơn, có lẽ Trương mù tức giận rồi, anh ta dùng chân đạp lên ván gỗ.

Tôi nói với vách tường:

- Trương mù, anh tỉnh chưa, tôi vừa mơ một giấc mơ, nối liền với giấc mơ lần trước.

Tôi nói xong, im lặng chờ Trương mù hồi âm, nhưng chờ vài phút, vẫn không nghe thấy gì, vì thế tôi lại gõ vài lần lên ván gỗ, âm thanh ‘thùng thùng’ vang lên, im lặng đôi lát, sát vách lập tức có tiếng vang, âm thanh vẫn dồn dập như trước, tôi lại hỏi:

- Trương mù, anh tỉnh chưa?

Tôi lo lắng có thể là vì tôi nghe không rõ tiếng trả lời của anh ta, vì thế tôi lại gần dán tai lên tường gỗ, cẩn thận nghe ngóng âm thanh phòng bên cạnh, lúc này mới xác định Trương mù không nói gì, bởi vì tôi không nghe thấy cái gì cả.

Chẳng lẽ Trương mù chưa tỉnh? Không thể nào, nếu anh ta chưa tỉnh, vậy thì ai gỗ lên ván gỗ hồi âm tôi? chẳng lẽ Trương mù trong lúc mê man nửa tỉnh nửa mơ đạp chân lên ván gỗ?

Tôi quyết định đứng dậy đi sang phòng bên cạnh nhìn thì hay hơn, vì thế tôi đeo giày, đi ra ngoài sang phòng bên cạnh, tôi định gõ cửa rồi mới vào, nhưng cửa chỉ đẩy nhẹ một cái là tự mở, tôi không nhìn thấy Trương mù có trong phòng, chăn đệm trên giường gấp ngay ngắn chỉnh tề, không giống như có người vừa mới ngủ dậy.

Trương mù không có ở đây, vậy vừa rồi là ai gõ lên ván gỗ?

Tôi nơm nớp lo sợ đi ra khỏi phòng, càng nghĩ càng sợ, chẳng lẽ lúc tôi ngủ trên giường, sát vách tôi có một thứ gì đó không sạch sẽ ngủ cùng? đợi tới khi tôi gõ ván gỗ, nó cũng gõ lại để đáp lời tôi?

Tôi vừa mới rời khỏi phòng, chợt nghe thấy tiếng Trương mù:

- Cậu không ngáy khò khò trong phòng đi, chạy ra ngoài làm gì?

Tôi nói:

- Tôi vừa gõ ván gỗ, vì sao anh chỉ đá chân lên ván gỗ chứ không trả lời tôi?

Trương mù nói:

- Cái tông môn nhà cậu, tôi đã dậy từ sớm rồi, đá chân lên ván gỗ bao giờ?

Trương mù nói xong, một tay đẩy tôi ra, lập tức chạy vào căn phòng anh ta vừa nằm ngủ, tôi cũng đi theo sau.

Vào cửa, Trương mù đầu tiên là liếc nhìn giường một cái, sau đó rút con miệt dao sau mông ra, lắc lắc trong tay, nói với cái giường:

- Thứ nào không có mắt, dám chạy tới giường của ông dọa người? có phải chê chán làm người âm rồi không?

Tôi nghe Trương mù nói vậy, còn thật cho rằng anh ta đã nhìn ra thứ gì đó, vì thế tôi trừng lớn con ngươi lên tìm kiếm xung quanh, đồng thời tới gần bên người Trương mù, sợ không may bị lôi vào ảo cảnh, loại chuyện này cũng không phải chưa từng xảy ra, lúc cùng Lăng Giáng lên tầng, cũng đã bị Triệu Giai Đường kéo vào một lần.

Nhưng câu nói tiếp theo của Trương mù lại khiến tôi giận tím mặt:

- Cái tông môn nhà cậu, ông đây nói đùa với cậu, mà cậu cũng tin? Gian phòng này trước kia chưa có ai chết trong này, không có sự đồng ý của tôi, căn bản không thể vào, lại nói, tôi đã ở trong căn phòng này mười năm rồi, có thứ không sạch sẽ hay không chẳng lẽ tôi không biết? đừng nói luyên thuyên nữa, đi theo tôi, đưa cậu đi xem một thứ.

Trương mù nói xong đã đẩy cửa đi ra ngoài, nhưng lúc ra ngoài cửa, thời điểm tôi xoay người lại, tôi thấy cái chăn trên giường Trương mù hình như khẽ động đậy một chút, mà còn có một tiếng ‘thùng’ khẽ vang lên!

Tôi vội vàng đóng cửa lại, đuổi theo bước chân Trương mù, tôi rất muốn nói với anh ta, vừa rồi tôi lại nghe thấy tiếng động kia, nhưng tôi nghĩ chắc chắn Trương mù sẽ không tin, anh ta là một người kiêu ngạo như vậy, sao có thể chịu đựng nổi chuyện có người âm bén mảng vào phòng mình mà anh ta lại không hay biết?

Tôi đi theo Trương mù ra khỏi sân nhà họ Trương, anh ta dẫn tôi vào sâu trong thôn, giống như lúc tôi dẫn anh ta đi ngắm quang cảnh thôn nhà mình, anh ta đi đến nơi nào đều sẽ kể một chút chuyện về thôn, nhưng không đề cập đến thợ thuật, mãi cho tới khi bước tới một con đường nhỏ lên núi, Trương mù mới bắt đầu nói:

- Buổi sáng có phải cậu hỏi tôi ‘giấu trời qua sông’ là gì không, hiện tại tôi sẽ đưa cậu đi xem.

Con đường nhỏ này không giống đường nhỏ trong thôn chúng tôi, đường trong thôn đều được phủ một tầng đá vụn lên trên, còn con đường lên núi này toàn bộ đều là bùn đất, được phủ một tầng lá tre, cho nên khi giẫm lên rất mềm, có cảm giác như đang bay.

Tôi cùng Trương mù đi lên chỗ cao nhất của ngọn núi, nói thật, tôi đã có chút khó thở, nhưng Trương mù vẫn vừa đi vừa cầm miệt dao chặt những cành tre ven đường chắn trước đường đi, tư thái như đang du sơn ngoạn thủy, khiến người nhìn rất hâm mộ.

Tôi mở miệng hỏi:

- Vì sao anh cứ phải giữ mãi thái độ dửng dưng này?

Quả thật, từ lúc đến thôn Trương gia, tất cả những chuyện nhìn thấy nghe thấy, đều có liên quan đến bố Trương mù, nhưng Trương mù lại giống như rất bình tĩnh, thái độ như vậy, nói thật,tôi rất hâm mộ, bởi vì nếu những chuyện này xảy ra trên người tôi, tôi có thể tưởng tượng, tôi chắc chắn sẽ suy sụp.

Trương mù nói:

- Thế nào gọi là dửng dưng?

Tôi nói:

- Nói dễ nghe một chút, thì là bình tĩnh, còn nói không dễ nghe là, có chết cũng không biết xấu hổ.

Trương mù nghe tôi nói xong cười hỏi:

- Thằng ngốc, cậu thấy chỗ này thế nào?

Tôi nói:

- Non xanh nước biếc, là một nơi rất đẹp, sao thế? Lẽ nào có liên quan đến ‘giấu trời qua sông’?

Trương mù nói:

- Cậu cảm thấy chôn người ở chỗ này thì sẽ thế nào?

Nghe Trương mù nói vậy, tôi cảm thấy nơi này nhất định khác với nơi khác, vì thế tôi dùng kiến thức gà mờ học lỏm được của mình, cẩn thận đánh giá bốn phía, trước dựa nước, sau dựa núi, vốn là một nơi không tồi, nhưng lại nằm giữa sườn núi, còn hướng về vị trí bạch hổ ở phương tây, có hung với hậu thế, nếu muốn xây một ngôi mộ, không phải là một nơi tốt.

Sau khi tôi phân tích xong, Trương mù chỉ miệt dao vào mặt tôi nói:

- Nếu cậu còn nói tôi chết cũng không biết xấu hổ nữa, thì cái nơi có địa thế không đẹp này sẽ là mộ của cậu!

Tôi biết, Trương mù đang nói đùa với mình, cho nên cũng không để ý, quả nhiên sau khi đi được một lúc, Trương mù nói:

- Trên thế giới có rất nhiều chuyện, nếu như chuyện nào cũng đi để ý, cho dù tinh thần cậu không mệt chết, cơ thể cậu cũng chịu không nổi, trên người ông đây có nhưng trên trăm vạn tệ, cứ vậy mà chết, chẳng phải là rất lỗ vốn sao?

Tôi không biết lời này của Trương mù là thật hay giả, cho nên cũng không biết tiếp lời anh ta thế nào, hai người cứ như vậy đi lên đỉnh núi, sau khi lên đến nơi, Trương mù cắm con miệt dao xuống dưới đất, sau đó tụt quần đi tè --- một trận gió thổi qua, nước tiểu bị thổi rây rớt lên giày anh ta, Trương mù nhảy dựng lên chửi:

- Cái tông môn nhà nó, ông đây năm đó đứng trên đỉnh gió tè mười trượng, hiện giờ thuận gió ướt đẫm giày!

Nhân lúc Trương mù đi tiểu, tôi đưa mắt nhìn thôn làng, phát hiện cả thôn thật giống như đều được bao phủ trong lá tre, những ngôi nhà của thôn dân chỉ lấm tấm giữ các phiến lá, còn cả sân khấu diễn dương hí tối hôm qua, đột nhiên biến thành một vòng tròn đen sì, thật giống như cơ thể con người vừa mới được ‘giác hơi’.

Trương mù đi đến cạnh, vỗ vỗ tay lên vai tôi, sau đó chỉ vào con sông trước thôn, nói:

- Cậu nhìn xem, con sông kia giống cái gì?

Tôi hỏi:

- Có phải tay anh vừa nãy dính nước tiểu rồi không? cho nên bây giờ mới lau lên quần áo tôi?

Trương mù ho khan một tiếng nói:

- Người giang hồ, không cần để ý những chi tiết nhỏ, cậu xem, giác, kháng, thị, phòng, tâm, vĩ, ki bảy phương vị này nối liền lại, có phải giống một con rồng không? đây là thanh long giáp ất mộc phương đông! Nhưng cậu nhìn vị trí của con sông này đi, quay về phía nào?

Tôi nói:

- Đây là vị trí bạch hổ phương tây.

Trương mù lại vỗ bả vai tôi nói:

- Đúng rồi, rồng phương đông đối hổ phương tây, hừ hừ, muốn không xảy ra chuyện cũng khó.

Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất