Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 232 Mục tiêu không phải tôi

Tôi lúc trước đã nghĩ, rõ ràng đang chạy trên đường cao tốc, vì sao còn đụng vào thứ đó, nhưng lúc ấy mắt mũi nhìn không rõ, cũng không biết đã đụng phải thứ gì, còn tưởng rằng đụng phải hàng rào bảo vệ, nhưng những người nào lái xe trên đường cao tốc đều biết, hàng rào bảo vệ trên đường cao tốc thường đều không cao, chỉ cao khoảng đến ngang đùi người trưởng thành, nếu đụng phải, cũng chỉ đụng vào chân, chứ không thể đụng vào đầu.

Nhưng lúc trước tôi bởi vì bị đụng phải đầu nên mới ngã, vậy chứng minh thứ tôi đụng vào nhất định không phải hàng rào bảo vệ, hiện tại mắt tôi nhìn thấy được rồi, tôi mới biết, đó là quả cân dưới chân cậu bé váy đỏ!

Quả cân dưới chân nó có hình vuông, chiều dài có lẽ bằng một đôi giày số bốn mươi --- tôi dùng giày để so sánh với chiều dài của quả cân, là bởi vì hiện tại trong tay tôi đang cầm đôi giày của mình.

Tôi đứng cách cậu bé váy đỏ hai ba mét, không dám động đậy, tôi từng nghe qua chuyện của nó, đại khái là nói bị treo cổ trên xà nhà mình, thi thể ngày hôm sau mới được phát hiện. lúc phát hiện, trông nó giống hệt thế này, hơn nữa cảnh sát sau khi điều tra, còn không phát hiện dấu vết của người khác trong nhà, trên người cậu bé cũng không có vết thương bên ngoài, nói cách khác, không bị ngoại thương, bên trong báo cáo của pháp y, cũng không tìm được ra nguyên nhân tử vong cụ thể, chỉ biết là bởi vì ngạt thở mà chết.

Lúc ấy cả Trùng Khánh đều xôn xao, đều nói là người trong thuật môn làm, không phải đạo sĩ thì là thuật sĩ. Lúc đó, tôi còn chưa biết đến thợ môn, mà khoảng thời gian đó cũng đam mê tiểu thuyết huyền huyễn, nên cho rằng, là một người tu chân vì để đạt được mục đích gì đó, đã hại chết cậu bé kia.

Nhưng, chuyện này không phải đã trôi qua được 7 năm rồi sao? không phải nói là thi thể của nó không thể thổ táng, chỉ có thể hỏa táng sao? vì sao nó còn ở đây nhìn tôi? hơn nữa, còn dùng hình ảnh lúc nó chết, xuất hiện trước mặt tôi? tôi đang nhìn thấy, thi thể của nó, hay là linh hồn?

Tôi nhìn xuống đất, nó có bóng, nó không phải linh hồn, nó là thi thể!

Thi thể đáng ra đã bị hỏa thiêu từ bảy năm trước, vì sao lại xuất hiện ở trong này!?

Tôi chỉ cảm thấy hiện tại da đầu tôi bắt đầu ngứa ran, hai tay nắm chặt giày, mỗi bên tay một chiếc, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại: đến đây sẽ đập, đến đây sẽ đập….

Lúc đầu cậu bé váy đỏ quay lưng lại với tôi, một trận gió đêm lướt qua, theo lý mà nói, dưới chân còn treo một quả cân lớn, cơn gió nhẹ bình thường đều không thể khiến nó lung lay, nhưng, tôi lại thấy thi thể đó chậm rãi xoay tròn! Tốc độ tuy rằng rất chậm, nhưng thân thể của nó đã nghiêng về phía tôi, mà lúc này, tôi còn thấy nó đang nghiêng mắt nhìn mình!

Nó chậm rãi chuyển lại, đầu nó từ từ quay thẳng, nhưng ánh mắt vẫn nhìn tôi chằm chằm, đồng thời, tôi cũng cảm giác được sau lưng có đôi mắt đang nhìn mình, tôi biết, đó là cậu bé váy đỏ tôi nhìn thấy đầu tiên, là nó cũng đang nhìn tôi!

Cũng bởi vì trước sau đều có hai cậu bé váy đỏ, nên tôi mới chắc chắn tôi đang ở trong kính giới, thực ra lần đầu tiên tôi đụng phải, không phải là cậu bé váy đỏ trước mắt, vì để tiện xưng hô, tôi sẽ gọi nó là số hai, còn đứa phía sau, tức là đứa mà tôi ngũ tâm triều thiên ngay dưới chân nó, là số một.

Giữa số 1 và số 2, có một mặt ‘gương’, đương nhiên, tôi nhất định không nhìn cũng không sờ thấy tấm gương đó, nhưng nó đúng là thực sự tồn tại, Bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể giải thích tình huống hiện tại.

Lúc tôi bắt đầu xuống xe chạy về phía trước, tôi nhìn thấy trước mắt có một chiếc xe, lúc ấy tưởng là người đi đường đỗ lại nghỉ ngơi, thực ra không phải, đó là xe HUMMER của Trương mù bị gương chiếu, cũng là chiếc HUMMER số 2!

Bởi vì mắt tôi nhìn không rõ, quả cân lại treo lơ lửng ở dưới, cộng với khi đó tôi chỉ chăm chăm nhìn đường, không quan tâm phía trên, cho nên đầu đã đụng phải quả cân dưới chân cậu bé váy đỏ số 1, sau khi ngã sấp mặt, đứng lên tiếp tục chạy về phía trước, sau đó lại nhìn thấy đầu xe HUMMER của Trương mù.

khi ấy tôi phân tích là bởi vì cú ngã, nên lúc đứng dậy tôi đã nhận sai phương hướng, mới chạy ngược trở về, thực ra không phải, tôi không chạy sai hướng, tôi vẫn chạy về phía trước, chẳng qua, tôi đã chạy đến chiếc xe HUMMER số 2, mà ở đây, cũng có một người giống hệt tôi, trong tay hắn nhất định cũng cầm miệt dao, sau đó đứng đó chờ tôi tới.

Bởi vì tôi không chạy nổi nữa, cho nên mới ngồi bệt xuống đất chờ chết, mà lúc này, tôi còn bày ra tư thế ngũ tâm triều thiên, thành công thoát khỏi lưỡi dao của ‘tôi’, nhưng lúc này, cả kính giới đã di chuyển lên trước, đặt biên giới ở trước chiếc xe HUMMER của Trương mù, cho nên bây giờ tôi mới không nhìn thấy xe đâu, mà cậu bé váy đỏ số 1 tôi đụng phải, cũng tự nhiên mà xuất hiện ngay trên đỉnh đầu tôi.

Nếu đoạn này bạn đọc không hiểu, có thể tự mình vẽ một bức hình, vẽ một mô hình thí nghiệm, thực ra cũng rất dễ lý giải, ví dụ, bạn trên xe bus hay là tàu điện ngầm, thì đều có cái nắm tay, cậu bé váy đỏ số 1, là cái nắm tay số 1, số 2 chính là cái nắm tay ở trước cái nắm tay này, lúc bạn đứng ở giữa hai cái nắm tay, xe bus đột nhiên khởi động, bởi vì theo quán tính, bạn sẽ lùi ra sau bám vào cái nắm tay số 1, đạo lý như nhau, chẳng qua kính giới thì di chuyển không một tiếng động.

Những phân tích này, tôi gần như chỉ hoàn thành trong nháy mắt, cho nên Trương mù nói tôi ngốc, tôi thật ra lại thấy mình không ngốc, chẳng qua, là anh ta hiểu thợ thuật mà thôi.

Nhưng cho dù hiện tại tôi đã phân tích ra mình đang đứng trong kính giới, thì tôi có thể làm gì? trước sau đều có cậu bé váy đỏ treo trên cành cây, tôi không có bản lĩnh như Lăng Giáng, không phá được kính giới này, chẳng lẽ, tôi thật sự sẽ bị vây chết ở đây sao?

Không đúng, tôi không cần bị nhốt chết, bởi vì hai cậu bé váy đỏ sẽ giết chết tôi!

Tôi thấy đứa số 2 chậm rãi đi tới bên này, tôi buộc lòng phải lùi về phía sau, nhưng chưa lui được bao xa, sau gáy đã đụng phải vật thể gì đó cưng cứng lạnh như băng, nghĩ cũng không cần nghĩ, nhất định là quả cân!

Tôi bị công kích cả trước và sau rồi!

Tôi đứng nghiêng trên đường, nhìn hai cậu bé váy đỏ dưới chân treo quả cân, hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng, nhưng, gần như chỉ trong nháy mắt, tôi lại bày ra tư thế ngũ tâm triều thiên!

Quả nhiên, vừa làm tư thế ngũ tâm triều thiên, hai cậu bé váy đỏ không tiếp tục tới gần, xem ra cách này dùng được, nhưng, tôi không hiểu, người ta cầm miệt dao có thể xử lý tôi, nhưng vì sao còn phải phí công sức tạo ra kính giới nhốt tôi lại để làm gì? hơn nữa, hắn vì sao không tự mình động thủ, lại cứ phải dùng cậu bé váy đỏ đã chết bảy năm để đối phó tôi? cho dù muốn dùng nó để đối phó tôi, nhưng nhìn qua hình như không quá chuyên nghiệp, bằng không lúc tôi đứng trên đường, nó có thể ngồi lên đầu tôi, dùng quả cân dưới chân đập tôi, thì cái đầu của tôi sẽ trở thành đống thịt bầy nhầy chỉ trong nháy mắt, nhưng nó không làm vậy, chẳng lẽ, trong này có bí mật gì?

Tôi nghĩ một lúc, cũng chưa nghĩ ra mấu chốt trong đó, vì thế trong lúc vô tình tôi ngẩng đầu liếc nhìn lên trên, tôi phát hiện, hai cậu bé váy đỏ đang trừng mắt nhìn mình, lúc tôi nhìn chúng nó, chúng nó cùng lúc nhếch môi cười, nụ cười này, hình như là muốn nuốt sống tôi!

Từ từ, vì sao chúng nó biết tôi đang ở chỗ nào?

Chỉ trong nháy mắt, tôi đã hiểu, tư thế ngũ tâm triều thiên, căn bản vô dụng!

Nói cách khác, cái tên cầm miệt dao có lẽ cũng nhìn thấy tôi ,cho nên khi thấy tôi dùng tư thế ngũ tâm triều thiên, hắn mới hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã tránh ra, chỉ là, nếu hắn đã thấy tôi, vậy vì sao không kết liễu tôi?

Từ từ, xe của Trương mù không thấy đâu, cái tên kia cũng không thấy đâu, tôi bị vây trong này, mà tôi còn hẹn đêm nay gặp cô chủ nhiệm --- mẹ nó, mục tiêu của hắn ngay từ đầu đã không phải là tôi, mà là cô chủ nhiệm ở trường!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất