Tôi nên sớm nghĩ ra, tôi nên sớm nghĩ ra!
Tôi rõ ràng đang chạy về phía trước, theo lý mà nói, cho dù nhìn thấy xe đỗ trên đường, cũng phải nhìn thấy đèn đỏ sau đít xe mới đúng, chứ không phải là cái đèn chói lọi ngay đầu xe!
Nhưng tôi vẫn còn ngu ngốc cho rằng đây là chiếc xe cứu tinh, không ngờ, lại quay ngược trở về.
Bởi vì tôi đụng phải hàng rào ven đường, ngã nhào xuống đất, lúc đứng dậy bởi mắt không nhìn rõ, nên đã xác định sai phương hướng, giống như bạn bị bịt mắt, sau đó tự xoay mấy vòng tại chỗ, nhất định không tìm được phương hướng ban đầu.
Tôi vốn định xoay người chạy tiếp, nhưng nói thật,hiện tại thể lực của tôi đã bị tiêu hao tới cực hạn,hơn nữa vừa rồi còn nghĩ đã tìm được cứu tinh, trong lòng tràn ngập hy vọng, nhưng hiện tại, hy vọng tức khắc tan biến, biến thành tuyệt vọng, đã sớm không còn tâm tư chạy tiếp.
Tôi ngồi bệt xuống đất, trước mắt vẫn trắng xóa, cái gì cũng không chân thật, chỉ có tiếng xe cộ gào thét lướt qua trên đường, nhưng bọn họ đều không có quan hệ gì với tôi, tôi chỉ ngồi dưới đất thở hồng hộc, chờ đợi sự tuyên án cuối cùng của sinh mệnh,
Tuy rằng tôi không nghe thấy tiếng bước chân của hắn, nhưng tôi cảm giác được hắn đang tới gần, tôi nghĩ, cuộc đời của mình tuy là không dài, nhưng đã trải qua những chuyện người thường không thể trải qua, thật ra cũng còn gì tiếc nuối, không biết lúc Trương mù nhìn thấy xác chết của tôi, có chỉ vào mặt tôi mắng ‘cái tông môn nhà cậu, ông vừa không có mặt, cậu đã chết rồi? Cậu còn có thể ngốc thêm một chút nữa được không?’
Tôi bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tôi nghĩ tới lúc đó tôi đã không còn khả năng trả lời anh ta nữa, nếu đến lúc đó tôi còn mở miệng nói chuyện, rất có thể anh ta sẽ dùng thợ thuật đối phó tôi.
Cũng không biết hiện tại Trương mù ở thôn Trương gia thế nào rồi, đã giải quyết xong chuyện ‘giấu trời qua sông’ hay chưa.
Haizz, quan tâm nhiều chuyện như vậy để làm gì? tôi chẳng qua chỉ là một khúc nhạc đệm xen vào giữa cuộc đời thợ nhân của Trương mù mà thôi, giống như lúc anh ta ghi chú số điện thoại của tôi, chỉ là một khách hàng của anh ta.
Nhưng lại nói, tôi thật ra rất không cam tâm, dù sao cũng vẫn còn nhiều nỗi băn khoăn chưa được cởi bỏ, chuyện của ông nội, chuyện thợ xây Trần và Vương Nhị Cẩu, các chuyện kỳ quái xảy ra trong thôn, còn cả chuyện ở trường, quan tài lơ lửng dưới nhà xác bệnh viện, chuyện tôi đeo những 23 đôi giày âm và không biết thợ thuật, cùng với Lăng Giáng dính phải quỷ thai hiện tại vẫn chưa rõ tình hình.
Cũng không biết lúc Lăng Giáng nghe thấy tin tôi chết từ trong miệng Trương mù, cô ấy liệu có khẽ nhíu đôi lông mày xinh đẹp của mình, lạnh lùng nói một câu ‘ồ, biết rồi.’ hay không.
Đúng vậy, chỉ trong nháy mắt, trong đầu tôi đã nghĩ nhiều chuyện như thế, đó là bởi vì, tôi không muốn chết!
Nhưng, chẳng lẽ tôi không muốn chết thì tôi sẽ không chết hay sao? chỉ cần tên kia tới nơi, tìm thấy tôi, một dao chém xuống, tôi sẽ chết ngay.
Chờ một chút! Nếu hắn không tìm thấy tôi thì sao? có phải tôi sẽ không phải chết không?
Vừa nghĩ đến đây, tôi lập tức nhớ tới tuyệt chiêu bảo toàn tính mạng Trương mù từng dạy --- ngũ tâm triều thiên!
Tôi vội vàng cởi giày, ném ra xa mấy mét, sau đó lập tức bày ra tư thế ngũ tâm triều thiên.
Thực ra cũng không biết ngũ tâm triều thiên có tác dụng hay không, dù sao tư thế này cũng chỉ dùng để đối phó Phùng Vĩ Nghiệp, mà người này ngay cả miệt dao của Trương mù còn không sợ, thậm chí còn dám cầm miệt dao trong tay, tôi thật sự rất hoài nghi tư thế ngũ tâm triều thiên này.
tôi liếc mắt nhìn, cố gắng dùng dư quang để quan sát, tôi lờ mờ nhìn thấy, một bóng đen với hai cánh tay một ngắn một dài từ từ đi đến bên này, tôi thấy hắn bước lên trước vài bước, lúc còn cách tôi vài bước chân, hắn đột nhiên dừng lại.
Tôi nghĩ, nhất định là ngũ tâm triều thiên đã có tác dụng, hắn không nhìn thấy tôi, đúng vào lúc tôi đang mừng thầm trong lòng, tôi phát hiện, hắn lại đi thẳng đến chỗ tôi, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh, thật giống như là phát hiện ra chuyện gì rất khẩn cấp.
Lòng tôi cả kinh, chẳng lẽ bị hắn tìm thấy rồi?
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy hô hấp của mình đều đã dừng lại, cũng là do tôi không học được công phu nín thở trong tiểu thuyết, nếu không, tôi nhất định sẽ khiến trái tim mình ngừng đập, dù sao, nếu tôi giả chết, lẽ nào hắn còn dùng miệt dao phân thây tôi nữa?
Tôi thấy bóng đen đứng trước mặt tôi, tôi sợ hãi nhắm mắt lại, hơn nữa ngay cả hít thở cũng rất dè dặt, tôi có cảm giác như cả thế giới đều trở nên im lặng, tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì, tôi cũng không nghe thấy gì, chỉ ngoài nhịp đập trái tim.
Thình thịch thình thịch thình thịch ----
Tôi không biết đã trôi qua bao lâu, tôi chỉ biết tôi đếm được nhịp tim mình đập được khoảng hơn sáu trăm lần, tôi nghĩ, nếu tôi chết rồi, nhất định đã sớm không nghe thấy nhịp đập trái tim, nếu tôi còn nghe thấy nhịp đập, vậy chứng minh tôi chưa chết, chẳng lẽ, ngũ tâm triều thiên có tác dụng? tên kia thật sự không tìm thấy tôi?
Tôi thử mở to mắt, nhìn trái nhìn phải, bởi vì đã nhắm mắt lâu như vậy, mọi thứ xung quanh cũng nhìn thấy rõ hơn, tôi không thấy thân ảnh của hắn, tôi nghĩ, có lẽ hắn không tìm thấy tôi, nên đã rời đi rồi.
Ngũ tâm triều thiên đã ngồi lâu như vậy, chân sắp sửa tê cứng, tôi thử chậm rãi đứng dậy, vừa định ngẩng đầu, liền cảm giác được đầu mình như đụng phải cái gì, tôi vừa ngẩng lên nhìn, lập tức hít một hơi lạnh!
Tôi nhìn thấy, bên đường cao tốc, có một cái cây sắp héo khô, trên một cành cây, buộc một sợi dây thừng to như bắp tay trẻ em, phía dưới dây thừng, có một bé trai mặc một bộ váy hoa đỏ chói! Hai tay, hai chân của nó bị dây thừng buộc chặt, trên chân còn treo một quả cân lớn, hai tay treo trên cành cây, lúc nãy đầu tôi đụng phải quả cân dưới chân nó!
Tôi vừa rồi vẫn luôn ngồi dưới chân cậu bé mặc váy hoa!
- A!!!!
Tôi sợ hãi liên tục lùi ra sau, bước chân không theo kịp thân thể, lại lần nữa ngã dập mông xuống đất.
Đây, đây không phải là cậu bé váy đỏ Trùng Khánh từng gây xôn xao dư luận cả một thời gian dài sao? ( nếu không biết sự kiện cậu bé váy đỏ Trùng Khánh, có thể lên mạng tra, chuyện này lúc ấy rúng động cả Trùng Khánh, đến hiện tại vẫn chưa biết rõ chân tướng, trên mạng cũng có ảnh chụp cậu bé váy đỏ Trùng Khánh, bạn nào nhát gan chớ có xem.)
Chuyện này tôi cũng đã nghe bạn học kể, lúc ấy tôi cho rằng đây là một vụ mưu sát, cho nên cũng không quá để ý, tôi không biết là bị tôi đụng vào, hay là bởi vì nó vẫn luôn tự động đậy, tôi thấy nó đong đưa, vốn dĩ đang đưa lưng về phía tôi, nhưng hiện tại lại chậm rãi xoay người lại, đối mặt với tôi!
Đầu nó cúi gằm, sau khi lung lay lảo đảo trên cành cây, quay cả người lại phía này, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi, sau đó mở mắt, miệng còn phát ra nụ cười chói tai.
Tôi gần như là vừa bò vừa lăn xoay người bỏ chạy, mà phương hướng lần này, là hướng thuận theo đèn xe, xe HUMMER của Trương mù tôi chắc chắn không thể quay về! mắt tôi cũng đã đỡ hơn nhiều, ánh đèn đường cũng khá rõ, tôi thuận đường nhặt luôn đôi giày của mình, nhưng không kịp đeo, cũng không quan tâm được chạy chân đất thì chân có đau hay không, cầm theo giày tiếp tục chạy về phía trước.
Chạy càng lúc càng xa, ánh đèn cũng càng lúc càng tối, bàn chân càng lúc càng đau, nhưng tôi vẫn bạt mạng chạy, tôi hiện tại chỉ muốn chạy về phía trước, nhìn xem có thể tìm thấy người sống hay không.
Nhưng chạy được một đoạn đường, tôi lại có cảm giác không đúng.
Không sai, xe đâu hết rồi?
Trên đường cao tốc vì sao không có xe cộ? trước lúc tôi ngũ tâm triều thiên, vẫn còn có xe cộ tới tới lui lui lướt qua người mình, vì sao đến lúc ngũ tâm triều thiên, lại không thấy một chiếc xe nào nữa? cả thế giới dường như chỉ trong nháy mắt đã trở nên im lặng, trên đường cao tốc không có một chiếc xe nào! Không chỉ có làn đường tôi đang đứng không có xe, mà làn đường bên cạnh cũng không có!
Hơn nữa, kỳ dị nhất chính là, đợi tới khi tôi quay người lại, xe HUMMER của Trương mù cũng biến mất!
Vì sao lại không thấy xe nữa? vừa rồi không phải vẫn còn sao? tôi không kịp nghĩ nhiều, tiếp tục chạy, bởi vì tôi nhìn thấy ven đường, hình như có một người đang đứng đó, nhìn dáng đứng của hắn, hẳn là đang định đi tiểu, có lẽ là vừa mới tắt máy xuống xe đi tới ven đường giải quyết.
Tôi bất chấp tất cả, vội vàng xông lên.
Đợi tới khi tôi sắp tiếp cận hắn, tôi không còn sức mà để hít thở nữa, suýt thì ngất xỉu, dưới ánh trăng ảm đạm, có một cậu bé mặc váy hoa đỏ bị treo trên cành cây, hai chân bị buộc chặt, trên chân còn treo một quả cân….
Tôi nhớ rõ ràng tôi vẫn chạy về phía trước, vì sao lại quay trở lại?
Đột nhiên, tôi hiểu ra, đây là kính giới của Triệu Giai Đường!