Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 239 Chuyện trò

Lăng Giáng nghe thấy câu hỏi của tôi lập tức dừng lại, liếc tôi một cái, sau đó thay đổi phương hướng, đi tới sân thể dục, lúc này tôi mới phát hiện, phương hướng ban đầu là hướng ký túc xá nữ, tức là, sau khi ra ngoài, cô ấy không định nói cho tôi biết ‘thỉnh vận kiếp mạch’ là cái gì.

Tôi và cô ấy một trước một sau đi tới sân thể dục trường học, tới nơi cô ấy tự tìm một cái ghế trên khán đài ngồi xuống, tôi đi qua ngồi bên cạnh, không biết có phải vì lúc nãy chạy một đoạn đường không, một cơn gió lướt qua, tôi có thể ngửi được rõ mùi cơ thể của Lăng Giáng, nhàn nhạt, không nặng.

Cô ấy hỏi tôi:

- Anh học Quốc Văn à?

Tôi gật đầu nói ‘ừ’, nhưng tôi không hiểu, tôi học Quốc Văn chẳng lẽ cũng liên quan đến ‘thỉnh vận kiếp mạch’? nhưng tôi không nói vấn đề này ra, bởi tôi đang chờ đợi câu nói tiếp theo.

Cô ấy nói:

- Vậy anh có biết thời cổ đại có một nghề nghiệp được gọi khôn hình quan không?

Tôi gật đầu, tỏ vẻ biết, hình phạt khôn hình (cạo đầu) , bắt nguồn từ triều Thương, chủ yếu là cạo sạch tóc và râu của phạm nhân, bởi vì thời cổ đại, người ta cho rằng lông tóc trên cơ thể là của cha mẹ, cho nên nếu cạo đi, thì là hành vi bất hiếu, hình phạt này chủ yếu dùng để làm nhục nhân cách con người.

Mọi người đều biết khôn hình trong lịch sử ( hình phạt cạo đầu) , phải kể tới Tào Tháo. Câu chuyện ‘cạo tóc thay cho đầu’ tôi tin mọi người đều nghe nói qua, ‘cạo tóc’ ở trong này, chính là một hình phạt trong khôn hình.

Tôi nói những gì mình biết cho Lăng Giáng nghe, Lăng Giáng nghe xong gật đầu hỏi tôi:

- Với trí nhớ của anh, học thợ thuật chắc chắn học nhanh hơn người bình thường, nhưng vì sao ông nội anh lại không dạy?

Tôi lắc đầu nói:

- Vấn đề này tôi còn muốn biết hơn các người, nhưng tôi nghĩ, chỉ có ông nội tôi mới biết đáp án.

Lăng Giáng nói:

- Các người? Trương Phá Lỗ cũng từng hỏi anh chuyện này?

Tôi gật đầu.

Lăng Giáng khẽ vuốt cằm, tiếp tục nói:

- Nếu anh đã biết nghề khôn hình quan, vậy cũng dễ giải thích hơn, theo lý mà nói, khôn hình quan phải thuộc hình bộ, nhưng trong lịch sử các triều đại, khôn hình quan đều thuộc khâm thiên giám, anh có biết tại sao không?

Tôi nói:

- chẳng lẽ bọn họ cũng là thợ nhân! ?

Lăng Giáng gật đầu nói:

- đúng vậy, khôn hình quan, là tiền thân của thợ cạo đầu, cho nên trong giới, chúng tôi cũng gọi bọn là thợ cạo đầu, ‘thỉnh vận kiếp mạch’, là một thủ đoạn chuyên dùng để đoạt khí vận, đoạn mạng người khác của bọn họ.

Đoạn khí vận? ông nội tôi cũng từng làm chuyện đoạt khí vận người ta? Chẳng qua là cách thức không giống, Trần tiên sinh nói, ông nội tôi là ‘trộm’, còn ở đây Lăng Giáng nói ‘đoạt’, chỉ cần nhìn mặt chữ cũng biết, ‘ thỉnh vận kiếp mạch’ càng bá đạo lợi hại hơn.

Lăng Giáng tiếp tục nói:

- ‘thỉnh vận’ và ‘kiếp mạch’ là hai khái niệm khác nhau, nói là ‘thỉnh’, nhưng thật ra chính là ‘đoạt’, chỉ cần thợ cạo đầu có được tóc của anh. Là hắn đã có thể lấy được tính mạng của anh rồi, cho nên, người trong giới thợ nhân, chưa bao giờ ra tiệm cắt tóc bên ngoài cắt tóc, còn về ‘ kiếp mạch’, có lẽ anh hiểu được ý nghĩa từ trên mặt chữ, bá đạo hơn cả ‘thỉnh vận’ đây là trực tiếp cướp đi tuổi thọ của anh! Vận mệnh vận mệnh, có mệnh mới có vận.

Cô ấy nói tiếp:

- Núi sông đất trời, muôn hoa muôn vật, đều có số kiếp và mệnh mạch của mình, thợ cạo đầu có thể trở thành khâm thiên giám trong các triều đại, cũng là nhờ có bản lĩnh thỉnh vận kiếp mạch, bọn họ thay hoàng thất, đoạt số mệnh của muôn dân trong thiên hạ, cướp mệnh mạch của muôn hoa muôn vật, để hoàng thất kéo dài giang sơn.

Nghe đến đó, tôi cảm thấy hình như có chút không phù hợp, tôi hỏi:

- Không đúng, nếu bọn họ thực sự cướp vận mệnh cho hoàng thất, vậy thì hoàng đế hẳn là phải trường thọ mới đúng, vì sao trong lịch sử không có một vị hoàng đế nào thọ đến trăm tuổi? sống quá năm mươi tuổi cũng chỉ có vài người, cái này không đúng lắm với những gì cô nói.

Lăng Giáng dùng ánh mắt giống như đang nhìn thằng ngốc lườm tôi, hỏi:

- Nếu anh có bản lĩnh như vậy, anh có dâng vận mệnh anh lao tâm khổ tứ cướp được về cho người khác không? thỉnh vận đến có lẽ biết, nhưng trường sinh trăm tuổi, không có ai không động lòng, với lại, ‘thỉnh vận kiếp mạch’ không phải anh muốn dùng là dùng được.

Nghe đến đó tôi bừng tỉnh, thợ cạo đầu bề ngoài rõ ràng là làm việc cho hoàng đế, nhưng thực ra lại ngấm ngầm cướp vận mệnh về để tự dùng, nhưng không thể nào, nếu như đúng là vậy, thì thợ cạo đầu không phải đã trở thành người sống lâu nhất trong thiên hạ này rồi sao? Chẳng lẽ hoàng đế không phát hiện ? Cho dù thế hệ hoàng đế này không phát hiện, thì người nối nghiệp nhất định cũng phải phát hiện ra điểm bất thường chứ.

Lăng Giáng nói:

- Những vấn đề anh có thể nghĩ ra này, các cụ đã sớm nghĩ tới rồi, cho nên sau khi mỗi một vị hoàng đế băng hà, mặc kệ là có bao nhiêu người bị chôn cùng, thợ cạo đầu của khâm thiên giám,nhất định phải là một trong số đó.

Tôi nói:

- Quả nhiên là hoàng đế có khác, người đạt tới đỉnh cao quả không hề đơn giản, như vậy, thì thợ cạo đầu phải nghĩ trăm phương ngàn kế, tìm biện pháp kéo dài tuổi thọ cho hoàng đế sống lâu một chút, ý, sao lại quay về lúc đầu rồi, không đúng, nếu như thế, thì vì sao mệnh của hoàng đế lại ngắn như vậy?

Lăng Giáng hỏi:

- Tôi hỏi anh, nếu anh là kẻ trộm vận mệnh, vậy anh sẽ đi cướp số mệnh của người nghèo hơn anh không?

Tôi hiểu ý của Lăng Giáng, nếu đã có thể lên làm hoàng đế, vậy thì hắn vốn đã là người có số mệnh lớn nhất trong thiên hạ, một người có khí vận lớn như thế, không cần phải đi đoạt số mệnh của người khác, nhưng nếu nói thế, thì dưới thiên hạ này làm gì có người nào có thể khiến hoàng đế ‘thỉnh vận kiếp mạch’ nữa?

Cô ấy lắc đầu:

- Đầu tiên anh phải hiểu, mệnh và vận không cùng một khái niệm, tuy rằng bình thường chúng ta đều nói, mệnh của người nào đó tốt, nhưng thực ra là nói người đó có vận khí tốt ( vận khí là may mắn) , vận có tốt xấu, nhưng mệnh chỉ có ngắn dài! Nói như vậy, thì người có vận khí tốt, sẽ không có mệnh quá dài, đây là quy tắc tự nhiên, không thiên vị cho bên nào, có điều trên thế giới cũng sẽ có những người, vừa vận khí tốt, vừa mệnh dài, bọn họ là người có thể giúp hoàng đế ‘thỉnh vận kiếp mạch’, nhưng nhóm người này, không nhiều, có một người nổi tiếng nhất, ai ai cũng biết, chắc chắn anh cũng nghe qua tên của người nọ, hắn họ Chu.

Tôi kinh ngạc nói:

- Chu Nguyên Chương? !

Lăng Giáng gật gật đầu, nói:

- Cận đại cũng có một người, anh đã từng nghe qua tên, họ Mao.

Lần này tôi có chút ngồi không yên, vội vàng xua tay:

- Nói năng cẩn thận, nói năng cẩn thận!

Lăng Giáng vô cùng khinh bỉ lườm tôi một cái, sau đó nói tiếp:

- Lý Tự Thành năm đó, có mệnh, nhưng không có vận, cho hắn thiên hạ, hắn cũng không chịu nổi, người họ Viên cận đại kia cũng cũng vậy, có mệnh vô vận.

Tôi nghe đến mấy câu này, mồ hôi lạnh đã chảy đầy người, tôi nói với Lăng Giáng:

- Nói lịch sử thì được, nhưng đừng nói lịch sử cận đại, được không?

( đúng là ở bên Trung Quốc là như vậy đấy mọi người, người dân từ người già cho tới người trẻ từ tầng lớp cao đến thấp, đại đa số bọn họ đều vô cùng tôn trọng chính phủ, thậm chí còn không dám gọi hẳn tên đầy đủ của các nhà lãnh đạo, tiện đây cũng kể luôn kinh nghiệm một lần Sam từng trải lúc còn học bên đó, hôm ấy Sam đang đi chơi với đám bạn Trung Quốc, tự nhiên có rất nhiều con đường bị cảnh sát chặn lại, không cho xe cộ đi qua, làm Sam và đám bạn phải đứng một lúc lâu bên đường bên này, không được phép sang đường bên kia, lúc sau bạn của Sam có đi hỏi anh cảnh sát (anh cảnh sát cao to đẹp trai ngầu lòi kinh khủng ;(( lúc ấy tình hình không cho phép chứ được là mình cũng mặt dày xin info rồi ) có chuyện gì vậy, nghe vẻ mặt nghiêm túc lắm, thế là lúc thấy bạn Sam quay về, Sam hỏi, bạn ấy bảo ‘chủ tịch nước tớ và lãnh đạo nước Nga đang chuẩn bị có cuộc gặp mặt, đây là đang dẹp đường xá để chuẩn bị cho xe ô tô chở các vị lãnh đạo qua, không xe cộ nào được phép di chuyển.’ nghe xong thì lúc ấy mình cũng đâu có biết gì, lỡ mồm nói ‘chủ tịch Tập Cận Bình hả?’. thế là chúng nó bịt chặt miệng Sam lại luôn nó bảo không được gọi cả tên cũng đừng nói to như thế, cẩn thận mấy anh cảnh sát nghe thấy là cậu bị bế lên đồn uống ‘nước chè’ đấy. cũng từ sau vụ đó thì Sam cũng hiểu nhiều chuyện hơn. Hề hề =.= )

Không có gì bất ngờ, tôi lại bị Lăng Giáng khinh bỉ lườm một cái, nhưng lần này đúng là cô ấy không còn nói đến những chuyện cận đại, mà lại nói về cổ đại:

- Bởi vì khí vận trên người hoàng đế lớn, cho nên thợ cạo đầu bình thường không thể thỉnh vận, trừ phi là người xuất thế như Chu Nguyên Chương, mới có thể ra tay ‘thỉnh vận’, nhưng cái giá phải trả là vô cùng lớn, sẽ bị phản phệ.

Tôi hỏi:

- Phản phệ gì?

Lăng Giáng nói:

- Nếu khí vận của người bị anh ‘thỉnh vận’ còn nhỏ hơn anh, vậy thì khí vận trên người anh sẽ tự động di dời lên người người nọ, mà còn bị đoạn mệnh! Thế nên anh xem lịch sử có thể phát hiện, nếu vị hoàng đế nào mắc bệnh đa nghi trầm trọng, thường đều không sống lâu, nhưng nếu thành công, sẽ giữ được giang sơn, còn có thể sống lâu, đây là một sự cám dỗ vô cùng lớn.

Tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nếu bệnh đa nghi của hoàng đế nặng, vậy nhất định sẽ luôn hoài nghi vị đại thần này sẽ tạo phản, cướp ngôi vị hoàng đế, thế là sẽ đi lợi dụng ‘thỉnh vận kiếp mạch’ của thợ cạo đầu, kết quả không chỉ không đoạt được khí vận, còn mất tính mạng. tôi nghĩ, cũng là bởi vì có hấp dẫn như thế, cho nên mới gây ra hiện tượng các hoàng đế trong lịch sử đoản mệnh, đương nhiên, đây chỉ là phán đoán cá nhân, ít nhất thì trong sách sử có ghi, y học thời cổ đại không phát triển, hơn nữa, hoàng đế ngày ngày trăm công ngàn việc, lao lực quá sức lâu ngày thành bệnh, cho nên mới chết sớm.

Tôi hỏi:

- Vậy đến thời bình, chẳng phải thợ cạo đầu sẽ không còn đất dụng võ nữa sao?

Lăng Giáng hỏi:

- Anh nghĩ kĩ lại đi, thời bình, hoàng đế thích làm gì nhất?

Tôi nói:

- Cải trang vi hành?

Tôi nhìn thấy sắc mặt chán ghét của Lăng Giáng, cô ấy nói:

- Là xây hoàng lăng! Tôi nói rồi, sông núi đất trời, muôn hoa muôn vật đều có mệnh mạch, nói núi sông có mệnh mạch chắc anh không hiểu, nhưng đổi một cách nói khác, anh nhất định sẽ hiểu, mệnh mạch của núi sông, người trong giới thích gọi là ‘long mạch’! sở trường của thợ cạo đầu, chính là đoạt long mạch! Thầy phong thủy am hiểu tìm long điểm huyệt, mà thợ cạo đầu bọn họ, có thể mời được long mạch do thầy phong thủy tìm ra, anh nhớ kĩ lại đi, trong lịch sử, những người giúp hoàng đế xây hoàng lăng ( hoàng lăng là mộ của hoàng đế), có phải đều bị tuẫn táng không?

Tôi lại một lần nữa khiếp sợ! tôi không thể tin rằng, chỉ một thợ cạo đầu, mà còn có bản lĩnh ghê gớm như vậy!

Lăng Giáng liếc nhìn tôi, sau đó hỏi:

- Hình như nói đi hơi xa, tôi nói nhiều như vậy, anh đã nghe ra điểm mấu chốt trong đó chưa?

Tôi hồi tưởng một chút, lắc đầu, tỏ vẻ không nghe ra.

Lăng Giáng nói:

- Thợ cạo đầu cả đời đoạt khí vận của người khác, cướp mệnh người ta, trên người nhất định có khí vận lớn, nhưng lại vẫn dám dùng ‘thỉnh vận kiếp mạch’ với anh, điều này chứng minh cái gì, anh còn chưa hiểu?

Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất