Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 240 Lăng Giáng nằm viện

Một trận gió thổi qua, phía đông ló ra một tia sáng mặt trời.

Nghe Lăng Giáng nói xong, tôi cuối cùng cũng hiểu, vì sao bé gái có hai bím tóc đuôi ngựa lại ăn tóc tôi lúc ở ao cá, vì sao Triệu Giai Đường lúc ở dưới tầng âm ba trong nhà xác lại phải dứt tóc tôi, vì sao vừa rồi cô ta lại lần nữa có ý định rứt tóc tôi, hóa ra tất cả, đều là vì đoạt được khí vận trên người tôi!

Nhưng, nếu tôi là người có vận mệnh lớn, vậy vì sao từ sau khi ông nội mất, tôi vẫn luôn chiêu âm? Dù đi đến đâu cũng gặp phải những chuyện quái dị, hơn nữa, lần nào cũng kịp thời tìm được đường sống trong chỗ chết? nếu không gặp được thợ nhân như Trần tiên sinh, Trương mù Lăng Giáng, tôi nhất định đã sớm xuống dưới chầu tổ tiên! Nói thật, lời nói của Lăng Giáng thật sự rất khó thuyết phục người khác.

Lăng Giáng nói:

- Bọn chúng không nhắm vào vận mệnh của anh, mà là vận mệnh ông nội anh cho anh.

Trong nháy mắt tôi đã hiểu, ông nội tự luyện thành xác sống, không phải là để trộm khí vận của vị phía dưới?

Từ từ, Lăng Giáng chưa đến quê tôi bao giờ, cũng chưa thấy mộ ông nội tôi, càng không nghe thấy bất cứ thông tin gì liên quan đến chuyện dưới mộ ông nội tôi vẫn còn ngôi mộ khác trong miệng tôi hay là Trương mù, nhưng vì sao, cô ấy biết ông nội đang trộm khí vận cho tôi?

Tôi hỏi Lăng Giáng sao lại biết ông nội trộm khí vận cho tôi? cô ấy không nói gì, chỉ vươn một ngón tay thon dài, chỉ vào chuông trấn hồn trên cổ tôi.

Lúc này tôi mới giật mình. Hóa ra là bởi vì chuông trấn hồn, tôi nghĩ cẩn thận một chút, hình như lần đầu tiên tôi bị ăn tóc, là lúc đã nhận được chuông trấn hồn, quay về thôn, nên mới bị bé gái trong ao cá ăn tóc, lúc trước tôi còn đang thấy khó hiểu, khi ở trên tàu hỏa, cơ hội tốt như vậy, nếu nó muốn ăn tóc của tôi, biến tôi thành một ‘hòa thượng đầu trọc’ cũng không có ai quấy rầy, hóa ra, bởi vì thời điểm đó, trên người tôi chưa có chuông trấn hồn.

Tôi nói với Lăng Giáng:

- Sao tôi có cảm giác bị ông nội ‘lừa’ thế nhỉ? Không phải đều nói ‘lừa cha’, chứ sao còn có ‘lừa cháu’?

Lăng Giáng giận dữ trừng mắt lườm tôi, hít sâu một hơi, nói:

- Anh phải đi chuẩn bị bảo vệ luận văn rồi.

Tôi vỗ trán mình, lúc này mới nhớ hôm nay là ngày bảo vệ luận văn, tài liệu còn nằm ở chỗ cô chủ nhiệm, nhưng hiện tại bảo tôi một mình trở lại, tôi thật sự không có dũng khí đó, vì thế tôi nói với Lăng Giáng:

- Thế tôi đi trước nhé?

Thực ra tôi rất muốn nghe Lăng Giáng nói, ‘em đi với anh’, nhưng tôi lại chỉ nhìn thấy Lăng Giáng xua xua tay.

Tôi gật đầu, xoay người bước được vài bước, cứ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, vì thế lại quay lại hỏi cô ấy có sao không, cô ấy xua xua tay, vẫn không nói gì.

Tôi cố ý hỏi:

- Mỳ chua cay ở cổng trường ngon lắm, tôi mời cô nhé?

Cô ấy không để ý tôi.

Tôi hỏi tiếp:

- Tôi đưa cô về ký túc.

Cô ấy đứng lên nói:

- Anh phiền chết…..

Còn chưa nói xong, cô ấy đã đưa tay che miệng, một dòng chất lỏng màu đỏ chảy xuống qua khẽ ngón tay, hoàn toàn đối lập với bàn tay trắng nõn của cô ấy, tôi thừa nhận, giây phút đó, tôi đã bị dọa tới mức choáng váng!

Tôi đoán Lăng Giáng rất có thể sẽ bị thương, cũng đoán được ra với tính cách quật cường của cô ấy, nhất định sẽ không nói mình đã bị thương, cho nên, tôi mới cố tình thử, nhưng không ngờ, lại bị thương nặng đến vậy --- con mẹ nó, đúng là thứ đàn bà kiêu ngạo từ trong tận xương tủy! trong đầu tôi kêu một tiếng ‘vù vù’, đột nhiên trở nên trống rỗng, tôi thậm chí không biết kế tiếp phải làm cái gì.

Cơ thể của Lăng Giáng thình lình mất đi sức lực, cả người mềm nhũn ngã xuống ---- cô ấy ngất rồi! trước lúc cô ấy ngất, tôi thấy cô ấy khẽ nói:

- Đưa tôi vào bệnh viện!

Những lời này giống như thánh chỉ, tôi cõng Lăng Giáng, dùng tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời mình chạy tới khoa cấp cứu, Lăng Giáng đã không biết ôm lấy bả vai tôi nữa rồi, hai tay cô ấy cứ như vậy mềm oặt treo trước ngực tôi, lắc qua bên này lắc qua bên kia, tôi hoảng loạn tới mức thật sự chỉ muốn tát mình mấy cái! Tôi cảm thấy cô ấy vẫn đang nôn ra máu, máu tươi nhuộm đầy bả vai tôi, tôi chỉ hận bản thân ngày thường lười vận động, bằng không nhất định còn chạy được nhanh hơn thế này một chút.

Sau khi tới khoa cấp cứu, bác sĩ y tá lập tức xông tới đỡ người, tôi bên này còn chưa đăng ký ghi tên, bên kia đã cắm bình truyền dịch, đưa vào trong phòng cấp cứu.

Tôi ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, không biết đợi bao lâu, chỉ biết giữa lúc đó cô chủ nhiệm đã gọi cho tôi vô số cuộc điện thoại, về sau, tôi dứt khoát tắt hẳn nguồn, đợi tới khi cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ hỏi ai là người nhà, tôi xông lên nói là tôi.

Bác sĩ nói:

- Phải nằm trong khoa hô hấp, tạm thời chẩn đoán là giãn phế quản dẫn tới thổ huyết, cậu đi làm thủ tục nhập viện trước đi, lát nữa có y tá đến hỏi cậu về tình hình cụ thể của bệnh nhân.

Sau khi làm xong thủ tục nhập viện, có bác sĩ đến giúp đẩy Lăng Giáng ra khỏi phòng cấp cứu, cô ấy vẫn đang hôn mê, trên mũi còn đeo máy thở, trên tay cắm ống truyền, y tá đưa bình dịch cho tôi, còn cô ấy đẩy giường.

Khoa hô hấp của bệnh viện nằm ở tầng chín, sắp xếp cho Lăng Giáng xong, bác sĩ đến hỏi dò tôi về tình hình của Lăng Giáng, đối với những câu hỏi của bác sĩ, tôi gần như không trả lời được câu nào, cuối cùng, chỉ có thể trả lời có lệ là cô ấy là bạn học cùng trường tôi, trong lúc vô tình nhìn thấy ở ven đường.

Lừa được bác sĩ đi xong, tôi đột nhiên ý thức được, Lăng Giáng cũng là thợ nhân, đến tối nhất định sẽ có ‘vận hạn’ đến tìm, đến lúc đó tôi phải làm gì đây?

Lôi Trì!

Tôi nhớ rõ lúc Trương mù gặp vận hạn, chính Trương Mục đã bố trí một cái tiểu Lôi Trì cho anh ta, nghĩ đến đây, tôi lập tức bật nguồn điện thoại, di động vừa sáng lên, đã nhận được vô số tin nhắn và cuộc gọi nhỡ từ cô chủ nhiệm, tôi không để ý, lập tức gọi điện cho Trương Mục, rất nhanh đã có tiếng Trương mù truyền đến, vẫn là câu cửa miệng của anh ta:

- Cái tông môn nhà cậu, cuối cùng cũng tốt nghiệp rồi chứ gì? Ở trên Trùng Khánh đợi một hai ngày, ông lên mời cậu ăn bữa tiệc lớn.

Tôi nói:

- Chuyện này nói sau, tôi hỏi anh,tiểu Lôi Trì bài trí như thế nào?

Trương mù hỏi:

- Cậu hỏi cái này làm gì?

Tôi nói:

- Lăng Giáng bị thương rồi, có lẽ sẽ có ‘vận hạn’.

Trương mù chửi ầm lên:

- Cái tông môn nhà nó, đã xảy ra chuyện gì?

Tôi chỉ có thể đại khái kể qua lại cho Trương mù nghe, Trương mù nghe xong trầm mặc một lúc, hình như đang lẩm bẩm:

- Đám cạo đầu này cũng không nhịn được nữa rồi?

Lẩm bẩm xong, anh ta nói:

- Lôi Trì này có lẽ cậu không xếp được.

Tôi sốt ruột nói:

- Tôi và anh gọi video, anh tận tay dạy tôi, không được sao?

Trương mù nói:

- Không phải là ý này, cho dù là tôi tới, cũng chưa chắc xếp được.

Tôi hỏi, vì sao?

Anh ta nói:

- Bởi vì tôi và cậu đều không biết sinh thần bát tự của Lăng Giáng.

Tôi lúc này mới nhớ ra, lúc trước sinh thần bát tự của Trương mù được đè dưới đáy chậu rửa mặt, tôi hỏi:

- Thế bây giờ phải làm sao đây?

Trương mù trầm ngâm một hồi, sau đó nói:

- Gọi điện cho gia đình cô ấy, nói muốn biết sinh thần bát tự, tôi bên này chuẩn bị soạn tin nhắn những đồ đạc cần dùng để xếp Lôi Trì gửi cho cậu, nhưng cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, giới thợ nhân, không có tiền lệ tiết lộ sinh thần bát tự cho người ngoài.

Tôi gật đầu, sau đó tắt điện thoại đi, sau khi tắt điện thoại, tôi mới nghĩ ra, tôi gật đầu Trương mù căn bản không thể nhìn thấy.

Muốn gọi cho người nhà Lăng Giáng, nhất định phải có điện thoại của cô ấy, quần áo của Lăng Giáng đã được thay sau khi vào phòng cấp cứu, tôi tìm một lát, không tìm thấy điện thoại đâu!

Nhất định là tối hôm qua Lăng Giáng ra ngoài có chút vội vàng, cho nên quên không cầm điện thoại, có lẽ vẫn ở trong phòng ký túc, lúc tôi chuẩn bị đi tới ký túc,Trương mù nhắn tới một tin, hàng đầu tiên là số điện thoại của mẹ Lăng Giáng.

Tôi gọi theo số này, rất nhanh đã được nối máy, nhưng đối phương vừa nghe thấy Lăng Giáng nằm viện, đã tắt điện thoại đi, tôi chỉ đành gọi lại, lần này, tôi vừa mở miệng đã nói:

- Thập thất liên hoa quan âm đài.

Đối phương im lặng một lúc, sau đó hỏi tôi:

- Cháu là ai? Sao cháu biết ‘ thập thất liên hoa’?

Vì thế, tôi không thể không kể lại mọi chuyện một lần nữa, đối phương nghe xong trầm mặc một lát, báo ngày tháng năm sinh cho tôi, sau đó hỏi tôi đang ở bệnh viện nào.

Cúp máy, tôi nhận được một tin nhắn, là của cô chủ nhiệm, nội dung là: ‘cô giúp em đẩy thời gian ra sau rồi, nhiều nhất có thể chờ em đến bốn giờ, nếu không đến, em không được tốt nghiệp.’

Tôi liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, từ giờ đến bốn giờ còn nửa tiếng nữa, nếu hiện tại chạy qua đó, có lẽ vẫn có thể tham gia bảo vệ luận văn, vì thế tôi nghĩ cũng không thèm nghĩ, chạy ra khỏi phòng bệnh, đi tới chợ cá tươi.

Những thứ phải chuẩn bị cho tiểu Lôi Trì tương đối phức tạp, chậu rửa mặt nhất định phải làm bằng đồng, nước bên trong phải là vô căn thủy, tượng trưng cho nước này đến từ bầu trời. Trương mù gửi cho tôi một địa chỉ, bảo tôi qua đó mua, cuối cùng là mua cá, cá phải còn sống, phải to bằng nhau, cuối cùng là một vài đồ vật linh tinh, ở đây không giới thiệu nữa.

Lúc bố trí tiểu Lôi Trì, tôi và Trương mù gọi video cho nhau, nói là tôi bố trí, nhưng thật ra đều là anh ta làm, tôi chỉ phụ trách xếp đồ, nhưng dù là vậy, xếp một cái Lôi Trì cũng phải mất vài tiếng.

Bên ngoài trời đã tối, tôi không dám ra ngoài ăn cơm, đành phải gọi ship đến, lúc này, đồng hồ trên tường vừa qua khỏi bảy giờ, sâu trong nội tâm tôi đột nhiên có một dự cảm bất an, tôi cảm thấy, chúng nó sắp đến rồi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất