Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 255 Huyền quan đỏ thẫm (huyền quan là quan tài lơ lửng.)

Tôi lúc trước còn cảm thấy Trương mù không đáng tin, truyền tin tức cho tôi lại còn thừa thãi miên man, hóa ra tôi đoán sai rồi, Trương mù căn bản không phải bảo tôi đứng tại chỗ, mà là muốn tôi mau đến sau núi!

Tôi sở dĩ biết suy nghĩ của mình đã sai, cũng là nhờ có công lao của cỗ thi thể này, nếu Trương mù muốn tôi đứng im ở bờ sông, vậy thì cỗ thi thể này sẽ tìm trăm phương ngàn kế ngăn cản tôi đến bên sông, chứ không phải là dẫn tôi ra, nhưng nó lại làm vậy, chứng minh, ý định của Trương mù không phải là bảo tôi đợi bên sông.

Như vậy, kết hợp với ba chữ ‘đến sau núi’ lúc trước, chỉ còn một cách giải thích, đó chính là ‘mau đến sau núi!’, Chỉ có như vậy, tin tức Trương mù truyền đến mới không thừa thãi.

Ban đầu tôi phủ định ‘nhanh đến sau núi’ , là bởi vì xem nhẹ tác dụng của bản thân, hoặc là nói, xem nhẹ tác dụng của chuông trấn hồn --- lúc ấy tôi không thể nghĩ rằng thực ra không phải Trương mù muốn tôi tới giúp, mà là muốn tôi mang chuông trấn hồn qua, nhưng, tin tức anh ta truyền đến cho tôi không thể nào là ‘chuông trấn hồn’ hay là ‘mang chuông trấn hồn đến’, như vậy, căn bản không thể biết mang đến kiểu gì, còn nếu nói là, ‘mang chuông trấn hồn ra sau núi’. Mặc dù ý tứ rõ ràng, nhưng có tận bảy chữ, nguyên tắc cơ bản khi truyền tin là ‘đơn giản, hữu hiệu’ --- số chữ quá nhiều càng dễ xảy ra sai phạm, Trương mù không thể phạm phải sai lầm cấp thấp này.

Tôi vừa nghĩ vừa lại lần nữa đi vào trong rừng tre, phương hướng lần này, chính là hướng cỗ thi thể trợn mắt kia, tôi gần như dám khẳng định một trăm phần trăm, đó chính là phương hướng ra sau núi, nguyên nhân có hai. một, hoa giấy của Lăng Giáng nhảy lên, rất có thể không phải đang cảnh báo nguy hiểm, mà đúng là đang chỉ hướng cho tôi, chỉ có điều bị thi thể trợn mắt chắn đường, khiến tôi nhầm tưởng hoa giấy không phải đang chỉ hướng. hai, cũng là vì thi thể trợn mắt này cứ tìm mọi cách ngăn cản tôi đi tới nơi đó, nên mới giấu đầu hở đuôi!!

Tôi sở dĩ biết có thể dùng chuông trấn hồn đối phó thi thể trợn mắt, cũng là bởi vì tự nó lộ ra, nó muốn tôi vất cái chuông trấn hồn trên cổ đi, không phải biểu hiện của sợ hãi thì còn là cái gì?

Tôi lại hoài nghi Trương mù đã đánh giá không khách quan về chỉ số thông minh của tôi, nhất định anh ta đã mang theo cảm tình cá nhân để nhận xét, cho nên mới cho rằng chỉ số thông minh của tôi không cao. Có cơ hội, tôi nhất định phải thảo luận với anh ta về vấn đề chỉ số thông minh của tôi cao hay thấp, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là anh ta còn sống, tôi cũng còn sống.

Tôi lần theo trí nhớ của mình bước đi, không bao lâu sau đã đến chỗ lúc trước, tôi ngẩng đầu nhìn lên trên, dây thừng trên cành tre vẫn còn, nhưng không có thi thể ---- thi thể đang nằm ở bờ sông.

Tôi hít sâu một hơi, đi về hướng những cành tre không treo thi thể, lại tiếp tục đi lướt qua, rất nhanh, tôi đã đi ra khỏi rừng tre, xuất hiện ở lối vào thôn, chẳng qua lúc trước thôn nằm bên tay phải tôi, còn lần này, lại nằm bên trái, cũng là nói, lúc trước là đầu thôn, còn vị trí hiện tại tôi đang đứng, là cuối thôn, tôi đã đi một vòng trong rừng tre, nhưng chỉ đi từ đầu thôn đến cuối thôn, nếu Trương mù biết, có lẽ lại mắng chết tôi.

Thôn Trương gia cũng gần giống thôn nhà tôi, có thể nói là đại đa số những vùng nông thôn đều như vậy, men theo đường núi đi vào trong thôn, cho nên những căn nhà gần như được xây thành một đường cong thẳng tắp, đường lên núi có ba đường, đầu thôn, giữa thôn và cuối thôn. Như vậy cũng không đắc tội với ai.

Tôi men theo bên lề rừng tre đi chưa được bao xa, đã nhìn thấy con đường nhỏ lên núi, lúc Trương mù đưa tôi lên núi là đi đường ở giữa thôn, nói thật, hiện tại tôi cũng không dám đi con đường ấy, bởi vì phải đi hết nửa thôn, tôi lo lắng giữa đường lại xảy ra chuyện.

Lên núi là một con đường nhỏ, đưa mắt nhìn cũng không có gì đặc biệt, nhưng cho dù là như thế, tôi vẫn cảm giác được luồng khí lành lạnh âm trầm, thực ra không nói lên được luồng khí này rốt cuộc tới từ đâu, nhưng vẫn cảm nhận được, thế nên trong lòng đều có chút sợ hãi.

Đi được một đoạn, tôi đột nhiên nhìn thấy ven đường có cái gì đó tròn tròn, tôi lập tức nghĩ tới đầu người, sợ tới mức vội vàng dừng lại, nín thở trừng mắt nhìn thứ kia, cũng chưa thấy nó di chuyển, lúc này mới yên lòng, sau đó thử đi thêm vài bước.

Thứ đó vẫn không nhúc nhích, nhưng tôi cảm thấy lạnh hơn chút, cảm giác này cứ tăng lên theo mỗi bước chân, mãi cho đến khi thứ kia chỉ còn cách tôi chưa đến năm mét, răng tôi thậm chí đã va cầm cập vào nhau, lúc này, tôi nhìn rõ thứ kia không phải là một cái đầu, mà là một hình người bằng đá.

Người đá này chỉ lớn bằng cái đầu người bình thường, là một người tý hon, bất luận là đôi mắt cái mũi hay là tay chân tứ chi, đều được điêu khắc rất sống động, thật giống như một đứa bé tý hon đang đứng đó.

Người tý hon đầu trọc lóc, trên người được khắc yếm đào, nó ngồi kiểu trung bình tấn, trong tay ôm một củ cải to ngang ngửa cái bụng nó, hình như đang trong mùa thu hoạch, mặt cười hí hửng, ánh mắt cũng nheo lại thành một đường.

Người tý hon mặc dù đang cười, nhưng trong mắt tôi, lại trông có vẻ vô cùng quái dị, bởi vì tôi cảm thấy, vẻ ngoài của nó nhìn giống Kumanthong lưu hành ở những quốc gia phía nam, truyền sang tới nước ta thì biến thành cách nói ‘nuôi tiểu quỷ’, với lại, tôi cứ có cảm giác, trong cặp mắt híp lại của nó, đúng là còn có một đôi mắt đang nhìn tôi.

Tôi không dám dừng lại quá lâu, tôi vội vàng lắc đầu, đi lướt qua mặt nó, hơn nữa còn khẽ lẩm bẩm: ‘nếu có quấy rầy, xin đừng trách móc.’

Đi được một đoạn đường, tôi lại nhìn thấy ven đường có một tượng đá khác, kích cỡ giống hệt người tý hon lúc nãy, nhưng tạo hình thì khác, người tý hon này nhắm mắt ngồi thiền.

Sau đó, tôi lại nhìn thấy vài người tý hon tương tự như thế nữa, có đứa nhìn bàn cờ trầm tư, có đứa đắm chìm trong tiếng đàn của mình …. Tôi đếm được tổng cộng trên dưới có chín bức tượng, ngoài kích cỡ giống nhau ra, thì không có chỗ nào khác biệt.

Tôi nhìn thấy người tý hon cuối cùng ở trước một lối rẽ, người tý hon đứng thẳng, chỉ vươn một cánh tay nhỏ lên, làm động tác ‘mời’, có chút giống biển báo giao thông, chỉ sang đường bên tay trái.

Tôi so sánh hai con đường, phát hiện dấu chân bên đường bên trái nhiều hơn một chút, chứng minh thường ngày có nhiều người đi lối này, cho nên, tôi lựa chọn con đường bên trái.

Đến lúc này, đã đi được một nửa đường, còn đi lên nữa, chính là chỗ đỉnh núi lần trước Trương mù dẫn tôi đi, mắt nhìn thấy sắp đến nơi, theo lý mà nói, đáng ra tôi phải rất vui, nhưng trong lòng lại có chút lo âu, bởi vì tôi cảm thấy trên con đường lên núi, quá mức thuận lợi, thuận lợi đến nỗi có chút không giống ‘phong cách’ của tôi, điều này khiến tôi lần nữa cho rằng liệu có phải mình lại được bật ‘hack’ rồi không, cho nên mới không có người nào dám đến quấy rầy tôi?

Tôi còn chưa nghĩ hiểu, đã bước lên trên chỗ cao nhất, nơi này không có rừng tre, ánh trăng không có vật chắn, chiếu thẳng xuống phía dưới, đứng trên này đưa mắt nhìn đi, có rất nhiều người giấy chỉ có nửa thân trên, thật giống như người bị cưa đứt nửa người, mặt những người giấy này trắng bệch, lúc tôi liếc nhìn, chúng nó cũng trừng lớn con ngươi lên nhìn tôi!

Tôi đã sắp không biết mình còn có đang hít thở nữa không, tôi chỉ cảm thấy cả người choáng váng, một lúc lâu sau, mới định thần lại, sau đó nhìn thấy ở chỗ giữa nơi cao nhất đỉnh núi, có một bóng đen hình vuông, tôi ngẩng đầu nhìn, đó là một cỗ quan tài màu đỏ lơ lửng trên đỉnh đầu những người giấy, to hơn quan tài bình thường gấp nhiều lần!

Huyền quan đỏ thẫm! ( quan tài lơ lửng trên không)

Thái bình huyền quan! ( quan tài lơ lửng trong nhà xác)

Tôi bị dọa đến mức lùi ra sau vài bước, chân hẫng một cái, trực tiếp ngã lăn xuống dưới!

Tôi không biết tôi đã lăn trên sườn núi bao nhiêu lâu, chỉ biết, dọc đường luôn đụng phải những tảng đá, đau đến mức tím tái mặt mày, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, cuối cùng, tôi gắng gượng hết sức ôm lấy một tảng đá, lúc này mới có thể dừng lại.

Nhưng, khi tôi còn chưa kịp thở lấy sức, tôi lại phát hiện, thứ tôi ôm, căn bản không phải là một tảng đá, mà là một người giấy chỉ có nửa thân mình! Tôi sợ hãi vội vàng đứng dậy, muốn tìm đường xuống núi, nhưng lại thấy, trên khắp cả ngọn núi, toàn bộ đều là người giấy chỉ có nửa thân mình! Tất cả bọn họ đều hướng mặt lên nơi cao nhất trên đỉnh núi, mở to đôi mắt tròn trịa, không nhúc nhích!

Đầu óc tôi trắng xóa hệt như sắc mặt những người giấy đó, đúng vào lúc tôi cảm thấy mình sắp mất đi lý trí, tôi đột nhiên nghĩ, không đúng, nếu chỉ có nửa thân mình, thì lại sao ngăn được cả cơ thể tôi đang lăn xuống dưới? huống chi, còn chỉ là một người giấy? Chẳng lẽ... ?

Suy nghĩ đáng sợ đó gần như chỉ lướt qua đầu tôi trong giây lát, nhưng toàn thân tôi đã bị mồ hôi lạnh thấm đẫm!

Tôi nén nhịn nỗi sợ hãi, xé rách lớp giấy trắng dính trên mình người giấy trước mặt tôi, tôi thấy, bên trong người giấy căn bản không hề có nan tre, mà là một con người bằng da bằng thịt!

Khắp sườn núi này, đều chôn một đám người thật!

Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất