Tôi chưa từng nhìn thấy qua cảnh tượng quỷ dị như vậy, kể cả là ‘ngũ thể đầu địa’ khi đó cũng không khủng bố đến mức này! tôi nhìn đầy những người giấy bị chôn nửa người trong đất, sâu trong nội tâm bắt đầu gợn lên những cơn sóng kinh hoàng, tôi muốn chạy trốn, nhưng tôi phát hiện, tôi không còn đường trốn.
Trốn đi đâu? Bờ sông? Có thi thể và người giấy trong sông đang chờ tôi. Trường học? có ‘thái bình huyền quan’ đang chờ tôi. Quê? Đầu tiên chưa nói đến vị nằm dưới mộ ông nội, chỉ riêng chuyện tôi không thể tốt nghiệp, tôi đã không dám vác mặt về nhà rồi.
Trong giây lát, tôi đột nhiên phát hiện mình không còn đường để đi, tất cả người trong thôn Trương gia đều bị chôn ở đây, thôn làng này đã hoàn toàn biến thành một thôn làng chết, mà tôi, cũng hoàn toàn bước tới đường cùng.
Tôi ngồi bệt xuống đất, bất chấp xung quanh có nhiều người giấy chỉ có nửa thân như vậy đang nhìn mình chằm chằm, tôi nhìn người bên trong người giấy đã bị tôi xé rách, hai mắt nhắm nghiền, rất an tường, không biết hắn đã chết hay chưa, tôi thò tay vào thử kiểm tra hơi thở trên mũi, hắn vẫn hơi thở ra --- còn sống!
Người này còn sống!
Vì thế, tôi liên tiếp xé rách vài người giấy nữa, thăm dò hơi thở của bọn họ, cũng đều còn sống! xem ra thôn Trương gia chưa phải là thôn chết! Bọn họ đều còn sống! Vì thế tôi lớn tiếng gọi. Muốn bọn họ tỉnh táo lại. để cho bọn họ biết chính mình đang ở trong tình cảnh gì. Nhưng cho dù tôi có gọi thế nào, bọn họ đều không có tỉnh lại. Tôi còn bạt tai bọn họ mấy cái, nét mặt vẫn an tường, thật giống như đang ngủ say.
Tôi nhìn đám thôn dân bất tỉnh, hy vọng vất vả lắm mới dâng lên một chút, lại lần nữa tan biến, tôi không biết kế tiếp nên làm cái gì, cũng không biết Trương mù và Lăng Giáng thế nào rồi. Có phải bọn họ cũng bị bỏ vào trong người giấy, chôn xuống đất không?
Từ từ, Trương mù?
Một tia sáng lóe lên trong đầu tôi, tôi nghĩ tôi đã biết vì sao Trương mù dùng gà âm truyền tin cho tôi rồi, bởi vì anh ta cũng bị vùi trong đất, không thể nhúc nhích, nói cách khác, thực ra Trương mù vẫn còn sống, anh ta muốn tôi đến sau núi, mục đích chính là tới cứu anh ta.
Vừa nghĩ tới việc tôi còn có một sứ mệnh gánh vác trên vai, tôi đứng dậy, nhìn bốn phía, nhiều người giấy như vậy, rốt cuộc ai mới là Trương mù?
Tôi nghĩ, chắc chắn là vị trí cao nhất trên đỉnh ngọn núi, bởi vì Trương mù cũng chỉ dẫn tôi qua đó.
Nghĩ đến đây, tôi vội vàng bò lên đỉnh núi, bởi vì không có đường, tôi chỉ có thể dùng tay và chân bò lên trên, lúc lăn xuống rất dễ dàng, nhưng nếu bò lên, rõ ràng rất khó khăn, nhưng càng như vậy, tôi cành cảm thấy những người giấy này rất quái dị, nhiều người như thế, bọn họ làm thế nào chui được vào trong người giấy, lại làm thế nào để bị chôn vào trong đất?
Chỉ chôn nửa thân người, cũng phải tốn không ít ‘người lao động’, huống chi còn nằm đầy dọc sườn núi? Một công trình lớn đến vậy, nếu nói là chỉ có một người hoàn thành, đánh chết tôi cũng không tin, cho dù có một đội ngũ, cũng không thể chỉ trong vài ngày mà tạo ra được công trình lớn thế này, huống hồ, đây còn là sườn núi không bằng phẳng, rốt cuộc, là ai đã vùi bọn họ vào đây? Mục đích của hắn là gì? chẳng lẽ, chính là ‘giấu trời qua sông’? những, ‘giấu trời qua sông’ là phải chôn sống nhiều người thế này? Vương Nhị Cẩu và thợ xây Trần đều dùng qua ‘giấu trời qua sông’ , vì sao ‘giấu trời qua sông’ của bọn họ lại không như vậy? là thợ xây Trần dùng không đúng, hay là có chỗ nào không đúng?
Tôi lắc đầu, chạy nhanh lên sườn núi, dù sao cứ phải tìm được Trương mù trước mới quan trọng nhất.
Thật vất vả lắm mới bò được lên đỉnh núi, tôi nhìn những người giấy chi chít trên đất, hình như không quá giống phía bên dưới. tôi nén nhịn sự sợ hãi nhìn người giấy dưới chân, trừng mắt nhìn hắn, tôi nghĩ, bên trong rất có thể vẫn còn một người sống, nói không chừng vẫn đang mở to mắt nhìn tôi, tôi lập tức sợ tới mức không dám nhìn vào mắt nó, chỉ có thể nhìn xuống dưới.
Tôi phát hiện, những người giấy này hình như lún xuống sâu hơn trước một chút, tôi nhớ rõ lúc đi lên, người giấy chỉ bị chôn đến cổ tay, nhưng hiện tại, đã sắp lên tới khuỷu tay rồi!
Trong phút chốc, tôi lập tức hiểu ra, con mẹ nó không phải có người đang chôn những người giấy này, mà là người giấy tự mình lún xuống đất, vậy thì có thể giải thích vì sao trong vài ngày, đã có thể hoàn thành công trình toàn bộ người giấy bị chôn nửa người trong đất.
Theo phán đoán của tôi, nhất định là đã đặt sẵn người giấy vào vị trí, sau đó lại để thôn dân lên núi, rồi cho người vào trong người giấy, đợi từ từ bị lún xuống dưới đất. tôi vừa rồi vừa lăn xuống rồi lại bò lên, trong khoảng thời gian này, người giấy đã lún xuống được khoảng một cẳng tay, vậy cứ thế này, không bao lâu nữa, bọn họ sẽ bị chôn sống hoàn toàn!
Tuy rằng tôi không biết vì sao bọn họ bị chôn sống, nhưng tôi biết, nhất định là chuyện xấu, lại liên hệ những người giấy này với cỗ quan tài màu đỏ lơ lửng trên không trung kia, tôi đoán, có lẽ là vì hồi sinh vị nằm trong quan tài, mà cỗ quan tài này, cũng giống như quan tài treo lơ lửng trong nhà xác, nếu nói vị ở đây và vị ở dưới nhà xác không có quan hệ gì với nhau, có đánh chết tôi cũng không tin, nhưng cụ thể là quan hệ gì, tôi đúng là còn không biết, cũng không thể nào là cùng một người đi?
Cho dù tôi đã xác định Trương mù sẽ ở ngay nơi cao nhất đỉnh núi, nhưng trên này vẫn còn rất nhiều người giấy, tôi căn bản không biết đâu là Trương mù.
Nhưng không còn biện pháp rồi, cứu người quan trọng hơn, tôi cũng chỉ có thể xé từng người giấy một, lần lượt tìm.
Tôi không biết tôi đã tìm bao nhiêu người giấy, có điều bên trong người giấy, có khi là người sống, có khi lại trống không, còn có cả thi thể ---- sắc mặt xanh mét, tuy rằng còn chưa thối rữa, nhưng liếc mắt một cái là nhìn ra được đó là thi thể.
Tôi liên tục xé người giấy, nhìn thấy một vài gương mặt quen thuộc, ông Trương Uyên, xác chú Trương, nhưng vẫn không tìm thấy Trương mù, cứ vậy vậy xé tới tận dưới cái bóng của quan tài.
Nói thật, tôi có một nỗi sợ kỳ lạ đối với cỗ quan tài kia, cho nên khi xé người giấy tôi cố tình né sang chỗ khác, nhưng hiện tại xem ra, đã muốn tránh cũng không thể tránh , tôi chỉ có thể chậm rãi tới gần cỗ quan tài kia.
Tôi xé hết cái này đến cái khác, tìm thấy Trương mù ở vị trí chính giữa, chỉ là cũng giống những người khác, bất luận tôi có gọi thế nào, cũng không tỉnh lại.
Làm sao bây giờ? Tôi nóng ruột đi đi lại lại tại chỗ, nhìn thấy thân người bọn họ lại lần nữa lún xuống dưới, cái bóng dưới đất cũng lớn hơn, đây là cỗ quan tài trên đầu đang dần dần hạ xuống!
Chuông trấn hồn!
Tôi đột nhiên nghĩ đến chuông trấn hồn trên cổ mình, vì thế tôi nắm chặt trong tay, ra sức lắc, tôi không nghe thấy bất cứ âm thanh gì, nhưng đầu lại như bị thứ gì đó đập mạnh, cảm giác giống lúc ở bên sông, đầu như sắp sửa nổ tung.
Nhưng, tôi rõ ràng nhìn thấy, lông mày Trương mù khẽ nhướn lên một chút.
Mặc kệ có phải ảo giác hay không, tôi đều phải tiếp tục thử, vì thế tôi chịu đựng cơn đau đầu, lắc chuông trấn hồn, lúc này đây, tôi không chỉ thấy đau đầu, mà là toàn thân đều đau, đây không phải là cảm giác đau bên ngoài thể xác, mà giống như trực tiếp xâm nhập vào tận xương cốt, thế nên, tôi đã đau tới mức sắp không cầm nổi chuông trấn hồn, tôi nghĩ, lần trước Lăng Giáng dùng chuông, hẳn cũng phải trải qua cảm giác này.
Tôi lại thấy lông mày Trương mù rung nhẹ, giống như anh ta sắp mở mắt tỉnh dậy sau giấc ngủ sâu.
Vì thế tôi dồn hết sức lực cuối cùng, lắc thêm lần nữa.
Bịch một tiếng, tôi ngã xuống đất, tôi hoàn toàn kiệt sức, tôi cảm giác được cơ thể này đã không còn là của mình nữa, tôi thấy, Trương mù từ từ mở mắt, anh ta liếc nhìn tôi nằm trên đất, hỏi cũng không hỏi, vừa mở miệng là chửi:
- Cái tông môn nhà cậu nữa, tôi truyền tin cho cậu từ lúc giữa trưa, vì sao bây giờ cậu mới đến hả?
Tôi thật sự rất muốn phản bác, nhưng tôi đã không còn hơi sức để mở miệng nói chuyện.
Trương mù mặc kệ sống chết của tôi, tiếp tục mắng:
- Cậu nói xem, sao cậu không ngu chết …..
Lúc mắng đến đây, anh ta đột nhiên ngậm miệng, ngẩng đầu liếc nhìn quan tài trên đỉnh đầu, sau đó kinh hãi nói:
- Nhanh bò dậy cho ông, cởi quần áo trên người tôi ra!