Tiếng Trương mù truyền đến:
- Cái tông môn nhà nó, ngay cả thằng ngốc mà cô cũng không nhận ra nữa sao? mau buông cậu ta ra, nếu cô bóp chết cậu ta, chúng ta đều xong đời!
Lăng Giáng liếc nhìn xung quanh, sau đó lạnh lùng hỏi tôi:
- Anh làm thế nào để chứng minh anh là thật?
Tôi nghĩ thầm, mẹ nó, đây giống một câu hỏi từng thấy qua trên báo ‘ làm thế nào để chứng minh tôi là tôi’ . lúc ấy tôi còn nghĩ là trò đùa, không ngờ tự bản thân mình lại gặp phải. trời cao đất dày ơi, tôi phải làm thế nào để chứng minh tôi chính là tôi đây?
Tôi nghĩ ngợi, căn bản không có biện pháp chứng minh, có điều tôi có thể chứng minh tôi và Lăng Giáng từng gặp nhau, vì thế tôi móc trong túi ra một cái cây gậy nhỏ, đây là Lăng Giáng đưa cho tôi, lúc trước bên trên còn có một bông hoa, nhưng hiện tại cánh hoa đều rụng hết rồi, chỉ còn lại một cái ‘cành’.
Lăng Giáng nhìn thấy ‘cành’ hoa. Nét phòng bị trên mặt lập tức thu lại, sau đó buông cổ tôi ra.
Sau khi buông cổ tôi ra, cô ấy lập tức chống hai tay xuống đất, có vẻ rất mệt mỏi.
Tôi vốn định đi gọi đám người Trương Mục, nhưng Trương mù nói:
- Được rồi, gọi một mình con nhỏ đó là được, những người khác trong chốc lát cũng chưa thể tỉnh lại, đánh thức cũng không có tác dụng.
Tôi đỡ Lăng Giáng đến ngồi xuống bên cạnh Trương mù, sau đó hỏi Trương mù:
- Vừa rồi không phải bọn họ đều bị chôn trong đất sao? vì sao bây giờ lại thành ngồi trên mặt đất?
Trương mù vẫn giữ tư thế quỳ, tôi muốn giúp anh ta ngồi xuống, nhưng anh ta không cho tôi đụng vào người, còn nói:
- Còn nhớ hình thức mà tôi nói với cậu không? chúng tôi vừa rồi vẫn luôn ngồi như thế này, nhưng nhìn thì giống như bị chôn nửa người xuống đất, cái này gọi là hình thức.
Tôi hỏi:
- Vì sao phải tạo ra hình thức? sợ các anh chạy à?
Trương mù nói:
- Tôi nói rồi, thi triển thợ thuật nhất định phải cần một thi thể có đầy đủ hồn phách, nếu không sẽ mất đi hiệu lực. cậu nghĩ đi, nếu như một người chỉ có nửa thân thể, hắn còn thi triển thợ thuật được không? nhất định không! Mà nếu thực sự chém đứt nửa người, thì rõ ràng rất phiền toái, mà cơ thể cũng phải giữ lại, người không thể chết thật, cho nên, mới dùng biện pháp ‘mua dây buộc mình’, khiến chúng tôi cho rằng nửa thân dưới đã bị chôn trong đất.
Anh ta nói tiếp:
- Người thế hệ trước đều coi trọng ‘xuống mồ vi an’, có nghĩa là cơ thể một khi đã vào trong đất, sẽ giống như người chết, bộ phận cơ thể đó không còn là của cậu nữa, cho nên, dùng phương pháp này, vừa có thể nhốt chúng tôi lại, vừa phong được thợ thuật, cho dù có là thiên tài như tôi, cũng không thể không nói, con mẹ nó thợ thuật này rất lợi hại, nếu trên người tôi không có đồ tổ tiên lưu lại, hôm nay đúng là phải chết ở chỗ này rồi.
Tôi nói:
- Nhưng rõ ràng cơ thể của các người đều rất khỏe mạnh, chẳng lẽ cũng không dùng được?
Trương mù nói:
- Cậu nhìn tay mình đi, chẳng lẽ còn chưa hiểu?
Tôi nhìn nhìn tay mình, nói:
- Đây cũng là chuyện tôi đang muốn hỏi, vì sao tôi đào đất, rõ ràng ngón tay đều đã rách cả ra, hiện tại lại giống như chẳng có hề hấn gì?
Trương mù nói:
- Bởi vì chúng ta đều tin vào những gì mắt mình nhìn thấy, cậu nhìn thấy cậu đang đào đất, trong tiềm thức của cậu cũng cho rằng cậu đang đào đất, cho nên cậu mới cảm thấy đau, cậu cho rằng ngón tay đều đã rách da, nhưng cậu căn bản không hề đào đất, như vậy, chỉ cần cảnh tượng trước mắt thay đổi, cái tay ban đầu, vẫn là cái tay ban đầu, đạo lý tương tự như vậy, thợ nhân chúng tôi nhìn thấy thân thể mình bị chôn một nửa, tiềm thức của chúng tôi đều cho rằng chúng tôi không dùng được thợ thuật nữa, nhưng, thực ra đều là bị mắt của chính mình lừa.
Nghe đến đó, tôi cũng hơi hơi hiểu một chút, thảo nào lúc nhìn màn mưa tôi chỉ thấy mơ hồ trước mắt, nhưng không có làm ướt cả người, bởi vì đôi mắt đang lừa tôi, cho nên, nói cách khác, lúc trước chúng tôi vẫn luôn ở trong ảo cảnh? Nửa thân người giấy cũng là ảo cảnh, quan tài là ảnh cảnh, tôi bê những tượng đá hình người tý hon lên cũng là ảo cảnh!
Đúng thế ,nhất định là ảo giác, nếu không, chúng nó vì sao còn có thể chắp tay thi lễ? cũng là bởi vì đang ở trong ảo cảnh, cho nên mới có thể hoàn thành hình thức ‘Cửu Anh Triều Điện Định Càn Khôn’, sau đó, mới có thẻ phá bỏ ảo cảnh, trở lại hiện thực.
Đúng, nhất định là như thế này!
Nhưng Trương mù lại lắc đầu nói:
- Ảo cảnh vẫn chưa phá được, chúng ta đang ở bên trong thợ thuật ‘giấu trời qua sông’.
Tôi kinh ngạc, nhưng vừa nghĩ tới lần trước đã bị Trương mù lừa một lần, tôi lo anh ta lại lừa mình, vì thế quay đầu hỏi Lăng Giáng:
- Đây là ‘giấu trời qua sông’?
Lăng Giáng gật gật đầu:
- Có lẽ phải.
Tôi hỏi:
- Phải là phải, không phải là không phải, có lẽ là cái quái gì?
Lăng Giáng nhìn tôi nói:
- Tôi chưa thấy qua ‘giấu trời qua sông’, chỉ nghe người thế hệ trước nói, cho nên cũng không biết đây có phải ‘giấu trời qua sông’ hay không.
Tôi đột nhiên nghĩ tới chuyện Trương mù lừa mình, tôi hỏi Trương mù:
- Lần trước vì sao anh phải lừa tôi ‘giấu trời qua sông’ là bố cục phong thủy?
Trương mù cười hề hề nói:
- Chủ yếu là vấn đề thể chất của cậu, nếu cậu không rời đi, sẽ ảnh hưởng đến khả năng phát huy của tôi.
Những lời này của Trương mù hiển nhiên không có độ tin cậy, tôi đoán nhất định là anh ta không muốn tôi gặp nguy hiểm, nhưng những lời thế này anh ta không thốt ra được, cho nên mới tùy tiện tìm một lý do nói cho qua chuyện.
Tôi hỏi:
- Nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao các người đều bị vây ở đây ?
Trương mù thở dài một tiếng nói:
- Là tôi sơ suất, chúng tôi đều bị ‘Câu Sinh Hồn’, những bóng đen cậu vừa nhìn thấy, tôi vất vả lắm mới lôi lên được từ dưới mảnh đất vô gián, nhưng không kéo dài được bao lâu, nếu không phá ‘giấu trời qua sông’, có lẽ lát nữa lại bị câu hồn đi.
Tôi nói:
- Câu Sinh Hồn chẳng lẽ không phải là thủ đoạn của nhà họ Trương? Sao còn có thể bị trúng chiêu?
Trương mù nghe nói như thế, trừng mắt liếc nhìn Lăng Giáng, hỏi:
- Là cô nói với cậu ta?
Lăng Giáng hỏi lại:
- Có vấn đề gì à?
Trương mù lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười nói:
- Đương nhiên không có vấn đề gì, chỉ là có chút khó hiểu, một hậu nhân của nhà họ Lăng, vì sao lại đi dẫm vào vũng nước đục của nhà họ Trương chúng tôi? nói, có phải cô em nhìn trúng vẻ đẹp trai của tôi rồi không? bây giờ em gật đầu, tôi lập tức miễn cưỡng xếp em vào ghế dự bị mang số 99.
Chuyện tiếp theo có hơi không phụ hợp với trẻ nhỏ, Lăng Giáng nắm tóc Trương mù, ấn mạnh đầu anh ta xuống đất, Trương mù đau đớn vừa kêu khóc vừa gọi tôi mau cứu mạng, tôi quay đầu đi nhìn xuống dưới chân núi, đột nhiên cảm thấy cảnh đẹp đêm nay thật hùng vĩ nguy nga.
Trương mù la hét một lúc xong,cuối cùng mới dừng lại, tôi thấy sắc mặt anh ta tốt hơn nhiều, lúc này mới hiểu, nhà họ Lăng và nhà họ Trương chung một lò. Vấn đề trên người Trương mù, nhất định Lăng Giáng cũng nhìn được ra, cho nên đã dùng thủ pháp đặc thù giúp Trương mù ‘thuận khí’, chỉ là nhìn qua có chút đau đớn, có điều vốn vẫn còn có cách mềm dịu hơn, nhưng Lăng Giáng vẫn chọn thủ đoạn tàn bạo nhất.
Tôi thấy Trương mù nhe răng trợn mắt ngồi xuống, tôi hỏi anh ta:
- ‘Giấu trời qua sông’ rốt cuộc là thợ thuật thế nào?
Trương mù nói:
- Chẳng lẽ cậu đã đi gần hết con đường rồi mà còn chưa hiểu? ‘giấu trời qua sông’, hừ, nói dễ nghe thì là ‘giấu trời qua sông’, nói khó nghe, chính là lấy mạng đổi mạng. Hơn nữa còn là mấy trăm cái mạng, đổi một cái mạng!
Tôi không nói gì, tôi thấy Lăng Giáng rất chăm chú nghe, Trương mù nói tiếp:
- Chắc các người cũng nhìn thấy thi thể treo trong rừng tre rồi, cái đó giống với vụ án cậu bé váy đỏ Trùng Khánh mấy năm trước, trên treo cành tre ( mộc) , dưới buộc quả cân (kim), trên người mặc áo tắm (thủy), chân không đeo dép (thổ), mi tâm điểm một chấm đỏ (hỏa), đây là dùng ngũ hành giữ lại ba hồn, xác chết không thối rữa, cho nên bảy phách vẫn còn, làm vậy có thể đạt được một linh hồn đầy đủ.
Tôi gật đầu, lúc ở khu phục vụ Lăng Giáng cũng nói qua rồi, tuy rằng cách trình bày không giống Trương mù, nhưng đại khái cũng là ý này.
Trương mù nói:
- Sau đó dùng thủ đoạn Câu Sinh Hồn, câu linh hồn này đi, lấy hồn dưỡng hồn, điều này, lúc ở trường học tôi đã nói với cậu rồi, còn về những người sống chúng ta, có lẽ cậu đã nghe qua ‘hiến tế’, thời cổ đại dùng lợn bò dê để kính thiên địa, hạ bái chư thần, ở đây cũng vậy, chẳng qua tế phẩm không giống, ‘giấu trời qua sông’ phải dùng người sống.
Tôi không biết Lăng Giáng có giật mình hay không, nhưng tôi nghe xong thì khiếp sợ tột đỉnh, đều đã là niên đại nào rồi, còn có người dùng trò ‘hiến tế’? hơn nữa còn hy sinh người nhiều như vậy, chỉ vì hồi sinh một người nằm trong cỗ quan tài khổng lồ kia?
Trương mù nói:
- Không chỉ đơn giản là sống lại, nếu tôi đoán không sai, có lẽ là hồi sinh, mà còn bất tử!