Trương mù cười xong, tôi thấy sắc mặt anh ta tức khắc trở nên nghiêm túc, sau đó cung kính vài chào người tý hon thứ nhất, miệng lẩm bẩm:
- Nhất triêu tần nghiễm vấn yêu thọ!
Lời vừa dứt, tôi liền thấy mắt của tượng đá kia hình như mở ra, là một đôi mắt đỏ tươi, nhìn vô cùng đáng sợ, mà sau khi Trương mù vái chào nó, nó cũng vái chào lại Trương mù.
Nháy mắt, ánh trăng sáng trên bầu trời lập tức tối lại, hình như có một tầng mây màu đen đã che khuất bầu trời, nếu chỉ có như vậy, tôi còn có thể chấp nhận, nhưng khi cúi đầu xuống, tôi lại thấy, ở bên cạnh mỗi một người giấy, đều xuất hiện một bóng đen, mơ hồ, như là bóng người, nhưng lại bay lơ lửng, đến ngay cả bên cạnh người giấy của Trương mù, cũng có một bóng đen.
Tôi sợ hãi thét gọi Trương mù, nói có người âm đến rồi, làm sao bây giờ!?
Nhưng Trương mù lại dùng ánh mắt khinh thường nhìn tôi, sau đó nói:
- Con mẹ nó, đây là tôi chiêu gọi đến, nếu cậu không nhìn thấy, vậy thì, ‘Cửu Anh Triều Điện Định Càn Khôn’ của tôi không phải chỉ là trò vớ vẩn rồi sao?
Nhưng vấn đề là, vì sao người giấy bên cạnh Trương mù cũng có một bóng đen? Là người âm? Nhưng không giống những người âm tôi từng nhìn thấy?
Tôi đang chuẩn bị hỏi, Trương mù đã tiếp lời:
- Cậu đừng đoán già đoán non nữa, lát nữa giải thích với cậu sau.
Nói xong, Trương mù vái chào tượng đá người tý hon thứ hai, hô to:
- Tái triều sở giang tị cát hung!
Anh ta hô xong, tượng đá thứ hai cũng vái chào lại, tôi thấy cái bóng đen lơ lửng cạnh người giấy càng thêm rõ rệt.
Trương mù tiếp tục vài chào tượng đá khác, sau mỗi lần hô lớn, người tý hon lại mở mắt ra, lộ ra đôi mắt đỏ như máu, trừng mắt nhìn Trương mù, sau đó cúi chào anh ta, nói thật, nếu nơi này chỉ có một mình tôi, nhìn thấy tượng đá hình người trừng lớn đôi mắt màu đỏ, tôi nhất định quay đầu bỏ chạy.
Khi Trương mù chắp tay thi lễ lần thứ ba, tôi nghe thấy trên không trung có tiếng sấm rền vang, thi thoảng lại có tia chớp lóe qua, chiếu sáng cả sườn núi trong tích tắc, mượn tia chớp, tôi nhìn thấy khóe miệng Trương mù đã rỉ máu, cả thân mình đều đang run rẩy.
Nhưng anh ta không dừng lại, miệng vẫn tiếp tục lẩm bẩm ‘tam triều tống đế quá hắc thằng; tứ triều ngũ quan độ huyết trì. . . . . .’
Trương mù niệm một câu, hành lễ một lần, người tý hon cũng đáp lễ vái chào, trên bầu trời tiếng sấm tia chớp cứ không ngừng, tôi đã có chút lo lắng đỉnh núi có thể sẽ bị sét đánh, đột nhiên, trên không trung đổ xuống một vài giọt mưa nhỏ, ngay tức khắc biến thành cơn mưa lớn, nước mưa dội lên người giấy chôn trong đất, thân thể người giấy rất nhanh đã nhũn nát, lộ ra thân người bên trong, quần áo những người này đều ướt nhẹp.
Không bao lâu sau, cả người tôi cũng ướt như chuột lột, mưa to tới nỗi mắt cũng không mở ra được, tôi lấy tay che mắt, rất muốn mưa mau tạnh, nhưng tôi phát hiện, hai tay mình khô cong, căn bản không hề có nước mưa, không chỉ trên tay không có, ngay cả trên người cũng không có, tôi không tin đưa tay ra đỡ, nước mưa gội rửa lên đôi tay tôi, để lộ miệng vết thương lúc đào đất ra ngoài, tôi mượn ánh sáng chớp nhoáng của những tia chớp, phát hiện, trên tay mình không hề có vết thương!
Sao lại có thể ? tôi rõ ràng đã nhìn thấy da thịt hai tay mình rách toác cả ra, nhưng sao lại không thấy miệng vết thương nữa?tôi rất muốn hỏi Trương mù, nhưng lúc anh có lẽ anh ta không rảnh để quan tâm phản ứng của tôi, vì thế tôi chỉ đành đứng tại chỗ, cảnh tượng hiện tại đã dọa tôi choáng váng, thế cho nên tôi cũng không dám động đậy!
Tượng đá người tý hon sau một lần chắp tay thi lễ, cái bóng đen bên cạnh người giấy càng thêm rõ ràng, mãi cho đến khi Trương mù vái xong lần thứ chín, bóng đen đã hoàn toàn biến thành một hình người.
Chắp tay thi lễ xong lần thứ chín, hai tay Trương mù ấn lên đất, cả người rút ra khỏi mặt đất, thấy vậy, tôi thiếu chút nữa xông lên mắng Trương mù, tên khốn nhà anh có thể ra ngoài, vậy mà vừa rồi còn bắt tôi đào đất?
Về sau tôi mới biết, thợ thuật dùng để nhốt bọn họ có tên gọi là ‘mua dây buộc mình’, người giấy cũng là tự bọn họ mang lên núi, nhưng mục đích không phải là để tự nhốt bản thân, mà có mục đích riêng, chuyện này nói sau, còn thợ thuật để đi ra khỏi mặt đất được gọi là ‘kim thiền thoát xác’, không phải người nào cũng dùng được, có lẽ cả thôn Trương gia cũng chỉ có Trương mù mới có thể sử dụng, mà Trương mù muốn dùng thợ thuật này, thì nhất định phải để lộ hình xăm sau lưng anh ta ra.
Sau khi Trương mù chui ra từ trong đất, xoay người, đưa lưng về phía tượng đá và tôi, quỳ rạp xuống đất, lúc này tôi mới thấy, hình xăm trên lưng anh ta, cũng đã bị máu nhuộm đỏ, nhưng, anh ta ở dưới quan tài, có quan tài chắn, vết máu sau lưng không bị gột rửa, chuyện này có nguyên do, nhưng hiện tại tôi dang đứng trong màn mưa, vì sao trên người tôi lại không bị ướt nước mưa chứ?
Tôi còn chưa hiểu, đã thấy Trương mù dập đầu cái ‘bịch’ xuống đất, âm thanh đó giống như anh ta muốn đập nát cả đầu của mình vậy, đợi tới khi anh ta đứng thẳng lên, hình xăm sau lưng giống như nứt ra, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài, tôi nghe thấy anh ta thét lớn:
- Thập triều chuyển luân định càn khôn!
Nghe đến đó, tôi đột nhiên hiểu ra, Cửu Anh Triều Điện, không phải đại diện ở nhân gian, mà là thập điện Diêm vương, Tần Nghiễm, Sở Giang, Tống Đế vân vân, đều là cách gọi của thập điện Diêm Vương, nhưng, cái này không phải chỉ xuất hiện trong truyền thuyết thôi sao? chẳng lẽ là sự thật? xem ra, lát nữa phải hỏi Trương mù mới được.
Trương mù hô xong, lại dập đầu thật mạnh lần nữa, lúc này đây, tôi thấy chín người tý hon sau lưng anh ta cũng cúi rạp thân người béo mũm mĩm của chúng nó xuống, dập đầu một cái.
Đầu của bọn chúng gần như chạm đất cùng một lúc, tôi nghe thấy một tiếng ‘ầm’ trong đất trời, một tia sét giáng xuống, đánh trúng mặt trên cỗ quan tài, quan tài lập tứ nổ tung vỡ nát, cả đất rời khôi phục bình thường, tôi ngẩng đầu nhìn, tạnh mưa rồi, không thấy mây đen, ánh trăng lại hiện diện trên không trung.
Lúc tôi cúi đầu, một màn trước mắt tưởng chừng như đã khiến mắt tôi thiếu chút nữa rơi ra ngoài, không thể tin nổi!
Trên đỉnh núi, đều là người thôn Trương gia, tất cả bọn họ đều ngồi xếp bằng trên đất, không hề bị vùi trong đất như lúc trước, trên người cũng không hề có một mảnh giấy nào, quần áo cũng khô cong, trong dòng người, tôi nhìn thấy Trương mù vẫn đứng tại chỗ, nhưng chín người tý hon sau lưng anh ta lại biến mất, trong dòng người tôi còn nhìn thấy Lăng Giáng, Trương Mục, Trương Ly….
Tôi cẩn thận đi tới bên cạnh Trương mù, vỗ nhẹ lên vai anh ta, không đợi tôi mở miệng, anh ta đã hít sâu một hơi, sau đó chửi ầm lên:
- Cái tông môn nhà cậu, đừng có đụng vào tôi, hiện tại toàn thân tôi như đau nhức, xương cốt sắp nhừ ra rồi đây.
Tôi hỏi;
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, người giấy đâu? Không phải đều bị chôn rồi sao?
Trương mù nói:
- Sao cậu vẫn còn ngốc như trước thế? Đã trải qua bao nhiêu chuyện vậy rồi, chẳng lẽ cậu còn chưa phát hiện ra chỗ này bất thường?
Tôi nói:
- Cũng chính là bởi vì quá nhiều chỗ bất thường, cho nên tôi cũng không biết rốt cuộc là chỗ nào mới thực sự bất thường.
Trương mù nói:
- Đánh thức đám người Lăng Giáng dậy trước đã, tôi sợ lại gặp chuyện bất ngờ.
Tôi nghĩ thấy cũng đúng, thế là đi xuyên qua dòng người đến trước mặt Lăng Giáng, nhỏ giọng gọi vài tiếng, nhưng Lăng Giáng một chút phản ứng cũng không có.
Trương mù lại mở miệng chửi:
-Cái tông môn nhà cậu, có thể gọi to chút được không? thật sự không được, thì tát nó một bạt tai!
Tát cô ất tôi nhất định không làm, nhưng vẫn vỗ nhẹ lên mặt cô ấy.
Tôi đoán, sau khi Lăng Giáng tỉnh lại, phản ứng đầu tiên hẳn là mừng đến phát khóc, còn vừa ôm tôi vừa nói, cuối cùng anh cũng đến rồi, em biết thể nào anh cũng tới cứu em.
Nhưng rõ ràng là tôi nghĩ nhiều rồi, Lăng Giáng vừa mở mắt ra, phản ứng đầu tiên chính là rung nhẹ cổ tay, tay phải xuất hiện một bông hoa giấy, tay trái bóp cổ tôi, lạnh lùng hỏi:
- Anh rốt cuộc là ai?
Cái này với kịch bản tôi vẽ ra hoàn toàn không giống a!!!!!!