Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 266 Mười hai con giáp

Ai cũng không ngờ được quan tài lại đột ngột thay đổi phương hướng, rơi xuống chỗ tôi, tôi thấy bất thường lập tức bỏ chạy, nhưng vừa mới quay người lại, đã cảm thấy hai chân không vững, té ngã xuống đất, thân thể như bị đập vào tấm sắt, đau tới mức sắp mất đi tri giác.

Đợi tới khi vất vả lắm mới dừng lại được, tôi đứng dậy vừa định xoay người nhìn đám người Trương mù, ‘bịch’ một tiếng, tôi đụng phải một cái gì đó lạnh như băng, đau đến mức sắp chảy nước mắt.

Lúc tôi mở to mắt ra nhìn, tôi phát hiện, ánh sáng có chút yếu ớt, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy tình hình xung quanh, trước mặt có một bức tường cao bằng chiều cao của hai người trưởng thành, sờ lên rất lạnh, tôi liếc mắt nhìn bốn phía, phát hiện cách đó không xa cũng có một mặt tường, nhưng mặt này hơi thấp, có lẽ chỉ cao bằng một người trưởng thành, có lẽ vừa rồi tôi bị va đầu vào chỗ này.

Tôi men theo vách tường bên trái đi qua đó, phát hiện nơi này còn có một lối đi nhỏ, mãi cho đến lúc này, tôi mới biết, tôi đang đi theo cấu tạo hình chữ ‘hồi - 回’

Tôi lập tức nghĩ tới lúc mình bị quan tài khổng lồ rơi xuống người, chẳng lẽ, hiện tại tôi đang ở bên trong quan tài?

Nhất định là như vậy .

Thời xưa, kết cấu của quan tài đều là kết cấu kiểu quan quách, thực ra cũng chính là kết cấu chữ ‘hồi -回’ tầng bên ngoài được gọi là ‘quách’, tầng đặt thi thể bên trong mới được gọi là ‘quan’ , hiện tại tất cả các quan tài đều có một tên gọi chung, chỉ có quan quách mới thể hiện địa vị của người chết, cho nên hiện tại bình thường người ta chỉ gọi là quan tài, chứ không gọi quan quách.

Nhưng tôi không ngờ, bên trong cỗ quan tài khổng lồ nhìn to hơn quan tài bình thường này, lại có không gian lớn như thế, tính theo không gian hiện tại, tuyệt đối không chỉ to hơn gấp bội, mà đều sắp to bằng cả một tòa chung cư rồi.

Nhưng, một cỗ quan tài lớn như thế rơi xuống người tôi, vì sao tôi còn chưa bị đè chết? hay là nói, thật ra hiện tại tôi đã chết, chẳng qua, hồn phách thì bị nhốt trong quan tài?

Vừa nghĩ đến đây, tôi đã sợ tới mức thét to tên Trương mù và tên Lăng Giáng, nếu quan tài thật sự lớn đến vậy, nhất định cũng ảnh hưởng đến chỗ bọn họ, hy vọng bọn họ không ai bị làm sao.

Nhưng rất nhanh tôi đã nghe thấy tiếng chửi của Trương mù:

- Cái tông môn nhà cậu, ông còn chưa chết, nhưng cũng sắp bị thét gào của cậu làm ù tai chết rồi.

Âm thanh truyền tới từ một đầu khác của hành lang hình chữ ‘hồi -回’ , tôi xoay người chạy chậm men theo hành lang nhỏ, tôi vừa chạy được hai bước, chân vướng cái gì đó, lảo đảo lên trước, tí thì ngã, đợi tới khi tôi ổn định lại thân mình, xoay người đi nhìn, lại phát hiện có một đứa trẻ chưa to bằng hai lòng bàn tay, mà đứa trẻ này, còn đang cười với tôi.

Tôi sợ tới mức vội vàng lùi ra sau vài bước, nhưng không có chuyện quái dị nào xảy ra, tôi không dám cả gan đi ‘tò mò tìm hiểu’ , vẫn là hội hợp với Trương mù trước rồi nói.

Vì thế tôi đi lùi, như thế có thể theo dõi được hành động của đứa trẻ phía trước, nhưng tôi đi chưa được bao lâu, gót chân lại đụng phải cái gì, xoay người nhìn, vẫn là một đứa trẻ nữa!

Chẳng qua lần này tôi đã nhìn kĩ hơn, đây nào có phải đứa trẻ, đây chẳng phải chính là tượng đá hình người tôi nhìn thấy trên đường lên núi đó sao? làm tôi vừa rồi còn sợ gần chết.

Dọc đường đi lại nhìn thấy hai người tý hon nữa, đều là vẻ mặt cười tủm tỉm, tôi không cảm thấy sợ hãi nữa, đi qua một lối rẽ của hành lang chữ ‘hồi’, tôi nhìn thấy Trương mù ngồi co ro tựa lưng vào chân tường, sắc mặt anh ta không tốt lắm, cả người co rúm lại, nhưng tay vẫn còn đang bấm bấm tính gì đó, nếu như cắm một bảng hiệu ‘Trương bán tiên’ cạnh người anh ta, vậy thì không khác gì mấy ông thầy bói ven đường rồi ---- thế thì đúng là lãng phí gương mặt cùng vóc dáng của Trương mù.

Lúc này, Lăng Giáng vừa hay chạy tới từ góc đối diện, tóc của cô ấy không mảy may xù rối, vừa rồi, cô ấy không bị đập trúng?

Lăng Giáng nhìn tôi hỏi:

- Bên chỗ anh có mấy tượng đá?

Tôi đáp, bốn.

Lăng Giáng gật đầu, nói với Trương mù:

- Bên chỗ tôi cũng có bốn, hẳn là bát quái.

Trương mù lắc đầu:

- Không đúng, không phải bát quái, chỗ tôi vẫn còn một bức tượng.

Nói xong anh ta duỗi thẳng sống lưng, giãn cơ thể đang cuộn tròn ra, lộ ra một người tý hon bằng đá ---- thảo nào anh ta cứ cuộn mình, hóa ra là trong ngực còn ôm một tượng đá, nói như vậy, vừa rồi anh ta cũng không bị đánh trúng.

Tôi hỏi:

- Các người đang nói gì vậy, sao tôi nghe không hiểu?

Trương mù nói:

- Cậu nghe không hiểu là chuyện bình thường, dù sao cậu cũng ngốc nghếch, nếu như nghe hiểu, thì mới bất thường.

Tôi không để ý Trương mù, mà dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Lăng Giáng, Lăng Giáng nói:

- Chúng ta bị nhốt trong quan tài anh nhìn thấy lúc trước rồi, nếu quan tài này trực tiếp nện xuống, chúng ta đã sớm chầu trời, nhưng hiện tại chúng ta lại ở bên trong quan tài, chứng minh, một góc nào đó trong quan tài có thể mở được ra, sau khi đưa chúng ta vào trong, lại quay vài vòng, để chúng ta không biết rốt cuộc mặt tường nào mới có thể mở ra.

Tôi lại lần nữa cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị áp chế, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Lăng Giáng và Trương mù đã hiểu ra mấu chốt vấn đề, còn tôi lại cái gì cũng mù tịt. mà hai người bọn họ đều biết tìm một chỗ để ổn định thân mình lúc gặp nguy hiểm, tôi thì lại ngốc nghếch để mặc cơ thể bị đập tới đập lui, người với người quả nhiên không thể so sánh, càng so sánh càng bực mình.

Trương mù nói:

- Có lẽ không phải bát quái, mà là mười hai con giáp!

Lăng Giáng nói:

- Không đúng, hành lang phía đối diện tôi xem rồi, bên chỗ tôi có bốn, bên chỗ hắn cũng có bốn, chỗ anh có một, cộng lại mới được chín, thiếu ba.

Trương mù cười hà hà nói:

- Ba người chúng ta không tính sao? --- tôi tuổi rồng, thằng ngốc tuổi dê, không cần đoán cũng biết, họ Lăng nhất định tuổi chó.

Sắc mặt Lăng Giáng lập tức không vui, cô ấy lạnh lùng hỏi Trương mù:

- Anh điều tra tôi?

Tôi chưa thấy Lăng Giáng tức giận bao giờ, nhưng tôi nghĩ, có lẽ lúc cô ấy tức giận cũng vậy, ngay cả ngữ khí cũng lạnh lùng đến mức làm người ta nhịn không được rùng mình một cái.

Nhưng Trương mù lại hờ hững xua tay nói:

- Ông đây không phải thằng ngốc, không có hứng thú với nhũ băng, cũng không có thời gian rảnh rỗi đi điều tra cô, nhà họ Lăng các người trời sinh đã mẫn cảm với người âm, cô còn là đối tượng được nhà họ Lăng vun bón, cô không tuổi chó, thì còn ai tuổi chó đây?

Lăng Giáng hỏi:

- Ý của anh là, ngày tháng năm sinh của tôi cũng đã được thế hệ trước định đoạn sẵn?

Trương mù cười khà khà nói:

- Chuyện này còn cần phải hỏi nữa sao? không chỉ có cô đâu, cô nghĩ kĩ lại đi, từ lúc sinh ra cho đến giờ, ba người chúng ta, có người nào được nắm giữ vận mệnh của chính mình không?

Lời Trương mù nói, tôi đã sớm hiểu rồi, lúc ấy tôi còn cho rằng, chỉ có tôi mới bị ông nội định đoạn số mệnh, nhưng không ngờ, đến ngay cả Trương mù và Lăng Giáng cũng vậy!

Lăng Giáng nghe xong rơi vào trầm tư, một lúc sau mới hỏi Trương mù:

- Chẳng lẽ anh cũng vậy?

Trương mù nói:

- Lúc trước phải, hiện tại không rõ, sau này không biết có phải hay không, có điều cô có thể hỏi xem sinh thần bát tự của thằng ngốc này --- tôi biết nhà họ Lăng các người không am hiểu xưng tự, nhưng ít nhiều cũng hiểu một ít, chuyện phải nói rõ trước, sau khi tôi biết được sinh thần bát tự của cậu ta, há há, đã bị dọa hú hồn hà!

Tôi hỏi Trương mù:

- Anh biết sinh thần bát tự của tôi hồi nào? Sao tôi không biết?

Tôi không nói dối, hiện tại làm gì còn mấy ai nhớ được sinh thần bát tự của bản thân? Nhiều nhất cũng chỉ nhớ được ngày sinh nhật, rất nhiều người ngay cả sinh nhật của bố mẹ cũng không nhớ, không biết cái này được xem là bất hiếu, hay là vong tổ nhỉ?!

Trương mù nói:

- Cậu không biết, nhưng Trần Ân Nghĩa ngu đần kia biết, ông ta nói cho tôi nghe.

Tôi hỏi:

- Lẽ nào sinh thần bát tự của tôi rất dọa người sao?

Trương mù nói:

- Sau này cậu sẽ rõ, đến lúc đó đừng sợ phát khóc --- họ Lăng kia, báo phương vị.

Lăng Giáng gật đầu, xoay người đi vào trong hành lang, đi một vòng quay lại, nói:

- hổ trâu phủ phục cấn, thỏ ( bên Việt Nam là mèo) đi chấn, rắn chiếm tốn, ngựa nhảy li, khỉ trèo khôn, gà mổ đoái, lợn nuốt kiền, chuột bò khảm.

Trương mù nghe xong, bấm tay tính một hồi, sau đó nói:

- họ Lăng, heo chó chẳng phân nhà, cô đứng càn vị, dê lấy đất đai mà mưu sinh, thằng ngốc, cậu đứng ở quẻ khôn ---- cũng chính là vị trí đối diện với tôi, tôi là rồng, rồng rắn một tổ, tôi là quẻ tốn , vào vị trí!

Lăng Giáng và Trương mù nói nhiều như vậy, nhưng tôi chỉ biết, tôi hẳn là phải đứng ở vị trí trước lúc bị nhốt vào quan tài, ngoài ra, tôi cái gì cũng không hiểu.

Khi tôi đứng vào quẻ khôn, vừa vào chỗ, đã nghe thấy một tiếng chuông trong trẻo, ngay sau đó hai mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi dường như nhìn thấy, ông nội mình…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất