Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 267 Muốn các người chết

Trước lúc ngã xuống đất, tôi nhìn thấy một đầu khác của hành lang, có một thân ảnh phe phẩy quạt hương bồ, không còn nghi ngờ gì nữa, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu tôi, chính là thân ảnh của ông nội, nhưng, ông nội không phải đã ‘xuống mồ vi an’ rồi sao? Chẳng lẽ ông lại. . . . . .

Không đợi tôi nghĩ tiếp, tôi đã mất đi tri giác.

Tôi bị một cơn gió lạnh ập vào người đánh thức, mở mắt ra, tôi phát hện tôi đang đứng bên rìa một vách núi. Phía dưới tối đen như mực, là một vực sâu không đáy, đứng ở bên trên cũng nghe thấy tiếng quỷ khóc sói gào inh ỏi.

Đây là đâu? Tôi không phải đang ở trong quan tài khổng lồ à? Sao lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ tôi chết rồi, đây chính là âm tào địa phủ trong truyền thuyết?

Nghĩ đến đây, tôi theo bản năng lui ra sau một bước, nhưng lại hụt chân!

Tôi vội vàng quay đầu lại nhìn, phát hiện sau lưng cũng là một vực sâu không đáy, nơi tôi đang đứng, là một cây ‘cầu’ dài nhỏ --- nói là cầu, nhưng cũng không hẳn, mặc dù dài, nhưng chỉ rộng bằng một bàn chân Hai bên còn không có vòng bảo hộ. Chẳng lẽ đây là cầu Nại Hà trong truyền thuyết? phía dưới chính là Nại Hà?

Chính vào lúc tôi cho rằng mình sắp ngã xuống, lại thấy một cái quạt hương bồ xuất hiện sau lưng, đỡ tôi lên, giây phút nhìn thấy quạt hương bồ, tôi vui sướng tưởng rằng là ông nội tới cứu mình, nhất định là ông đã thiết lập câu thần chú nào đó trong chuông trấn hồn, đợi cho tới thời điểm tôi gặp nguy hiểm, sẽ hiện lên cứu tôi, trong rất nhiều truyện tiểu thuyết không phải đều viết như vậy sao?

Đúng , nhất định chính là như vậy!

Cho nên đợi tới khi tôi đứng vững lại, tôi vội vàng quay đầu nhìn, lại phát hiện, người cầm quạt hương bồ không phải ông nội tôi, mà là Trương Tiệm! tôi lúc này mới nhớ tới lời Trương Mục nói, ông nội anh ta cũng có một chiếc quạt hương bồ không rời tay! Nhọ rồi, vừa nãy cứ tưởng ông nội mình, tôi rất muốn chạy, nhưng suy nghĩ này vừa lóe qua, tôi đã gạt đi, nếu ông ta muốn giết tôi, vừa rồi cũng không ra tay cứu tôi lên, vì thế, tôi kinh hồn bạt vía đứng im tại chỗ, nghiêng mắt đánh giá ông ta.

Ông ta phe phẩy quạt hương bồ, lắc lư lắc lư, vẻ mặt rất an tường đứng đó, nhìn vách núi trước mắt, không có chút cảm giác sợ hãi, ngược lại, còn như đang thưởng thức cảnh đẹp nhất thế gian.

Nhưng ngẫm lại cũng đúng, ông ta là một người trường sinh, căn bản không sợ mấy thứ này. Huống chi, cảnh tượng nơi này có lẽ chính là do ông ta tạo ra, ông ta không cần thiết phải sợ hãi.

Trương Tiệm nói:

- Tôi nghĩ cháu sẽ chạy, xem ra, tôi lại thua một ván rồi.

Tôi nghe không hiểu ông ta đang nói gì, nên cũng chẳng đáp lời.

Ông ta đợi một lúc, lắc đầu nói tiếp:

- Tôi nghĩ cháu sẽ hỏi tôi thua cái gì, haiz, không ngờ lại thua rồi.

Lại trôi qua một lúc nữa, ông ta hỏi tôi:

- Cháu bé, vì sao cháu không chạy? chẳng lẽ cháu không sợ tôi giết cháu?

Tôi nói:

- Nếu ông muốn giết tôi, ông sẽ không cứu tôi, còn vì sao tôi không chạy, nói thật, tôi muốn chạy lắm, nhưng tôi nghĩ lại thì thấy, cho dù chạy, cũng chạy không thoát, còn không bằng không chạy.

Trương Tiệm gật gật đầu nói:

- Cháu cũng không ngốc, vậy cháu đoán xem, tôi là ai?

Ông ta không phải Trương Tiệm sao? còn phải đoán?

Có điều nếu ông ta đã hỏi, vậy chứng minh nhất định không đơn giản, vì thế tôi cẩn thận suy nghĩ lại những lời Trương mù nói thêm lần nữa.

Năm mươi năm trước Trương Tiệm vì cứu Trương Mặc, cho nên đã chết. Người sau khi chết, thân thể sẽ thối rữa, vì thế Trương Tiệm giả mới có thể dùng người giấy Trương Tiệm thật làm lúc còn sống để làm thân thể, nói cách khác, thân thể thực sự của Trương Tiệm rất có khả năng đã bị đem đi nuôi cá Quy Khư trong sông, nhưng Trương mù và Lăng Giáng đã nói, người sau khi chết, vẫn còn hồn phách! Như vậy, hồn và phách của Trương Tiệm đi đâu rồi?

Tôi lúc trước cứ cảm thấy có chút không hợp lý, nhưng lại chưa nghĩ ra ở chỗ nào, hiện tại cuối cùng cũng hiểu, hóa ra là chỗ này không hợp lý. Nói cách khác, Trương Tiệm đang đứng trước mặt tôi đây, là linh hồn của Trương Tiệm thật!

Trương Tiệm đong đưa quạt hương bồ vài cái, nói:

- Hướng phân tích thì đúng, nhưng kết quả lại rối tinh rối mù.

Tôi hỏi:

- Chẳng lẽ không đúng? Nếu ông không phải Trương Tiệm, vì sao ông còn cứu tôi?

Trương Tiệm nói:

- Tôi là Trương Tiệm không sai, nhưng tôi không phải linh hồn, với lại, tôi không chỉ không phải linh hồn, có thể nói là, tôi căn bản không có hồn.

Nghe đến đó tôi rất kinh ngạc, tôi hỏi:

- Phân tích của tôi không đúng chỗ nào? Nếu ông không phải hồn, vậy ông là cái gì?

Ông ta nói:

- Người giấy kia nhất định đã kể chuyện năm đó cho các cháu nghe rồi, nếu không, các cháu không thể nào đi vào được trong quan tài này, nếu hắn nói rồi, vậy có lẽ cháu đã biết, khi đó ông nội cháu cũng có mặt tại hiện trường, tôi hỏi cháu, cháu có biết ông nội cháu là thợ cản thi không?

Nghe đến đó tôi chợt hiểu ra, sao tôi lại quên mất ông nội mình chứ! Ông là thợ cản thi, vậy thì không thể để cho thi thể ông Trương Tiệm thối rữa, càng không thể để thân thể của ông ta bị đem đi nuôi cá Quy Khư, hơn nữa, nếu ông nội tôi có mặt tại hiện trường, có lẽ sẽ không để Trương Tiệm giả thay thế thân phận của Trương Tiệm thật! chẳng lẽ, suy luận lúc trước của Trương mù đã sai?

Không đúng, suy luận của Trương mù nhất định không sai, bằng không, Trương Tiệm trước mặt tôi đây sẽ không gọi Trương Tiệm giả là người giấy, vậy, vì sao năm đó ông nội lại để mặc cho hắn thay thế thân phận của ông Trương Tiệm? chẳng lẽ, trong này còn có ẩn tình khác?

Tôi nói:

- Ý của ông là, năm đó ông nội tôi giữa lại thân thể và phách của ông? Vậy hồn ông đâu?

Trương Tiệm nói:

- Dưới chân núi không phải các cháu gặp rồi à? Bên trong thân thể người giấy kia.

Lúc này tôi hoàn toàn ngẩn người, người giấy kia không phải là Trương Tiệm giả sao? vì sao trong thân thể hắn vẫn còn hồn của Trương Tiệm?

Trương Tiệm nói:

- Mỗi người đều có ba hồn bảy phách, kể cả là người giấy cũng không ngoại lệ, nếu hồn tàn phách đủ, sẽ không khác gì cái xác không hồn, cho nên chúng ta mới nói những người không có hoài bão, ước mơ để theo đuổi là những người không có linh hồn, chứ không ai nói không có linh phách. Nếu hồn đủ phách tàn, bình thường đều là quỷ đoản mệnh, cho nên vì sao có câu nói ‘đang tuổi xuân thì bỗng chết yểu’, đó là bởi, linh hồn quá thịnh.

Tôi liên tưởng tới cuộc sống hiện thực, hình như đúng là như vậy, thảo nào các cụ đều nói, trên thế giới không có người nào hoàn mỹ thập phần, hóa ra là bởi vì, những người hoàn mỹ đều đoản mệnh, nhưng, cái đó và linh hồn Trương Tiệm trong người giấy có liên quan gì với nhau chứ?

Trương Tiệm nói:

- Cái tên kia đã sống mấy trăm năm, giao xảo như hầu tinh, nếu hắn không giữ hồn tôi lại trong thân thể, hắn sợ sẽ bị lộ tẩy, vẫn còn một nguyên nhân nữa, là hắn luyến tiếc thi thể của chính hắn.

Nghe đến đó, tôi nhớ ra Lăng Giáng cũng có hỏi về vấn đề thân thể của Trương Tiệm giả, cô ấy hỏi nếu là Trương mù, anh ta có bỏ được không, Trương mù đã vô cùng khiếp sợ.

Tôi nói:

- Chỉ là một cái thân thể mà thôi, có gì phải tiếc rẻ chứ?

Trương Tiệm bật cười nói:

- Thế mà cũng mang tiếng là cháu trai Lạc Triều Đình, cái này còn không biết, nói đơn giản cho cháu nghe, trên thế giới này, chỉ cần là người thì sẽ bị bệnh, đúng không? cho dù là trường sinh, cũng sẽ bị bệnh tật một lần, nhưng thân thể đã sống mấy trăm năm, làm gì có bệnh nào chưa mắc phải? Nói theo cách hiện đại bây giờ, đó là trong người có kháng thể, theo cách nói trong giới thợ nhân, đó là nhận được tẩm bổ của trời đất, không đau không ốm, thậm chí còn có mình đồng da sắt, cháu nói, thân thể thế này, người nào nỡ chứ?

Mình đồng da sắt? nói thật, tôi cũng muốn có một thân thể như thế!

Tôi hỏi:

- Hắn tiếc rẻ thân thể của mình, lại vừa muốn bám lên thân thể người giấy, thì phải làm thế nào?

Trương Tiệm đáp:

- Hỏi đúng vào trọng tâm rồi, cho nên hắn đã phong hồn của hắn vào thân thể chính mình, sau đó chôn xuống đất, đợi thời cơ thích hợp, lại hồi sinh.

Tôi hiểu rồi, hắn cần linh hồn của ông Trương Tiệm ở lại trong người giấy, cộng với phách của chính hắn, như vậy mới trở thành một Trương Tiệm vừa thật vừa giả, Thủ đoạn quả nhiên cao tay!

Trương Tiệm cười lạnh một tiếng:

- Hừ, thủ đoạn cao tới đâu, cũng không phải còn chưa bằng thủ đoạn của ông nội cháu sao?

Tôi hỏi:

- Nghĩa là sao?

Trương Tiệm nói:

- Ông nội cháu và hắn đã có một cuộc giao dịch, cụ thể là gì tôi không rõ, khi đó tôi chết rồi, chỉ biết cỗ quan tài khổng lồ là do ông nội cháu đích thân tạo ra, còn cả chín tượng đá kia, cũng là ông nội cháu khắc, có lẽ ông ấy đã sớm tính được sẽ có chuyện thế này.

Tôi hỏi, chuyện gì?

Trương Tiệm lắc lắc quạt hương bồ, nói:

- Thằng nhóc này, chỉ mấy câu nói đơn giản, mà cháu cứ vòng đi vòng lại hỏi hết cái này đến cái kia, đừng nghĩ tôi đây không biết mưu mô quỷ quái trong đầu cháu, có phải cháu định đợi cháu trai tôi và bé gái kia đến cứu cháu không, tôi nói cho cháu biết, cháu không đợi được đâu, tự cháu nhìn đi.

Lúc nói, ông ta chỉ tay xuống hai bên trái phải phía dưới, lúc này tôi mới thấy, đằng trước bên trái và bên phải, cũng có một cây cầu, vuông góc với cây cầu tôi đang đứng, trên hai cây cầu, cũng có người, bên phải là Lăng Giáng, bên trái là Trương mù, mắt bọn họ nhắm chặt, giống như đang ngủ.

Tôi mở miệng chuẩn bị gọi Trương mù, nhưng lại bị Trương Tiệm cắt ngang:

- Cháu quên chuyện đầu tiên mình làm sau khi tỉnh dậy rồi à?

Tôi nghĩ lại cảnh đó, sợ tới mức ngậm chặt miệng, vẫn may chưa lên tiếng, bằng không sau khi bị đánh thức phản ứng đầu tiên của bọn họ nhất định là lùi ra sau, đến lúc đó, trượt chân một cái ….

Tôi hỏi Trương Tiệm:

- Rốt cuộc ông muốn làm gì?

Tôi nghe thấy ông ta cười lạnh một tiếng:

- Tôi muốn các cháu chết!

Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất