Nếu nói mất mấy chục năm để bố trí một bàn cờ lớn thế này, cũng chỉ có thể lừa được gã kia một lần, có phải có hơi giống trò đùa rồi không?
Trương mù nói:
- Thằng ngốc, làm chuyện gì cũng nhất định phải có mục đích, phân tích động cơ, chủ yếu phải nhìn xem đối phương có gì, rõ ràng, thứ duy nhất hắn có chính là ‘giấu trời qua sông’ và trường sinh bất tử, cho nên, ba nhà nhất định cũng là vì nhắm vào hai thứ này, còn rốt cuộc là thứ nào, tôi cũng không rõ, rất có thể là cả hai.
Tôi nói:
- Không đúng, trong ba nhà, thì ông nội tôi và ông nội anh đều đã ‘xuống mồ vi an’, ông nội Lăng Giáng còn trở thành bộ dạng như vậy, sao có thể vì tìm trường sinh cơ chứ?
Trương mù giơ tay chuẩn bị đánh tôi, nhưng vẫn không hạ tay xuống, cuối cùng bày ra bộ mặt chỉ tiếc không thể rèn được sắt thành thép, nói:
- Sao cậu không ngu chết đi, bọn họ bày ra bàn cờ lớn như thế, căn bản không phải là vì chính bọn họ, mà là vì ba người chúng ta ! lại nói, ông Lăng Nghiêm Đường bị điên, ông nội cậu không thoát được liên can!
Sao lại có liên quan đến ông nội tôi rồi?
Trương mù nói:
- Người có ba hồn bảy vía, nhưng ba hồn của Lăng Nghiêm Đường không ổn định , bảy phách không vững vàng, không điên mới là lạ, thằng ngốc, cậu có biết trong giới thợ nhân, thợ môn nào có thể khiến hồn phách người ta không ổn định nhất không? --- thợ cản thi!
Tôi nói:
- Chẳng lẽ thế giới này chỉ có một mình ông nội tôi là thợ cản thi?
Trương mù nói:
- Trước kia có thể có rất nhiều, nhưng cản thi một mạch, đã bị diệt môn từ mấy chục năm trước rồi, nguyên nhân cụ thể đến bây giờ cũng chưa rõ, nhưng cho dù thời điểm đó có rất nhiều thợ cản thi, cậu cảm thấy, ngoài ông nội cậu ra, còn người nào có bản lĩnh ra tay được với lão gia nhà họ Lăng? Với lại, chuyện này vốn dĩ cũng là do ông Lăng Nghiêm Đường tự nguyện.
Tôi hỏi, vì sao? lẽ nào còn có người sẵn lòng biến thành một kẻ điên?
Trương mù nói:
- Vẫn là vấn đề phía trước, làm như vậy, là vì bảo đảm gã mãi không chết kia sẽ mò đến thôn Trương gia, chứ không phải đến Thành Đô gây phiền phức cho nhà họ Lăng!
Trương mù vừa nói vậy, tôi đã hiểu, chuyện ông Lăng Nghiêm Đường bị điên, nhất định đã lưu truyền khắp giới thợ nhân, cái gã kia cũng nghe ngóng thấy, cho nên hắn sẽ loại bỏ, cuối cùng đành phải lựa thôn chọn Trương gia.
Hy sinh một người, bảo vệ cho cả nhà, thậm chí là những người họ Lăng, nếu là tôi, tôi cũng chọn làm như vậy. Nhưng, rốt cuộc là điều gì, có thể khiến Lăng Nghiêm Đường, Trương Tiệm, tình nguyện buông bỏ tất cả chỉ để bày ra một bàn cờ như thế?
Hiện tại cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao Lăng Giáng lại lấy đi gói bưu phẩm của tôi, nhất định là năm đó ông nội tôi đã dùng chuông trấn hồn hoặc là thủ pháp của thợ cản thi để thi triển thợ thuật với ông Lăng Nghiêm Đường, khiến ông ấy khùng khùng điên điên, Lăng Giáng từ nhỏ đã ở cạnh ông, cô ấy rất quen thuộc với khí tức này, cho nên mới cảm ứng được chuông trấn hồn bên trong gói bưu phẩm.
Điểm này, chính cô ấy cũng từng nói, là bởi vì cảm nhận khí tức quen thuộc, nên mới không để ý pháp luật kỷ cương lấy đi bưu phẩm của tôi, sau khi biết tôi là cháu trai của Lạc Triều Đình, mới nói tôi đến ngôi trường này theo học không phải ngẫu nhiên, xem ra, khi đó cô ấy đã hiểu rất nhiều, cho nên mới nói vậy, chẳng qua là tôi chẳng biết gì, nên không hiểu mà thôi.
Nhưng tôi lại nghĩ đến một vấn đề, tôi hỏi Trương mù:
- Lúc trước anh nói tôi đạt được món hời vô cùng lớn, vậy nếu tôi không đến, anh một mình nhảy xuống quan tài, vậy chẳng phải là, món hời kia sẽ thuộc về anh?
Trương mù không nói gì, nhưng Lăng Giáng lại lên tiếng giải thích:
- Nếu hai chúng ta không đến, Trương Phá Lỗ rất có thể sẽ chết, bàn cờ đó, chỉ có ba người chúng ta có mặt tại hiện trường mới khởi động được, đây là vì đề phòng con cháu đời sau nổi lòng tham, độc chiếm món hời kia, anh nghĩ đi, nếu chỉ có một mình anh ta, anh ta sẽ bị ‘mua dây buộc mình’ nhốt không ra được, nếu chỉ có tôi và anh ta, anh lên núi cũng thấy rồi, hai chúng tôi đều bị nhốt lại, cuối cùng, sau khi anh đến, mới đánh thức chúng tôi, hơn nữa bọn họ còn lo lắng rất chu toàn, ngoài ba chúng ta ra, người khác không ai tỉnh dậy được, món hời này, chỉ đợi ba người chúng ta ở chung một chỗ, cũng chỉ có ba chúng ta mới có cơ hội chiếm được món hời lớn đó.
Tất cả đều rõ ràng rành mạch, giống như mọi thứ đều đã sáng tỏ, nhưng hiện tại cũng chỉ biết nguyên nhân hậu quả, mê cục vẫn tồn tại, ít nhất thì cho tới bây giờ, căn bản vẫn chưa có ai biết ba người bọn họ, có âm mưu gì, phía sau vẫn còn cái gì đang chờ đợi chúng tôi, chẳng lẽ, chỉ đơn giản là vì ‘giấu trời qua sông và trường sinh’? Tôi có chút nghi ngờ.
Đột nhiên, trong đầu tôi lóe lên một tia sáng, tôi nói:
- Ba cụ ông, liệu có phải chỉ vì trường sinh hay không?
Trương mù nghe xong hơi sửng sốt, quay đầu sang nhìn tôi, cả hai cùng đồng thanh:
- Cửu Sư Bái Tượng!
Trương mù giơ tay lên chuẩn bị vỗ đùi, bị tôi ôm lại ngay lập tức, lần trước cũng bởi vì anh ta vỗ đùi, mà thiếu chút nữa xe lao ra ngoài, xảy ra tai nạn!
Trương mù trừng mắt nhìn tôi nói:
- Cái tông môn nhà nó, vòng đi vòng lại, vẫn là vòng về Cửu Sư Bái Tượng, chờ giải quyết xong chuyện trường học, ba người chúng ta phải quay về quê cậu một chuyến, mẹ nó, tôi cứ có cảm giác, mọi chuyện bắt đầu từ nơi nào, thì nên chấm dứt tại nơi đó, đáng tiếc thằng ngốc cậu lại không biết thuật cản thi, bằng không, cậu có thể hỏi ông nội cậu rốt cuộc là làm sao.
Tôi hỏi:
- Thuật cản thi cũng đối thoại được với người chết à?
Trương mù nói:
- Không phải đối thoại cùng người chết, là đối thoại với thi thể, đáng tiếc, cản thi một mạch đã diệt môn rồi, đều là thứ tốt mà, haiz, đáng tiếc quá, đáng tiếc quá, cậu nói xem, khi đó ông nội cậu đã nghĩ gì vậy, cho dù không truyền lại cho thằng ngốc cậu, thì cũng có thể lưu lại một cuốn sách, cậu học không được, thiên tài như tôi nhất định học được, đáng tiếc quá, thật con mẹ nó đáng tiếc quá!
Nghe Trương mù nói đến đây, tôi nói:
- Có lẽ ông nội tôi đúng là đã để lại một thứ, nhưng tôi không tìm thấy.
Trương mù lập tức hứng thú, ngay cả Lăng Giáng cũng tỏ ra quan tâm, tôi nhìn cô ấy qua gương chiếu hậu, đang nghiêng tai lắng nghe, Trương mù hỏi:
- Là thứ gì?
Tôi nói:
- Là một cây quạt hương bồ, từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ thấy quạt hương bồ rời khỏi tay ông nội, mùa đông cũng cầm, không lúc nào buông xuống.
Trương mù nói:
- Nghĩ cũng không cần nghĩ, nhất định là thứ tốt! sao cậu lại không tìm thấy chứ?
Tôi nói:
- Tôi đã tìm khắp nhà rồi, không tìm được, bố tôi cũng nói chưa có đem chôn cùng ông.
Trương mù suy nghĩ một lúc, nói:
- Soái ca, tôi với cậu thương lượng chút đi.
Tôi nói:
- Dẹp mẹ đi, anh cứ gọi tôi là thằng ngốc được rồi, anh gọi tôi thế này, tôi cảm thấy anh có ý đồ đen tối với tôi đấy.
Trương mù lập tức nổi giận:
- Cái tông môn nhà cậu, ông đây là người thế nào? Tôi muốn nói là, đợi lần sau về thôn nhà cậu, nếu tôi tìm thấy cây quạt hương bồ, có thể cho tôi mượn chơi mấy ngày không, cậu cũng biết, trời mùa hè nóng lắm, thôn các cậu còn không có điều hòa, sẽ nóng chết người đấy!
Tôi còn chưa nói, đã bị Lăng Giáng giành lời trước:
- Trương Phá Lỗ, không được phép có ý đồ với quạt hương bồ, đây là đồ Lạc tiền bối để lại cho hắn.
Trương mù vừa nghe đã rít lên:
- Gớm chửa, còn chưa gả vào nhà người ta, đã bắt đầu giành đồ, sau này kết hôn rồi, còn ai hơn được?
Một bông hoa xuất hiện trên cổ Trương mù, trong xe lập tức rơi vào im lặng, Trương mù thi thoảng lại phát ra tiếng ‘ hừ hứ’ , chém gió đôi ba câu, nhưng tuyệt nhiên không hề đề cập tới hai chữ Lăng Giáng.
Tới Trùng Khánh, cũng chưa vội quay về trường, mà đi tới tiệm vàng mã của Trương mù, Trương mù tiến vào trong cánh cửa nhà số 14, sờ sờ lên người giấy, sau đó lập tức đi vào nhà sau, Lăng Giáng tự tìm một chỗ ngồi xuống, tôi cũng không đi theo Trương mù vào trong.
Lăng Giáng nói:
- Lát nữa tôi với Trương Phá Lỗ đến trường, anh cứ ở lại đây.
Tôi lắc lắc đầu:
- Tôi đi với các người vẫn tốt hơn, bài học ở thôn Trương gia còn chưa đủ sao?
Lăng Giáng nghĩ ngợi, không nói gì, lúc này Trương mù nhấc hai cái ba lô ra, nói với tôi:
- Đi cùng nhau, thằng ngốc ở lại đây cũng không an toàn, còn không bằng cứ đi theo chúng ta. Ngu có hơi ngu chút, nhưng dù gì trên cổ cũng có chuông trấn hồn.
Tôi nói, khi nào thì đi?
Trương mù nói:
- Chưa cần vội, cứ đi ăn chơi xả láng một chầu đã, bằng không rất có thể sau này cũng không còn cơ hội, cho dù chết rồi, cũng không phải làm một con ma đói, các người không biết đó thôi, làm người âm cũng biết đói.
Lăng Giáng trừng mắt nhìn Trương mù:
- Anh có thể nói dễ nghe chút được không?
Trương mù không nói gì, sau khi bỏ ba lô lên xe, dẫn theo tôi và Lăng Giáng, đến thẳng quán cá nướng Vạn Châu.
Vừa vào quán, Trương mù đã gọi chủ quán ra, nói:
- Phát lệnh triệu tập, tôi muốn làm chút chuyện!