Tôi vội vàng hỏi:
- Rốt cuộc là bàn cờ gì?
Trương mù nói:
- Cụ thể là gì, tôi quả thật cũng không biết, đến bây giờ, tôi cũng chỉ có thể đoán được một phần trong đó, còn lại, có lẽ chỉ có ba người thế hệ trước bọn họ biết.
Tôi nói:
- không phải anh nói anh đã hỏi ông nội mình rồi à? Lẽ nào ông ấy không giải thích rõ?
Trương mù giơ tay định đánh tôi:
- cái thằng ngốc này, ông nội tôi cho dù có biết, cũng không thể nói hết toàn bộ cho tôi nghe, cậu đừng quên, trong thân thể của ông ấy, vẫn còn có bảy phách của cái gã mãi không chết, nếu ông ấy nói ra, cũng chẳng khác nào để gã kia biết, bàn cờ xếp mấy chục năm của bọn họ, không phải đổ xuống biển rồi sao?
Tôi nghĩ, đúng là đạo lý này, nếu để cho gã kia biết, sự tình càng thêm khốn đốn.
Trương mù nói tiếp:
- cho nên, thằng ngốc, cậu đã hiểu vì sao bây giờ còn nguy hiểm hơn lúc trước chưa?
Tôi nói, vì sao?
Trương mù nói:
- cái khác chưa nói vội, chỉ riêng chuyện ông nội cậu sau khi lên làm người dẫn đầu, việc đầu tiên làm chính là tiêu diệt cá Quy Khư khắp cả nước, cậu nói xem, vị nằm trong ‘thái bình huyền quan’ có bỏ qua cái chết cho cậu không?
Trời má, đúng là vậy, ông nội tôi phá hỏng chuyện tốt của hắn, hắn không giết chết tôi mới là lạ. tôi hiện tại cuối cùng cũng hiểu vì sao năm đó ông nội tôi phải mất tích, nhất định là vì trốn tránh sự trả thù của gã kia, cứ thế liên hệ lại đều rất hợp tình hợp lý rồi.
Tôi lại hỏi:
- vậy một chút chuyện mà anh biết, rốt cuộc là gì?
Trương mù quay đầu nhìn Lăng Giáng, tôi cũng nhìn theo, Lăng Giáng gật gật đầu, sau đó nhắm mắt lại, qua một lúc sau, cô ấy mới mở mắt, nói:
- xung quanh không có khí tức của thợ nhân khác.
Nói xong, cô ấy liên tục gấp mấy bông hoa, mỗi cửa kính xe đều cắm một bông, cuối cùng mới lại lần nữa ngồi xuống ghế sau.
Trương mù thấy những thao tác này đã xong xuôi, bắt đầu nói với tôi:
- chuyện này, tôi cũng chỉ là đoán, cụ thể đúng hay không, phải đợi về sau xác định lại mới biết được. Hơn nữa chuyện này vô cùng quan trọng, cho dù cậu biết rồi, cũng không được nói với người khác, ngoài ba chúng ta ra, không thể để cho người thứ 3 biết chuyện.
Tôi nhiều lời hỏi một câu:
- ông nội anh và ông nội Lăng Giáng không phải đều biết đó sao?
Sắc mặt Trương mù u ám nói:
- ông nội tôi chết rồi!
Cái gì? ! Không phải vẫn còn ba hồn bám trên người giấy Trương Tiệm sao? sao đột nhiên lại chết? không phải nói chỉ cần là người giấy của nhà họ Trương, là có thể giữ được hồn phách không tiêu tan sao? chẳng lẽ cũng có ‘tuổi thọ’?
Trương mù không nói gì, Lăng Giáng thay anh ta trả lời:
- Trương lão gia tự muốn chết, để dùng ba hồn giam cầm bảy phách, cùng nhau hạ táng rồi.
Trương mù nói:
- Ông nội tôi nói, sáu mươi năm trước sau khi ông nội cậu tiêu diệt cá Quy Khư, cái gã mãi không chết kia mới biết bị mắc mưu, lúc ấy đã định bảy phách rời thân, nhưng lại bị ông nội tôi giam cầm, thực ra chỉ dựa vào bản lĩnh của ông nội tôi, nhất định là không giam cầm được, chẳng qua năm đó lúc làm người giấy này, ông nội cậu và ông nội tôi đã cùng nhau động tay động chân lên trên người giấy, vì thế bảy phách của gã kia mới chạy không thoát.
Nghe đến đó, tôi rất xúc động, những người thế hệ trước quả nhiên mưu kế thần tình, từ mấy chục năm trước đã tính được ra sẽ có chuyện như ngày hôm nay. Mà còn không hề xem trọng tính mạng của mình, nói chịu chết liền chịu chết, không chút do dự. có thể đây chính là cái gọi là ‘niềm tin’, giống các nhà cách mạng thế hệ trước, vì một Trung Quốc mới, khẳng khái chịu chết, người trước ngã xuống, người sau tiến lên!
Trương mù tiếp tục nói:
- Còn ông nội của Lăng Giáng, để tự cô ta nói.
Lăng Giáng nói:
- Lúc tôi còn rất nhỏ, ông nội tôi đã bị điên rồi, cho nên chuyện này, đến bây giờ, cũng chỉ có ba người chúng ta biết.
Tôi rất muốn chất vấn sao không đi trị liệu một chút? Nhưng tôi biết, một câu hỏi ngu xuẩn như thế, căn bản không cần thiết phải hỏi.
Trương mù nói:
- Theo phán đoán của tôi, mọi chuyện có lẽ bắt đầu từ năm ông nội cậu lên làm người dẫn đầu ( năm 1955), ông ấy biết đến thợ thuật ‘giấu trời qua sông’ từ người thế hệ trước, còn biết, ‘giấu trời qua sông’ sẽ chết rất nhiều người, cũng biết không thể thực sự trường sinh mãi mãi, cứ một trăm năm mươi năm lại luân hồi một lần, cho nên ông ấy mới tính tới mười một năm sau ( năm 1966) , cũng là lần luân hồi của năm mươi năm trước, vì thế mà bắt đầu tổ chức thợ nhân trong cả nước, tiêu diệt cá Quy Khư.
Trương mù nói tiếp:
- Ông nội tôi năm mươi sáu năm trước, cũng chính là năm 1960, lần đầu tham gia tranh cử vị trí người dẫn đầu, nhưng bị thua, người dẫn đầu vẫn là ông nội cậu, tôi đoán thời điểm đó, ông nội tôi đã quen biết ông nội cậu và ông nội Lăng Giáng, còn về việc ông nội cậu làm thể là thuyết phục khuyên bảo được hai người bọn họ, tôi không biết, nhưng nhất định là từ năm đó đã chính thức sắp xếp bàn cờ này.
Anh ta nói tiếp:
- Cụ thể là bàn cờ gì, cho dù tôi là thần tiên cũng không biết được, chỉ biết chuyện này nhất định đã xảy ra sự cố, cái chết của bố tôi có thể chứng minh, lúc ấy, chắc chắn ông nội cậu cũng đang ở thôn Trương gia chúng tôi, có phải đang học trộm bản lĩnh của thợ vàng mã hay không, tôi không biết, nhưng trong khoảng thời gian đó, ông ấy đã khắc ra chín tượng đá hình người tý hon.
Tôi chõ miệng vào hỏi:
- Anh chắc chắn là ông nội tôi khắc? tôi từ nhỏ tới giờ chưa thấy qua ông nội mình còn biết điêu khắc, mấy thứ kia nói không chừng rất có thể chính là của thôn Trương gia các anh?
Trương mù nói:
- Không phải, cậu đừng quên, lúc ở trong gương hai mặt, quá trình điểm mắt là do cậu hoàn thành, nếu không phải ông nội cậu để lại, máu của cậu không thể thắp sáng được mắt chúng nó.
Tôi hỏi:
- Chẳng lẽ lúc ấy anh đã biết đó là ông nội tôi để lại?
Trương mù nói:
- Hứ, ông đây thông minh như thế, chỉ nhìn là biết, cậu nói lúc lên núi nhìn thấy người đá chỉ đường cho cậu, tôi đã hiểu, nhất định là ông nội cậu để lại.
Tôi hỏi:
- Vì sao?
Anh ta nói:
- Bởi vì trên dưới tổng cộng có chín bức tượng, có ngồi thiền, có đánh đàn, có thu hoạch, nhưng căn bản không hề có tượng đá chỉ đường. với lại lúc trước, tất cả người đá đều nhắm mắt, nhưng cậu lại nói, tượng đá cuối cùng vẫn còn mở mắt, quá rõ ràng thế rồi, vẫn chưa hiểu? nếu không có người chỉ đường, cậu có biết bên kia là đường gì không?
Tôi nghĩ ngợi nói:
- Tôi nhìn thấy rõ, bên cạnh vẫn còn một con đường nhỏ khác.
Trương mù cười lạnh nói:
- Thôn Trương gia tổng cộng chỉ có ba con đường, con đường nào cũng thẳng tắp, không có lối rẽ!
Nghe đến đó, tôi bỗng cảm thấy sợ hãi --- nếu không có lối rẽ, vậy thì con đường nhỏ tôi nhìn thấy lúc trước kia là cái gì!? nghĩ cũng không cần nghĩ, nhất định là núi thẳm rừng già, một nơi hoang vu vắng vẻ!
Trương mù nói:
- Lúc vào trong quan tài, lại lần nữa chứng minh thứ kia là do ông nội cậu để lại, thuận tiện nói một câu, khi đó tôi không xác định sai phương hướng, vốn dĩ đang đứng trong quan tài rồi, nhảy ra đằng sau, là đúng, ông nội tôi vì muốn lừa cậu, mới nói đứng sai hướng, hừ, tôi là ai? Trương mù Trùng Khánh! Tôi sẽ sai sao?
Lăng Giáng đạp một cước lên lưng ghế lái của Trương mù, ý bảo anh ta đừng có mà lạc đề, Trương mù ho khụ một tiếng, tiếp tục nói:
- Thôn Trương gia vốn dĩ chỉ là một phần của bàn cờ này, cho nên ông nội cậu mới có thể để lại chín tượng đá ở đây, về phần vì sao lại chọn thôn Trương gia, nguyên nhân chính là bởi vì thôn Trương gia vốn là một mảnh đất vô gián! Nhưng cậu cũng biết, cả nước có vô số mảnh đất vô gián, dùng cái gì để cam đoan gã kia nhất định sẽ tới thôn Trương gia? --- cải tử hoàn sinh!
- Ông nội cậu trở thành người dẫn đầu lần thứ hai, chỉ làm một chuyện, soạn ra ‘thập đại cấm thuật’ trong giới thợ nhân, vị trí đầu tiên trong đó, chính là cải tử hoàn sinh, nhưng chỉ có rất ít người biết, cải tử hoàn sinh là của nhà họ Trương chúng tôi, những người khác không biết, rất nhiều người đều nghĩ có thể tin tức đã bị phong tỏa, nhưng thực ra, đều là bị ông nội cậu lừa, trên thế giới này, căn bản không hề có thợ thuật cải tử hoàn sinh, là ông nội cậu tự biên tự diễn! Để cho cái gã mãi không chết kia đến thôn Trương gia, trộm thợ thuật này.
Anh ta nói tiếp:
- Quả nhiên, hắn đã mò đến thôn Trương gia, dùng thủ đoạn ‘đinh đầu thất tiễn’ của thợ mộc hại chết bố tôi, cái chết của bố tôi là sự cố ngoài ý muốn, nhưng ông nội cậu hẳn đã khuyên ngăn được ông nội tôi, vì thế, ông nội tôi chủ động phân tán ba hồn bảy phách, dùng người giấy chuẩn bị từ sớm, giam cầm hắn lại.
- Về sau ông nội cậu giả vờ bộc lộ tài năng thợ cản thi trước mắt hắn, bảo tồn thân thể của ông nội tôi, lần này, hắn động lòng rồi, có lẽ hắn muốn ông nội cậu giúp hắn bảo quản thân thể, trong chuyện này chắc chắn có một cuộc giao dịch, bằng không, hắn sẽ không dễ dàng giao thân xác cho ông nội cậu xử lý. Hơn nữa, vì an toàn là trên hết, hắn vẫn giữa lại ba hồn trong thân thể mình, bởi lo lắng bị ông nội cậu trộm mất, cũng là vì an toàn, cho nên đã lựa chọn nơi gần mảnh đất vô gián để an táng thi thể.
Nghe Trương mù nói xong, tôi có cảm giác tất cả đều đã được sáng tỏ thông suốt, nhưng vừa nghĩ tới thế hệ những người đi trước bọn họ, nhất là thủ đoạn và mưu mô của ông nội, tôi không khỏi cảm thấy kinh hãi tột cùng, phải có bao nhiêu quyết đoán dứt khoát, thì mới có thể dùng hẳn 60 năm để hoàn thành một bàn cờ?
Nhưng, tôi đột nhiên nghĩ, bọn họ tạo ra một bàn cờ lớn đến thế, rốt cuộc là vì cái gì?