Âm thanh đó truyền tới từ bóng tối phía xa xa, tôi giơ đèn điện thoại soi cũng không nhìn thấy, chỉ có thể nghe thấy tiếng lê bước chân tới phía mình.
Tôi sở dĩ khẳng định đó là tiếng bước chân. Là bởi vì lúc bàn chân tôi giẫm lên đá ‘phiến sét’ cũng phát ra âm thanh này, chẳng qua, tiếng bước chân của tôi nặng hơn nhiều so với tiếng bước chân hiện tại tôi nghe thấy.
Tiếng bước chân này rất quái lạ, có cảm giác như vừa đi vừa kéo lê chân trên đất, hơn nữa âm thanh còn rất nhỏ, tạo cho người ta cảm giác như một đứa trẻ vẫn chưa biết đi, bàn chân chỉ cọ cọ trên mặt đất, nên mới có âm thanh như thế.
Trước kia tôi từng nghe bạn cùng phòng kể chuyện ma, trong nhưng bộ phim kinh dị, đáng sợ nhất luôn là trẻ con và phụ nữ, khủng bố nhất, chính là trẻ con! Đứa bé gái không có mặt từng gặp, cả ‘con trai’ của Triệu Giai Đường, đều là những nhân vật có thể dọa chết tôi, từ đó trở đi, tôi bỗng sinh ra một cảm giác sợ hãi với những đứa trẻ.
Nói một câu thật lòng, tuy rằng tôi bây giờ còn chưa nhìn thấy chủ nhân tiếng bước chân là ai, nhưng tôi đã thật sự sắp bị dọa tè ra quần . thế nên tôi quên mất cả chuyện trên đầu còn có một cỗ huyết quan, cũng quên luôn việc dùng miệt dao cạy nắp quan tài.
Tôi nhìn chằm chằm về nơi xa tối tăm, sợ nơi đó sẽ xuất hiện một đứa trẻ, nở nụ cười quỷ dị giơ tay muốn tôi ôm nó. Đến lúc đó, tôi rốt cuộc phải ôm, hay là chạy đây? Nếu tôi chạy rồi, Trương mù phải làm sao? nhưng nếu tôi ôm nó, tôi phải làm sao?
Cứu Trương mù ra trước đã!
Đây là suy nghĩ duy nhất hiện diện trong đầu tôi!
Tôi liếc nhìn bóng tối phía đối diện, chưa nhìn thấy chủ nhân tiếng bước chân, tôi cầm miệt dao ra sức cạy nắp quan tài, lúc đầu tôi còn đứng ở đầu quan tài, tôi cho rằng nếu cạy được chỗ này trước, vậy thì có thể tăng thêm không khí vào bên trong quan tài, có không khí cho Trương mù hô hấp, nhưng tôi cạy một hồi, mới phát hiện, tôi sai rồi.
Muốn mở quan tài ra, phương pháp chính xác phải là nhổ đinh tử tôn trước, mà trình tự nhổ đinh tử tôn, lúc ở trong đường hầm quan tài Trương mù đã giới thiệu qua, có một cây đinh lưu hậu, còn tất cả đinh tử tôn khác, đều phải bắt đầu nhổ từ chỗ này.
Tôi ngồi xổm xuống, cầm đèn điện thoại soi lên rìa quan tài tìm được đinh lưu hậu, dùng mũi dao luồn vào trong, ấn mạnh xuống, đinh lưu hậu hơi nhô lên một chút, tôi vừa cạy vừa thi thoảng liếc mắt nhìn phía xa xa, sợ người kia xuất hiện trong tầm mắt của tôi, vẫn may, vẫn chưa nhìn thấy chủ nhân của âm thanh đó, mà tôi cũng không hy vọng nhìn thấy.
Cạy một hồi, tôi nghĩ cây đinh lưu hậu có thể dùng tay nhổ được rồi, nên không dùng miệt dao nữa, mà lấy tay nhổ lên.
Lúc không dùng miệt dao, cả địa cung cũng trở nên vô cùng yên tĩnh, sự yên tĩnh này có chút dị thường.
Không đúng, tiếng bước chân vừa rồi đâu ? !
Tôi đột nhiên ý thức được vấn đề này, sau đó đứng thẳng người dõi mắt trông về phía xa, nhưng dù vậy, vẫn chưa nhìn thấy chủ nhân của tiếng bước chân.
Người đâu? Người đi đâu rồi ?
Theo lý mà nói, đã đi lâu như vậy, thể nào cũng phải nhìn thấy thân ảnh của nó rồi, nhưng vì sao, sau khi đi được một lúc, tôi ngược lại còn chưa nhìn thấy nó? chẳng lẽ nó sợ?
Đúng, nhất định là như vậy, nhất định là nó biết tôi muốn cứu Trương mù ra, cho nên nó sợ hãi không dám đến gần rồi.
Nghĩ đến đây, tôi chạy nhanh đến bên kia quan tài, rút nốt cây đinh lưu hậu ở đầu bên kia ra.
Nhưng đúng lúc này, đèn dầu bên cạnh quan tài này bỗng tắt ngúm! Không chỉ có ngọn đèn dầu của cỗ quan tài này, mà đèn dầu ở những quan tài khác cũng tắt! Tôi đột nhiên cảm giác được phía sau lưng lành lạnh, tôi nhanh chóng giơ di động xoay người nhìn. Tôi nhìn thấy, trước mặt xuất hiện một gương mặt trắng bệnh, chóp mũi tôi thiếu chút nữa chạm vào mặt nó!
Đúng vậy, chỉ thiếu một chút nữa thôi, mà không phải là chạm vào mũi nó, bởi vì nó vốn dĩ không có mũi! Hoặc là nói, nó có mũi, nhưng mũi được vẽ lên, thậm chí đôi mắt, miệng, cái lổ tai đều là được vẽ lên!
Tôi sợ hãi lui ra sau vài bước, mới thấy rõ ràng bộ dáng của kia tên, không ngờ, hắn lại chính là ông bác người giấy của tôi!
Thảo nào bước chân lại nhẹ như thế, hóa ra là người giấy, thảo nào tiếng bước chân lại kỳ quái như vậy, hóa ra là không có các khớp xương, chỉ có thể lê chân trên đất, tôi đến bây giờ mới hiểu ra câu nói của Trương mù, vì sao nhất định muốn tôi phải đối nhiều tiền vàng cho anh ta, chứ không phải là kêu người nhà anh ta đốt --- bởi vì người hại anh ta nhất định chính là người thân của tôi, cho nên tôi mới phải đốt tiền vàng, coi như là chuộc tội, cũng không thể để ông bác người giấy đốt, người giấy sợ lửa, lẽ nào còn muốn lửa bắt lên người?
Như thế thì, lúc trước tôi và Trương mù tiến vào thôn, người gây ra vết thương trên bụng Trương mù, nhất định chính là ông bác người giấy rồi, thù oán giữa bọn họ đã được kết từ lúc đó, Trương mù đấu không lại ông bác, cho nên lúc anh ta nhìn thấy ông bác người giấy, cũng đã biết kết cục, mới rống lên một câu như thế trong điện thoại.
Tôi âm thầm mắng mình là một thằng ngốc, mấy chuyện này đáng lẽ phải sớm nghĩ ra, buồn cười chính là còn sợ hãi lâu như vậy, thiếu chút nữa tự hù chết mình!
Nhưng, ông bác vì sao lại ở dưới tầng âm bốn nhà xác? Không phải ông ấy nên trông chừng mộ bà nội sao? ông ấy đến đây từ lúc nào? Có quan hệ gì với quan tài lơ lửng?
Tôi có một đống lớn vấn đề muốn hỏi, nhưng tôi phát hiện, bây giờ chưa phải lúc, có điều sau khi biết chủ nhân tiếng bước chân là ông bác người giấy, tôi không còn sợ hãi như lúc trước nữa, nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu:
- Ông bác, ông có biết ông sắp dọa chết cháu rồi không?
Ông ấy không nói chuyện, mà đưa tay chỉ vào trong quan tài thứ nhất.
Tôi liếc nhìn cỗ quan tài, không hiểu ý của ông ấy, tôi hỏi:
- Nghĩa là sao? bảo cháu mở ra ạ?
Người giấy vẫn không nói gì, tiếp tục chỉ vào cỗ quan tài, tôi định bụng mở quan tài thứ hai có Trương mù bên trong ra, nhưng lại nghĩ, cho dù Trương mù tỉnh rồi, cũng đánh không lại ông bác người giấy, đành dứt khoát từ bỏ, tránh còn bại lộ tình hình của Trương mù.
Tôi đi đến trước cỗ quan tài đầu tiên, đưa tay sờ soạng một chút, bên trên không có dấu vết của đinh tử tôn, thế là tôi ra sức nhấc nắp quan tài lên, nắp rất nhanh đã bị tôi đẩy ra, lúc đầu tôi còn không dám nhìn vào trong, chỉ sợ nhìn thấy một cỗ thi thể khủng bố ---- quan tài này nằm trong đây cũng vài chục năm rồi, lại không có tủ lạnh hay kỹ thuật ướp xác, thi thể không thối rữa mới lạ.
Nhưng, nằm ngoài dự đoán của tôi chính là, trong quan tài không có thi thể, mà là một đôi thọ hài! ông bác người giấy lại đưa tay chỉ chỉ xuống chân tôi, ý bảo tôi đeo vào.
Nhìn động tác của ông bác người giấy, tôi không tự chủ được nhớ tới lúc ở mộ ông nội, ông ấy cũng bảo tôi đeo giày, chẳng qua, đã bị Trần tiên sinh cởi ra.
Từ từ, Trần tiên sinh?
Vì sao Trần tiên sinh và ông bác người giấy đều đến Trùng Khánh? lại đều là ở gần bệnh viện, cũng quá trùng hợp rồi đi?
Tôi hỏi ông bác người giấy vì sao muốn tôi đeo giày? Con mẹ nó đây là một đôi thọ hài đấy! chẳng lẽ ông bác người giấy không biết cái này là để đeo cho người chết? chẳng lẽ ông ấy còn chê giày âm trên chân tôi chưa đủ nhiều ?
Tôi nghe thấy người giấy hừ lạnh một tiếng, vẫn không nói gì, tôi tò mò nhìn yết hầu của ông ấy, lúc này mới tá hỏa, ông ấy làm gì còn yết hầu, ở chỗ đó có một lỗ hổng lớn như một đồng tiền, hẳn là đã bị tiền đồng ném thủng, cho nên mới không cất tiếng nói được, thảo nào lúc trước ông ấy bước đi đáng sợ như thế cũng không mở miệng nói gì.
Nhưng ai đã làm? Trương mù sao? giữa bọn họ có ân oán gì cơ chứ? Vì sao vừa thấy mặt nhau đã đánh đánh giết giết?
Tôi biết ông bác sẽ không hại tôi, nếu không lúc ở trước mộ bà nội, tôi đã đi đời nhà ma rồi, nhưng, tôi vẫn chưa hiểu vì sao ông ấy muốn tôi đeo giày âm vào. Tôi còn chuẩn bị câu giờ, chờ Trần tiên sinh xuống dưới, lại phát hiện ông bác người giấy đã có chút mất kiên nhẫn. tôi thấy ông ấy chỉ vào quan tài thứ hai và thứ ba, ý là nói nếu tôi không đeo, ông ấy sẽ giết chết Trương mù và Lăng Giáng.
Rơi vào đường cùng, tôi chỉ đành lấy đôi thọ hài ra khỏi quan tài, rất không tình nguyện đeo lên chân, nhưng vừa mới đeo vào, đã cảm giác được có một luồng sức mạnh đẩy tôi về phía trước, tôi không đứng vững, cả người ngã vào trong quan tài.
Phịch một tiếng, ông bác người giấy đã đậy nắp quan tài lại rồi.