Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 285 Địa cung không có thật

Sau khi tôi bị ném vào trong, lập tức lật người lại, đưa tay đẩy nắp quan tài.

Căn cứ theo kinh nghiệm của tôi, với sức lực của mình, nhất định không thể đẩy được nắp quan tài, dù sao, cái nắp này cũng phải nặng đến mấy chục cân, nhưng lúc này, không biết tôi lấy sức từ đâu, thế mà lại có thể đẩy được ra, tôi thò đầu ra bên ngoài, va đầu và gương mặt trắng hếu của ông bác, lúc này tôi mới biết, không phải là vì tôi khỏe hơn nên đẩy được nắp quan tài, mà là ông bác người giấy giúp tôi đẩy cùng.

Tôi vừa chuẩn bị nói lời cảm ơn, liền thấy ông bác khẽ buông tay, nắp quan tài rơi xuống, đập vào gáy tôi, trước mắt tôi lập tức tối sầm, ngất đi. Trước lúc hôn mê, tôi đột nhiên ý thức được, nếu tôi đã bị ông bác nhốt vào trong quan tài, thì sao có thể động lòng từ bi giúp tôi đẩy nắp ra chứ?! Nhưng khi tôi hiểu ra, thì đã nằm ngất xỉu bên trong quan tài rồi.

Tôi không biết nằm trong quan tài bao lâu. Chờ tới khi tỉnh lại. Tôi phát hiện không còn nằm trong quan tài nữa, mà là nằm trên mặt đất. cái giá lạnh khiến tôi tỉnh lại. Tôi đứng lên đưa mắt nhìn bốn phía, địa cung tối như mực, tràn ngập luồng khí tuyệt vọng. ngoài ánh sáng nhàn nhạt rọi xuống từ tám phương hướng trên đỉnh đầu ra, trong cả địa cung, không xuất hiện tia sáng nào khác.

Thang máy đâu? Cửa thang máy không phải vẫn mở sao? Nếu cửa thang máy mở, vậy hẳn là có ánh sáng. Nhưng, bốn phía một mảnh tối đen, căn bản không hề có ánh sáng. hiện tại tôi thậm chí cũng không biết lối vào thang máy ở chỗ nào.

Tôi quỳ gối trên đất sờ soạng một lúc, định tìm điện thoại, nhưng sờ soạng rất lâu, vẫn chưa tìm thấy, tôi chỉ đành dựa theo trí nhớ của mình, đi sang phía bên phải trước mặt tôi, tôi sở dĩ lựa chọn phương hướng này, là bởi vì phía bên phải ở trước mặt có một chỗ hơi nhô ra, nhìn qua rất giống cửa thang máy.

Nhưng sau khi đi lên trước một đoạn, tôi phát hiện có chút không bình thường, bởi vì nếu là cửa thang máy, tôi đi xa như vậy rồi, hình ảnh phía trước hẳn là phải lớn hơn một chút, nhưng khi tôi nhìn, hình ảnh kia không chút thay đổi, vẫn giống hệt như trước, nói cách khác, hoặc là thứ kia cách tôi quá xa, hoặc là khi tôi đi lên trước, thứ kia cũng đi lên trước!

Tôi lập tức dừng chân lại, bởi vì mặc kệ là trường hợp nào, đều chứng minh thứ kia tuyệt đối không phải là cửa thang máy!

Vì thế tôi quyết định xoay người quay về chỗ ban nãy, bởi vì Trương mù trước kia từng nói qua, nếu không hiểu được nên đi bên nào, còn không bằng ngồi tại chỗ nghỉ ngơi một lát, tốt hơn nhiều so với tùy tiện chọn một phương hướng, càng đi càng sai.

Nhưng khi tôi vừa mới xoay người lại, tôi liền nhìn thấy có một thân ảnh đi lướt qua mặt mình, bóng dáng của người này có chút quen thuộc, nhưng tôi chắc chắn chưa gặp qua người nọ bao giờ.

Tôi chỉ cách hắn một bước chân, chỉ cần tôi bước thêm một bước nhỏ, tôi và hắn sẽ đụng vào nhau, vì thế tôi cố gắng nín thở, nhưng tôi phát hiện, tôi căn bản không cần thiết phải làm như vậy, bởi vì hắn giống như không hề cảm nhận được sự tồn tại của tôi, chỉ bước đi lên phía trước.

Tôi cảm thấy người này rất quen mắt, nhưng lại không nhớ đã gặp hắn bao giờ, tôi không biết mình lấy dũng khí từ đâu, lặng lẽ đi theo phía sau hắn, muốn xem hắn xuống tầng âm bốn dưới nhà xác này để làm cái gì.

Nói không sợ hãi nhất định là giả vờ. Hơn nữa, tôi không biết hắn là thật sự nhìn không thấy tôi, hay là giả vờ không nhìn thấy, ngộ nhỡ là giả, tôi không phải là tự chui đầu vô lưới rồi sao? quan trọng nhất là, tôi không biết thân phận của hắn, cho nên không có biện pháp xác định là địch hay là bạn.

Trong giây lát, tôi nghĩ đến một khả năng, suy nghĩ này thiếu chút nữa khiến tôi ngất lịm tại chỗ ---- hay, hắn chính là cái gã đã sống mấy trăm năm kia?!

Tôi nghĩ trái tim tôi sắp ngừng đập, tôi cứ đứng im nhìn bóng dáng hắn chậm rãi bước lên phía trước, tôi do dự một lát, nhìn bốn phía, không nhìn thấy đường đi ra ngoài, vì thế kiên trì đi theo hắn thêm một đoạn nữa.

Một lát sau, mới phát hiện, hắn vừa đi vừa kết thủ quyết, đi được vài bước sẽ thả một đồng tiền xuống mặt đất, hơn nữa trong miệng còn lẩm bẩm gì đó. cách quá xa tôi không nghe thấy rõ, tôi bước nhanh hơn chút, nghe được hắn niệm câu cuối cùng, ‘thập tam thái bảo lạc tử định!’

Trong đầu tôi đột nhiên hiện lên hình ảnh Trần tiên sinh lúc trước cũng giống hắn thế này, đi lên trước vài bước lại bỏ tiền đồng xuống …..

Quả nhiên vẫn là ‘thập tam thái bảo lạc tử định!’

Nói như vậy, người kia là Trần tiên sinh? Không đúng, Trần tiên sinh không có khôi ngô như vậy, dáng người không giống. Hơn nữa Trần tiên sinh hiện tại đều sắp sáu mươi , người trước mắt này nhiều nhất cũng chỉ có ba mươi tuổi đổ lại, tuổi tác không khớp.

Nhưng mặc kệ như thế nào, có một điểm có thể xác định, người này thuộc dòng dõi thợ giày!

Nhưng, thợ giày xuống tầng âm bốn dưới đất làm gì? người này có quan hệ gì với Trần tiên sinh?

Tôi còn chưa hiểu ra, đã thấy người nọ xoay người lại, tôi sợ hãi vội vàng khom mình xin lỗi, nói tôi không phải cố ý xông vào nơi này, tôi xuống là tìm người, hơn nữa còn rất lễ phép hỏi hắn có nhìn thấy Trương mù không.

Nhưng là hắn cứ như không nghe thấy tiếng tôi nói chuyện, nghiêng đầu nhìn những đồng tiền hắn vừa ném xuống, sau đó nhanh chóng bước tới chỗ tôi, lúc ấy tôi đã bị dọa tới mức không bước đi nổi, chính vào thời điểm tôi cho rằng mình sắp xong đời, tôi lại nhìn thấy một sự việc khiến tôi kinh ngạc không thôi --- hắn trực tiếp đi xuyên qua cơ thể tôi!

Tôi vội vàng đưa tay sờ sờ ngực mình, vẫn may, tất cả còn như ban đầu, tôi lại nhìn người nọ, đang ngồi xổm trên mặt đất sắp xếp lại vị trí tiền đồng.

Xem ra người này đúng là không nhìn thấy tôi! vì để nghiệm chứng suy đoán của mình, tôi cố tình đi qua đó, quơ quơ tay trước mắt hắn, quả nhiên, hắn làm thinh, chỉ tiếp tục động tác chỉnh lại tiền đồng trong tay.

Ảo giác!

Hiện tại tôi đang nhìn thấy hình ảnh không có thật! thật giống như ngày trước có người nhìn thấy những hình ảnh hão huyền không thực, có thể nhìn thấy, nhưng lại không thể chạm vào. Nghĩ hiểu ra chuyện này, tôi mới yên tâm tiếp tục đứng xem.

Tôi thấy người này ngẩng đầu nhìn lên trên, tôi cũng nhìn theo, mới phát hiện, trên đỉnh đầu có một cỗ quan tài bay lơ lửng! chẳng qua, cỗ quan tài này không có màu đỏ, mà là màu đen.

Đúng lúc này, có hai người tiến tới từ trong khu vực không có ánh sáng, hai người này tôi đều quên, một là ông Trương Tiệm thời trẻ, mà một người khác, không ngờ lại trông giống ông nội tôi lúc trẻ! --- không thể không nói, ông nội hồi còn trẻ quả nhiên anh tuấn, còn vô cùng khôi ngô sáng lạn, nhìn như một nam thanh niên phong lưu đào hoa.

Tôi nghe thấy người nọ gọi ông nội một tiếng:

- Em rể.

Em rể!?

Người trẻ tuổi này chính là ông bác người giấy của tôi? lúc này ông ấy chưa biến thành người giấy? tôi nhìn dáng dấp của bọn họ, tính toán thời gian, đây có lẽ là thời điểm năm mươi năm trước?

Ông nội gật đầu với ông bác, sau đó nói:

- nắm chắc thời gian, động thủ.

Nói xong, ông bác người giấy đứng vào vị trí đồng tiền cuối cùng, trong tay không ngừng kết ấn, chính lúc này, tôi nhìn thấy có một người giấy màu trắng chui ra từ bên trong túi quần ông Trương Tiệm, đi đến chỗ đồng tiền đầu tiên, sau đó người giấy nhỏ kia giơ chân đá nhẹ tiền đồng một chút, vị trí bị xê dịch chút xíu, hai góc của cái lỗ nhỏ giữa tiền đồng vốn dĩ đang hướng về phía đông tây, hiện tại lại biến thành hướng về phía tây bắc.

Mà lúc này, tôi nghe thấy ông bác hô to một tiếng:

- Khởi!

Mười ba đồng tiền đồng thời bay lên, đập vào cỗ quan tài lơ lửng trên không.

Đột nhiên, ông bác phun ra một ngụm máu, chỉ tay vào mặt Trương Tiệm, rống lên:

- Cái đ** cả tổ tông nhà mày……

Chỉ là lời còn chưa dứt câu, trên người ông bác đã hiện lên một tầng chất lỏng màu đỏ, là máu!

Máu chảy ra càng lúc càng nhiều, nhưng không chảy xuống đất, mà lại ngưng tụ thành từng giọt, bay lên phía cỗ quan tài bên trên, thấm vào bên trong quan tài.

Tôi không biết quá trình này đã kéo dài bao nhiêu lâu, nhưng tôi nghĩ đó là cảm giác đau đớn vô cùng khủng khiếp, tôi thấy mặt mày ông bác dữ tợn, phát ra những tiếng gào thét, vừa chửi rủa ông Trương Tiệm, vừa gọi ông nội tôi cứu mạng, nhưng ông nội và ông Trương Tiệm cứ giống như người máy, lạnh lùng đứng một bên, thờ ơ làm thinh.

Thân thể ông bác từ từ gầy đi, da dẻ dần dần khô héo nhăn nheo, giọng nói càng lúc càng trầm thấp, càng lúc càng bi ai, tôi nghe được ra sự tuyệt vọng trong thanh âm ấy, tôi dường như nhìn thấy nơi khóe mắt của ông bác, có một dòng lệ lóng lánh, nhưng chỉ chợt lóe qua, rất nhanh, cũng hòa lẫn vào trong những giọt máu, bay lên phía cỗ quan tài lơ lửng bên trên.

Tôi biết bọn họ không nghe thấy tiếng tôi nói, nhưng tôi vẫn quỳ xuống đất, vừa dập đầu vừa cầu xin ông nội cứu ông bác, tôi có thể cảm nhận được nỗi đau đớn ông bác đang phải chịu, nhưng dù cho tôi đã dập đầu đến sứt trán, vẫn không thể ngăn cản bi kịch xảy ra.

Khi giọt máu cuối cùng trên người ông bác cạn kiệt, tôi mới phát hiện, thời gian ít nhất đã trôi qua ba ngày ba đêm! Mà cỗ quan tài bên trên, cũng biến thành một cỗ quan tài màu đỏ.

Khi ông nội tôi xuất hiện trong địa cung lần thứ tư, cũng là ngày thứ tư, ông bác đã ngã gục xuống đất, trở thành một cái xác chết khô, trong tay ông nội cầm một người giấy có khuôn mặt trẻ con, dùng thợ thuật của nhà họ Trương đưa ba hồn bảy vía ông bác vào.

Quá trình đó trong ảo cảnh không có hiển thị, tôi không biết thủ pháp thế nào, nhưng tôi thấy sau khi ông nội làm xong, cung kính dập đầu với người giấy chín lần, liền ngồi bệt xuống đất, gào khóc, bất lực giống như một đứa trẻ…

Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất