Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 298 Gương giấy nạp âm

Tôi không biết lúc ấy trên mặt tôi có biểu cảm gì, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Trương mù sau khi nghe thấy tôi nói nhưng lời này, gương mặt toàn máu vốn đã khủng bố kia, giờ khắc này lại có thêm khiếp sợ và không thể tin nổi.

Bởi vậy có thể thấy, biểu cảm và ngữ khí lúc tôi nói, nhất định hoàn toàn khác trước kia, cho nên mới tạo ra đả kích lớn cho Trương mù, khiến anh ta phải lộ ra sắc thái như thế.

Chẳng qua lúc ấy tôi vội hỏi tung tích của Lăng Giáng, cũng chỉ đành để Trương mù ngồi một bên không quản nữa ---- lại nói, cho dù tôi muốn quản Trương mù, tôi cũng không có năng lực đó, Trần tiên sinh thật còn đang treo ngược trên trần nhà, không biết ông ấy đã đi được ra chưa, có điều với bản lĩnh của ông ấy, hẳn cũng không tới phiên tôi quan tâm.

Tôi đi tới bên ngoài vòng hoa sen bao vây "Trần tiên sinh". Hoa sen cứ như biết tôi đến, tự mình xoay tròn tại cỗ, tôi thấy lông mày "Trần tiên sinh" nhướn lên một chút, vẻ mặt có chút khiếp sợ, nhưng chỉ hơi lướt qua, rất nhanh đã biến thành phẫn nộ, hắn chỉ tay vào mặt tôi mắng:

- Thằng ôn con này, mày nghĩ mày có bản lĩnh diệt được tao?

Tôi lắc đầu nói:

- Ông nói đúng rồi, tôi quả thật không có bản lĩnh diệt được ông, nhưng ngay từ đầu tôi đã không định diệt ông rồi, tôi chỉ lấy ông ra luyện tập mà thôi.

Nói xong, tôi không quan tâm hắn nói cái gì, mà giống như lúc trước, nằm bò trên đất tìm chiếc đũa bị tôi đá --- cũng chính là tư thế giống một con chó trong miệng "Trần tiên sinh". Tôi chỉ nhớ đại khái vị trí ở chỗ nào, cụ thể vẫn cần dùng tư thế như vậy để tìm.

Bởi lúc trước đã có ấn tượng, nên rất nhanh đã tìm thấy, tôi còn tìm thấy hai cái bát sứ xung quanh chiếc đũa, quả trứng gà đã bị giẫm nát, còn có lá tre, hai chiếc đũa khác và dây đỏ. Đây đều là đồ dùng để bố trí Trát Qủy Đao.

Tôi đem nguyên xi những thứ này đặt bên ngoài vòng hoa sen, sau đó nhớ lại từng bước Trương Mục xếp Trát Qủy Đao. Nói ra cũng lạ, lúc trước không nhớ rõ lắm, còn là lần đầu tiên xếp thợ thuật này, nhưng tôi cứ có cảm giác rất thuần thục. làm theo cách của Trương Mục không lệch tí nào.

Ba lô Trương mù đem vào không biết bị vất ở xó nào rồi, muốn tìm cũng rất khó, nhưng bố trí Trát Quỷ Đao, phải dùng tới nước, cơm sống và trứng gà chín, nước rất dễ giải quyết, tôi tè một bãi là được, Trần tiên sinh đã nói rồi, nước tiểu của đồng tử có uy lực kinh người, cơm sống có thể dùng lại, dù sao bát cơm cũng bị úp ngược, khẽ đá vào, cũng không đá văng được cơm ra ngoài.

Về phần trứng gà, tôi tìm nửa ngày cũng chưa tìm được ra đồ thay thế, cuối cùng, bèn phải móc ra một ít đất dưới các khe hở trên mặt đất, vo lại thành một cục đất hình cầu, trong móng tay đều dính đầy đất, hơi đau, nhưng tôi không để ý, tiếp tục bố trí Trát Qủy Đao. Tiền đồng có sẵn, nhưng người giấy không dễ tìm, một là tôi không có giấy trắng, hai là tôi không biết người này tên gì, không biết cuối cùng có tác dụng không.

Nhưng rất nhanh tôi đã nghĩ ra phương pháp, tôi đi vào bên trong vòng tròn hoa sen, hái hai cánh hoa đối xứng với nhau của bông hoa dưới chân "Trần tiên sinh" --- thực ra cũng chỉ là tượng trưng cho bông hoa, hoa sen kia vốn là huyễn hóa ra, tay không thể chạm vào, nhưng tôi vẫn cẩn thận cầm ‘cánh hoa’, đặt cánh hoa xuống dưới tiền đồng, điều chỉnh miệt dao nhắm thẳng vào hướng cái lỗ vuông giữa đồng tiền.

Làm xong, tôi hỏi "Trần tiên sinh" Lăng Giáng đâu?

"Trần tiên sinh" cười nói:

- Thằng ranh con, không có bản lĩnh còn bày đặt dùng thợ thuật, mày nghĩ mày xếp một cái Trát Qủy Đao, là tao sẽ sợ mày?

Tôi không nói gì, mà lập tức đẩy cái đũa dựng trong bát nước ra, miệt dao lập tức rơi xuống, cắm vào trong lỗ vuông của đồng tiền, sau đó đâm vào ‘cánh hoa’ vô hình.

Tôi không nhìn "Trần tiên sinh", nhưng tôi nghe thấy hắn hét to một tiếng, ngồi xổm xuống đất, ôm bụng, trông có vẻ rất khó chịu.

Quả nhiên, Trát Quỷ Đao, hiệu quả !

Thực ra trước lúc xếp Trát Qủy Đao, tôi không nghĩ sẽ có hiệu quả, chỉ định luyện tay chút thôi, dù sao cũng chưa tìm thấy Lăng Giáng, còn không bằng thử tìm ra thông tin gì đó trong miệng hắn, bởi vì, tôi không ngại phải thử nghiệm nhiều lần, nhưng may mắn là, chỉ xếp một lần, cũng đã thành công.

Tôi xếp lại Trát Qủy Đao, hỏi "Trần tiên sinh" , Lăng Giáng ở đâu?

“Trần tiên sinh" mở miệng là mắng, nhưng không đưa ra câu trả lời, vì thế tôi lại đẩy chiếc đũa trong bát nước, một tiếng thét đau đớn lại truyền đến, mặt tôi không đổi sắc, lặp lại động tác lúc trước, sau đó hỏi cùng một vấn đề.

Tôi không biết tôi đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, chỉ biết, tiếng kêu của "Trần tiên sinh" đã vô cùng yếu ớt, đến cuối cùng, không còn nghe thấy nữa, nhưng tôi vẫn lặp lại liên tục, cuối cùng, bị một bạt tai của Trương mù đánh tỉnh.

Tay Trương mù vẫn còn đầy máu, anh ta nắm tóc tôi nói:

- Cái tông môn nhà cậu, cậu bị điên rồi à? Cậu tự nhìn xem bộ dạng hiện giờ của cậu trông như thế nào, người không người quỷ không quỷ, có phải cậu muốn chết không?

Trong tay Trương mù có một cái gương, không biết anh ta lấy ra từ đâu, nhưng tôi nhìn thấy tôi trong gương, gương mặt cứng ngắc, mắt trợn trừng trừng, còn giăng kín tơ máu, nghiến răng nghiến lợi ---- đây đâu phải gương mặt của người bình thường? hoàn toàn giống một thằng bị bệnh thần kinh!

Tôi bị bản thân trong gương dọa giật nảy mình, ngồi bệt xuống đất, còn bò ra sau vài bước, tay Trương mù nắm lại, cái gương liền biến thành giấy trắng, bị Trương mù vo thành một cục, lúc rơi xuống đất bốc lên ánh lửa xanh, không lưu lại tro tàn.

Tôi có chút hoảng hốt nói với Trương mù:

- Tên vừa nãy là ai?

Trương mù nói:

- Cái tông môn nhà cậu, cậu cũng biết sợ rồi à? Vừa rồi chính là cậu đấy! mỗi người đều có hai mặt âm dương, cái này tôi không giải thích cậu cũng hiểu, cho nên người ta mới có câu ‘lá mặt lá trái’, người cậu vừa nhìn thấy, chính là mặt âm của cậu, cậu thiếu chút nữa đánh mất bản thân rồi, nếu không phải tôi dùng ‘gương giấy nạp âm’, thu mặt âm của cậu đi, cậu chết thế nào cũng không biết rồi.

Quả thật Trương mù không hề bắn tiếng đe dọa, lúc trước tôi cũng nhận ra trạng thái của mình có chút bất thường, tôi từng định dừng lại, nhưng bất luận làm thế nào cũng không thể dừng được, thật giống như bị ma nhập, căn bản không biết chính mình đang làm gì, chỉ biết làm đi làm lại một chuyện.

Tôi hỏi:

- ‘Gương giấy nạp âm’ là gì?

Trương mù nói:

- Đây đều là mánh khóe vặt, tạm thời thu đi mặt âm của cậu, sau đó đốt cháy, nhưng thứ này rất khó trị tận gốc, chỉ cần trong đầu cậu lại nổi lên những suy nghĩ xấu, phỏng chừng sẽ lại xuất hiện.

Tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, thợ nhân chỉ cần dùng một tờ giấy cũng có thể làm thành gương, còn thu được mặt âm của con người, muốn không bội phục đều không được, điều này khiến tôi nhớ tới lúc xem phim Tây Du Ký có cái ‘kính chiếu yêu’, không biết có liên quan gì với ‘gương giấy nạp âm’ không.

Tôi cũng không dám hỏi, sợ Trương mù lại dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn tôi, vì thế tôi đổi đề tài nói:

- Dùng giấy để thi triển thợ thuật, hình như hơi giống thủ pháp của nhà họ Lăng, sao anh cũng biết?

Nhưng khi nói xong tôi đã hối hận, vì câu hỏi này rất dễ gợi ra mâu thuẫn trộm sư giữa hai nhà, cũng may hiện giờ Lăng Giáng không có đây, bằng không, thật không biết sẽ gặp phải kết cục gì. Mặc dù là như thế, Trương mù vẫn chỉ tay vào mũi tôi mắng:

- Cái tông môn nhà cậu, nhà họ Lăng tách ra từ nhà họ Trương, ai nói chơi với giấy chính là thủ pháp của nhà họ Lăng? Đạo lý này còn không hiểu, có phải cậu ngốc thật không vậy?

Tôi cười xòa cho qua, sau đó lại đổi đề tài:

- Thế cái gã mãi không chết đâu?

Trương mù ngồi phịch xuống đất, mệt mỏi nói:

- Hắn vốn chỉ là một tàn hồn, bị cậu Trát Qủy Đao nhiều lần như vậy, nếu như vẫn còn trên thế giới này, vậy ông đây từ giờ về sau đánh chết cũng không dùng Trát Qủy Đao nữa!

Tôi nghe xong liền luống cuống, hỏi:

- Nó có nói Lăng Giáng ở đâu không?

Trương mù nói:

- Nó chỉ nói bốn chữ.

Tôi hỏi, bốn chữ gì.

Trương mù đáp:

- Cửu Sư Bái Tượng!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất