Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 299 Nhất diệp chướng mục ( ngụ ý nói bị vẻ bên ngoài che mắt)

Trương mù gằn từng chữ một:

- Cửu Sư Bái Tượng!

Bốn chữ ‘Cửu Sư Bái Tượng’, chính là một cơn ác mộng đối với tôi! hiện giờ hồi tượng lại, hình như tất cả mọi chuyện đều bắt đầu từ bốn chữ này. đột nhiên, tôi nói với Trương mù:

- Ý anh là?

Tôi và Trương mù gần như cùng lúc đồng thanh:

- Thôn Vương gia!

Trương mù nói:

- Thằng nhóc này không tồi, dạo này chỉ số thông minh tăng lên rồi đó.

Tôi không để ý lời trêu chọc của Trương mù, mà hỏi:

- Hiện tại phải làm gì?

Trương mù nói:

- Trước mắt đi tìm Trần khờ đã, sau đó quay về tắm rửa sạch sẽ ngủ một giấc.

Tôi nói:

- Thế này là xong rồi? mặc kệ sống chết của Lăng Giáng?

Trương mù đáp:

- Vừa mới khen chỉ số thông minh tiến bộ, sao cậu lại ngu ngay được thế? thứ nhất, hiện tại tôi rất yếu, mấy hôm trước ở thôn Trương gia vẫn chưa khỏi hẳn, bằng không, cậu nghĩ tôi sẽ bị nhốt trong này? nói cho cậu biết, căn bản không thể! thứ hai, Lăng Giáng tạm thời có lẽ không nguy hiểm đến tính mạng, bằng không, cái gã mãi không chết đã sớm giết cô ấy rồi, cũng không phải phức tạp hóa vấn đề mang cô ta đi như thế, nếu tôi đoán không sai, hắn đang muốn lợi dụng thợ thuật của nhà họ Lăng để làm gì đó, cho nên, nhất định Lăng Giáng không gặp nguy hiểm đến tính mạng!

Tôi nói:

- Không thể nào, hắn đã sống mấy trăm năm, chẳng lẽ còn không biết thợ thuật nhà họ Lăng? Ông nội tôi mới sống bao lâu, mà cũng biết nhiều thợ thuật như vậy, sao anh có thể cam đoan, cái gã mãi không chết kia không biết thợ thuật nhà họ Lăng?

Trương mù nói:

- Cậu nghĩ kĩ lại đi, nếu hắn biết thợ thuật nhà họ Lăng, ấn Đại Hoa Sen của cậu nhốt được hắn không? cho nên nói, hắn hoàn toàn không biết gì về thợ thuật nhà họ Lăng, nên mới bị cậu ‘cho ăn hành’, bằng không, khà khà, chỉ dựa vào một thằng có trình độ gà mờ như cậu, mà cũng tóm được hắn? lại nói, cho dù cậu bắt được, với năng lực của cậu, cũng nhốt được? chẳng qua là hắn không hiểu chút gì về thợ thuật của nhà họ Lăng, chứ không, hắn sao có thể trơ mắt đứng nhìn cậu phá hủy ‘thập tam thái bảo’?

Nghe Trương mù giải thích như vậy, tôi lập tức hiểu ra, nhưng nếu như là Trương mù nói, vậy dù cho hắn không biết thủ đoạn của nhà họ Lăng, nhưng với bản lĩnh dung hợp nhiều loại thợ thuật của hắn, rất nhanh là có thể phá giải được ấn Đại Hoa Sen của tôi.

Tuy rằng Trương mù từng nói, thợ thuật phải trong tình huống có cả thân thể và đầy đủ hồn phách thì mới sử dụng được, nhưng vẫn có ngoại lệ, Trương mù chính là một ngoại lệ, là kết quả từ việc tổ tiên nhà họ Trương cứ luân hồi theo hết thế hệ này đến thế hệ khác, nếu tự mình luân hồi có năng lực lợi hại như thế, còn cái gã mãi không chịu chết kia, ngược lại còn cứ sống đi sống lại trên thế giới này, vậy linh hồn của hắn phải mạnh tới mức nào, quả thực không thể tưởng tượng .

Cho nên, dù trong trạng thái hồn phách, hắn vẫn có thể thi triển thợ thuật, tuy nhiên, hắn lại không phá được ấn Đại Hoa Sen, vậy thì câu giải thích, chỉ có thể như Trương mù nói.

Nhưng vấn đề là, hắn đã bắt Lăng Giáng đi đâu? Chẳng lẽ thợ thuật của hắn cũng không thể giải quyết, còn phải nhờ vào thợ thuật của nhà họ Lăng?

Tôi hỏi Trương mù:

- Có thứ gì bắt buộc phải là thợ thuật nhà họ Lăng mới đối phó được không?

Trương mù không hề nghĩ ngợi nói:

- Câu này cậu hỏi rất hay, bởi vì tôi cũng không biết, cậu xem, tất cả thợ thuật của nhà họ Lăng Tứ Xuyên bọn họ, đều là học trộm của nhà họ Trương chúng tôi, nếu đã là chuyện nhà họ Trương không thể giải quyết, nhà họ Lăng giải quyết được? Đúng là vớ vẩn, cho dù có muốn bắt, cũng phải bắt Trương mù Trùng Khánh, tôi mới là người dẫn đầu giới thợ môn năm nay, đi bắt một con gà yếu ớt, có thể làm được gì?

Đã là lúc nào rồi, mà anh ta vẫn còn tâm tư luyên thuyên, tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nguy rồi!

Vội vàng nói với Trương mù:

- Nếu như không làm được gì, vậy chẳng may tên kia tức giận, có giết chết Lăng Giáng không?

Trương mù nói:

- Sao cậu còn chưa nắm được điểm mấu chốt thế? rốt cuộc là cậu ngu, hay là khả năng biểu đạt của tôi có vấn đề? --- cậu không cần trả lời, tôi biết là do cậu ngu, cậu không cần thiết phải giải thích.

Tôi há miệng dồn sức, vừa định phản bác, kết quả lại bị Trương mù ngăn lại, thiếu chút nữa ngạt thở, chết ngay tại chỗ.

Trương mù nói:

- Cậu có biết con tin dùng để làm gì không?

Tôi nói:

- Làm bia đỡ, dễ đàm phán với cảnh sát, sau đó thuận lợi đào thoát.

Tôi thấy Trương mù lắc đầu:

- Không hẳn, bắt cóc con tin, mục đích chủ yếu nhất chính là vì muốn đạt được thứ bọn chúng muốn, trước lúc đạt được thứ này, con tin tuyệt đối an toàn, điểm này, cậu có thừa nhận không?

Tôi nghĩ ngợi, hình như đúng là vậy, bằng không, khổ khổ sở sở bắt cóc con tin, lại chỉ vì muốn giết hắn, vậy quá tốn sức tốn thì giờ, còn không bằng giết ngay tại chỗ.

Trương mù tiếp tục nói:

- Hắn nhất định là nghĩ Lăng Giáng có thể hoàn thành được yêu cầu của hắn, nên mới bắt con gà bệnh Lăng Giáng đi, thợ thuật chẳng ra làm sao, cũng không làm ra trò trống gì, như vậy, ngược lại khi nào mục đích của hắn chưa hoàn thành, tính mạng của Lăng Giáng vẫn rất an toàn.

Tôi nói:

- Chẳng lẽ tên kia sẽ không giết Lăng Giáng, để bắt thêm một người nhà họ Lăng khác?

Trương mù nói:

- Ngốc, nếu người nhà họ Lăng dễ bắt như vậy, hắn đã sớm bắt rồi, cậu đừng quên, hắn chỉ có ba hồn, không có bảy phách, cho dù hắn vốn có bản lĩnh thông thiên, hiện tại cũng không phát huy được, nhiều nhất chỉ có một phần ba, nếu không phải do Lăng Giáng vốn đã bị thương, cậu cảm thấy cô ta sẽ bị bắt cóc à?

Nghe Trương mù phân tích như vậy, tôi yên tâm không ít, nhưng vẫn rất lo lắng cho Lăng Giáng. Có điều tôi biết, chuyện này không vội được, phải đợi Trương mù bình phục, mới có sức đi cứu Lăng Giáng, vì thế tôi nói:

- Mau tìm Trần tiên sinh, sau đó trở về nghỉ ngơi.

Nói xong, tôi chuẩn bị trồng cây chuối, để quay lại bên kia tìm Trần tiên sinh, Trương mù nhìn thấy động tác này của tôi, ngây mặt, hỏi:

- Cậu làm gì vậy, diễn xiếc à?

Tôi nói:

- Qua bên kia tìm Trần tiên sinh chứ gì?

Trương mù nói:

- Qua bên nào?

Tôi nói qua chuyện gặp phải lúc trước cho Trương mù nghe, Trương mù cúi đầu suy nghĩ, một lát sau nói:

- Chỉ có thể đợi ông ta tự mình xuống dưới thôi.

Tôi hỏi, vì sao?

Trương mù rất là khinh bỉ lườm tôi, hỏi:

- Cậu biết bay không? nếu không biết, cậu còn muốn lên trời?

Tôi hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã hiểu ra, nhảy từ trên xuống thì được, nhưng muốn nhảy từ dưới lên trên, quả nhiên nếu không có cánh, gần như không thể, cho nên cổ nhân thường ví một chuyện rất khó giống như ‘lên trời’.

Tôi nói:

- Vậy chờ đợi cũng không phải biện pháp. Cũng phải làm gì đó mới được chứ!

Trương mù không tiếp lời tôi, mà hỏi:

- thằng ngốc, vừa rồi cậu và gã mãi không chết đi chung với nhau, theo lý mà nói, hắn phải ngăn cản cậu đá trúng Trát Qủy Đao của tôi mới đúng, nhưng vì sao cậu vẫn thuận lợi đá đổ?

Tôi nói:

- Tôi cũng không rõ, sau khi nhảy từ bên kia xuống, cứ có cảm giác bị người vỗ vai, tiếp là tựa lưng cùng "Trần tiên sinh" , nghe theo lời hắn an bài, cứ đảo quanh tại chỗ, đâu cũng không đi, nhưng đúng lúc đó, gót chân tôi như bị ai đá một cái, không tự chủ được mà đi lên trước vài bước, sau đó, trong lúc vô tình đá trúng Trát Qủy Đao mà anh bố trí.

Trương mù cúi đầu, sắc mặt tiều tụy, cau mày, suy nghĩ một lúc , nói:

- Cậu chắc chắn có người vỗ vai và đá gót chân cậu?

Tôi gật đầu nói, chắc chắn.

Trương mù gật đầu nói:

- Tôi biết Trần khờ đi đâu rồi.

Tôi hỏi, đi đâu?

Trương mù nói:

- Ở ngay sau lưng cậu.

Tôi vội vàng quay đầu lại nhìn, nhưng quay được một nửa, lập tức thu đầu lại, xoay cả người, nhưng, không thấy gì cả, tôi nói:

- Đã là lúc nào rồi, anh còn muốn lừa tôi?

Trương mù lắc đầu nói:

- Cái tông môn nhà cậu, tôi lừa cái thằng ngốc cậu làm gì? thể hiện chỉ số thông minh của tôi rất cao à? Trần khờ đúng là đang ở ngay phía sau cậu, nhưng cậu không nhìn thấy ông ta mà thôi.

Tôi nói, vì sao tôi không nhìn thấy?

Trương mù đáp:

- Cậu đừng kích động, không chỉ có cậu không nhìn thấy, mà tôi cũng không thấy, cậu không nhìn thấy là bởi vì ông ta tựa lưng lên người cậu, cậu xoay người, ông ta cũng xoay người, sao cậu thấy được, tôi không nhìn thấy, là bởi vì có người không muốn tôi nhìn thấy ông ta.

Những lời này của Trương mù nghe rất đáng sợ, sợ tới mức tôi xoay người vài lần, nhưng vẫn không nhìn thấy Trần tiên sinh, tôi nói:

- Ông ấy ở sau lưng tôi, nhưng sao tôi không có cảm giác?

Trương mù nói:

- Cái tông môn nhà cậu, cái gì mà cậu không có cảm giác? nếu không phải ông ta vỗ vai cậu, minh hỏa trên vai cậu đã sớm tắt rồi, nếu ông ta không đá gót chân cậu, sao cậu biết đường đi tới đá vào Trát Qủy Đao của tôi?

Tôi hỏi:

- Thế sao chúng ta không nhìn thấy ông ấy?

Trương mù nói:

- Cậu nghe qua câu "nhất diệp chướng mục" chưa?

Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất