‘Nhất diệp chướng mục’? dùng kiến thức ngày trước tôi học được để giải thích chính là, dùng một chiếc lá cây che trước mắt, sẽ khiến người này không nhìn thấy thế giới rộng lớn bên ngoài, thường so sánh với hiện tượng những người trong cuộc hay tạm thời bị mờ mắt, không phân biệt được rõ đâu là đúng đâu là sai. Nhưng tôi biết, những kiến thức tôi được học, cùng với những kiến thức của thợ nhân bọn họ, là hoàn toàn khác nhau.
Nhưng nằm ngoài dự đoán chính là, Trương mù lại gật đầu nói:
- Không sai, chính là ý này.
Tôi vừa cảm thán Trương mù không giống lệ thường, vừa hỏi:
- Ý anh là, hai người chúng ta đều bị ‘nhất diệp chướng mục’?
Trương mù nói:
- Hoàn toàn ngược lại, hai chúng ta không sao, nhưng Trần khờ bị che mắt rồi.
Tôi hơi sửng sốt, mặc dù có chút không hiểu, nhưng trong lòng rất đồng ý, đây mới đúng là Trương mù, nếu như tôi đoán được ra ngay từ đầu, vậy mới bất bình thường, tôi hỏi:
- Sao có thể là Trần tiên sinh bị ‘nhất diệp chướng mục’?
Trương mù nói:
- Cậu có biết câu nói ‘nhất diệp chướng mục’ bắt nguồn từ đâu không?
Tôi gật đầu đáp:
- Biết, là một người nước Sở, trong lúc đọc ‘Hoài Nam Tử’ , nhìn thấy khi bọ ngựa bắt ve, đã dùng lá cây che trước người nó, như vậy, ve sẽ không nhìn thấy bọ ngựa nữa ---- cho nên, hiện tại chúng ta chính là ve?
Trương mù nói:
- Đúng rồi, ý nghĩa lúc trước của ‘nhất diệp chướng mục’ chính là dùng lá cây che mắt, với lại Trần khờ cũng ngốc muốn chết, ông ta không trúng chiêu, chẳng lẽ là tôi trúng ?
Tôi hỏi, vậy phải làm sao đây?
Trương mù nói:
- ‘Nhất diệp chướng mục’ vốn không phải là một vấn đề quá khó xử lý, nhưng cũng không dễ, quan trọng vẫn là quyết định bởi chỉ số thông minh của người bị ‘nhất diệp chướng mục’.
Tôi hỏi, là sao?
Trương mù nói:
- Nếu là thợ nhân, bị ‘nhất diệp chướng mục’ thực ra rất đơn giản, dùng tâm hỏa thủ ấn quệt qua mắt, đốt cháy ‘lá cây’ là xong, nhưng quan trọng là, người thợ nhân bị trúng chiêu, rất có thể không ý thức được mình đang bị che mắt, điểm này, mới là quan trọng nhất.
Tôi nói:
- Vậy chỉ cần làm cho Trần tiên sinh biết bản thân đã trúng chiêu, là có thể tự ra ngoài rồi?
Trương mù nói:
- Về lý thuyết thì là như thế, có điều trên thực tế, thao tác có chút khó khăn.
Tôi hỏi, vì sao?
Trương mù nói:
- Cậu làm thế nào để khiến ông ta biết ông ta trúng chiêu?
Tôi nói:
- Chúng ta chứng minh hai người chúng ta không trúng chiêu, không phải được rồi sao?
Trương mù nói:
- Suy nghĩ này rất hay, suy nghĩ của cậu giống như một người bình thường bị bắt nhầm vào trong bệnh viện tâm thần, sau đó hắn phải chứng minh với bác sĩ rằng hắn là người bình thường. cậu cảm thấy phương pháp này rất đơn giản sao?
Tôi hiểu ý Trương mù, câu chuyện này xảy ra ở Mỹ, lúc ấy có ba người bình thường bị bắt nhầm vài trại tâm thần, sau khi bọn họ trốn ra ngoài, đã được người dẫn chương trình nổi tiếng của nước Mỹ - Glenn Beck phỏng vấn về câu chuyện của bọn họ.
Vì chứng minh mình không phải bệnh nhân tâm thần, A B C dùng những cách không giống nhau, A chỉ lặp đi lặp lại chân lý ‘trái đất hình cầu’, khi anh ta nói tới lần thứ 14, mông đã bị tiêm một liều thuốc an thần. B là nhà xã hội học, vì để chứng minh bản thân không phải là bệnh nhân thần kinh, anh ta đọc hết tên các nguyên thủ của các quốc gia ra, khi anh ta nói thủ tướng của Tu-va-lu là Mattityahu , cũng bị tiêm một mũi, chỉ có C, sau khi vào trong, đến giờ ăn cơm thì ăn cơm, đến giờ uống nước thì uống nước, còn không quên nói lời cảm ơn với nhân viên chăm sóc, 28 ngày sau, đã được thả ra ngoài.
Câu chuyện này muốn nói với chúng ta rằng, bạn càng muốn chứng minh bạn là người bình thường, càng không thể chứng minh, giống như tình cảnh hiện giờ của chúng tôi, trong mắt Trần tiên sinh, nhất định cho rằng là chúng tôi trúng chiêu, chứ ông ấy không hề nghĩ rằng, bản thân mình mới rơi vào bẫy.
Tôi hỏi Trương mù:
- Phải làm sao đây?
Trương mù đáp:
- Còn có thể làm gì? về ngủ, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, Trần khờ tự nhiên sẽ biết bản thân ông ta có vấn đề.
Tôi nghĩ ngợi, trước mắt đúng là cũng chỉ có biện pháp này .
Thế là tôi đỡ Trương mù, đi đến chỗ thang máy, lúc tiến vào trong thang máy, tôi cố tình chú ý nhìn vách tường xem có chỗ nào lõm vào trong không, đó là vết tôi dùng miệt dao tạo ra trước khi ra khỏi thang máy, lúc ấy không để ý, không ngờ hiện tại lại là dấu hiệu để tôi nhận biết đây là thang máy thật hay giả. Có nhiều lúc tôi không thể không cảm thán, vận khí của tôi quả thực không phải tốt bình thường.
Lúc thang máy đi qua tầng -3, tôi hỏi Trương mù:
- Trong tầng -3 đã xảy ra chuyện gì?
Trương mù nói:
- Về rồi nói sau, bây giờ tôi buồn ngủ chết đi được.
Tôi hỏi:
- Có bị vận hạn không?
Trương mù nói:
- Cái tông môn nhà cậu, tôi không bị thương, nhiều nhất cũng chỉ thiếu máu thôi, làm gì có vận hạn chứ?
Tôi gật gật đầu, không nói chuyện.
Ra khỏi thang máy, tôi vẫn không nhìn thấy người bảo vệ, tôi liếc nhìn Trương mù, phát hiện anh ta cũng không có cái gì dị thường. với tính cách cẩn thận của anh ta, nếu không thấy bảo vệ, nhất định sẽ có chút hoài nghi. Cho nên người bảo vệ này biến mất, anh ta có lẽ đã biết. Về phần bảo vệ đi nơi nào , hiện tại đối với tôi mà nói, đã không còn nhiều ý nghĩa .
Ra khỏi tòa nhà nằm viện, sắc trời sắp hửng sáng. Trương mù bảo tôi đưa anh ta về tiệm vàng mã ở Từ Khí Khẩu. tôi chỉ đành dìu anh ta đi tìm xe, sau đó lái về cửa tiệm.
Tới nơi, Trương mù phân phó cho lão Lý, thông báo tới quán cá nướng Vạn Châu, kêu bọn họ giải tán đi, mọi chuyện giải quyết xong rồi.
Lúc đầu tôi còn cho rằng Trương mù nói dối, nhưng về sau ngẫm lại, anh ta không nói dối, bởi đối với góc nhìn của một thợ nhân bình thường, thì chuyện ‘thái bình huyền quan’ quả thật đã được giải quyết , chẳng qua, phải trả giá bằng một chút hy sinh và khá nhiều lo lắng, hy sinh là Trương mù mất vài lít máu, lo lắng là Lăng Giáng không rõ tung tích.
Tôi vốn còn định hỏi ông bác người giấy đã đi đâu, nhưng, Trương mù tắm rửa xong lập tức leo lên giường ngủ khò khò rồi.
Tôi cũng rất buồn ngủ, thế là leo lên giường nằm chợp mắt một lúc, nhưng chỉ ngủ được tới 12h trưa, làm thế nào cũng không ngủ được nữa. Trong lòng nhớ Lăng Giáng, nghĩ hiện tại cô ấy đang gặp chuyện, còn tôi thì vẫn nằm ngủ trên giường, cứ có cảm giác, tôi chính là một kẻ phạm tội.
Tôi vừa rời giường định đi ra ngoài một chút, liền thấy Trần tiên sinh một cước đá văng cửa phòng, cầm tẩu thuốc đồng trong tay, chỉ vào mũi tôi mắng:
- Cái thằng lỏi con này, có phải mày đã sớm biết ông bị trúng chiêu không? cái thứ vô lương tâm, ông mệt mỏi chạy từ nơi xa tới, còn mày thì hay rồi, nhanh chân bỏ chạy!
Nhìn thấy Trần tiên sinh có thể bình an trở về, trong lòng tôi rất vui, quả nhiên như Trương mù nói, không cần thiết phải chứng minh, chỉ cần chúng tôi rời đi, Trần tiên sinh sẽ tự hiểu ra mình bị trúng chiêu.
Vì thế tôi thuật lại qua loa những lời Trương mù nói cho Trần tiên sinh nghe, Trần tiên sinh nghe xong, chạy sang phòng sát vách, một cước đá văng cửa phòng Trương mù ---- nói thật, công phu trên chân của Trần tiên sinh quả thật lợi hại, nắp quan tài cũng chỉ một cước là bị đá văng ra, một cánh cửa nho nhỏ, sao ngăn được ông ấy?
Trương mù vẫn đang gáy khò khò, nghe thấy cửa phòng bị đá văng, phản ứng đầu tiên chính là xoay người lăn xuống giường, sau đó chui vào gầm giường, miệng hùng hùng hổ hổ chửi bậy:
- Cái tông môn nhà nó, lại động đất? !
Nhìn thấy Trương mù như vậy, tôi không nhịn nổi cười, nhưng Trần tiên sinh còn đang ở một bên, tôi không dám cười thành tiếng, thiếu chút nữa nghẹn tới mức nội thương.
Tôi thấy Trần tiên sinh đi đến cạnh giường, ngồi xổm xuống, sau đó cầm tẩu thuốc đồng đâm vào bên trong, vừa đâm vừa mắng:
- Thằng chó Trương mù, có phải mày cố tình để ông một mình trong nhà xác không hả?
Lúc này Trương mù mới biết không phải động đất, định chui ra khỏi gầm giường, lại bị Trần tiên sinh ngăn cản, anh ta rú lên:
- Cái tông môn nhà nó, ông bị ‘nhất diệp chướng mục’ rồi, chúng tôi chỉ có thể rời đi, ông mới phát hiện ra bản thân trúng chiêu!
Trần tiên sinh nói:
- Bớt xạo chó nhá thằng quỷ, mày nghĩ ông không hiểu hả? nhà họ Trương chúng bay có trò ‘di hoa tiếp mộc’, trên mắt ông có lá cây, muốn lấy xuống là có thể lấy được ngay còn gì? thằng chó mày cố tình khiến ông kẹt dưới đó mấy tiếng đồng hồ.
Nghe Trần tiên sinh nói như vậy, tôi mới hiểu, hóa ra Trương mù có cách phá giải, chẳng qua anh ta cố ý không giải mà thôi. Cũng tại tôi, tôi nên sớm nghĩ ra, thợ thuật trong thiên hạ có lập có phá, làm gì có kiểu người ngoài không phá được ‘nhất diệp chướng mục’? lại bị Trương mù lừa rồi.
Nhưng, nhìn bọn họ ầm ĩ, tôi hiếm khi được thoải mái thế này, nói thật, đã rất lâu rồi không được thả lỏng tinh thần, nếu có Lăng Giáng ở đây, thật là tốt.
Trương mù thấy đã bị nhìn thấu, cười khà khà vài tiếng, không nói gì, chỉ muốn chui ra khỏi gầm giường, nhưng bị Trần tiên sinh ngăn cản, thế là cũng không thèm ra ngoài nữa, còn hỏi ngược lại Trần tiên sinh:
- Đến Trùng Khánh làm gì?
Lúc này Trần tiên sinh cũng dừng lại động tác trong tay, sắc mặt có chút nặng nề nói:
- Thôn Vương gia xảy ra chuyện rồi.