Lại là những lời này, hiện tại, tôi vô cùng sợ hãi những lời này.
Nhưng tôi vẫn cẩn thận suy nghĩ một lượt, từ lúc xuất phát từ Trùng Khánh về đến giờ, tất cả hình như đều rất thuận lợi, cũng không có gì bất thường, nhưng tôi biết, tôi bình thường đều sẽ bỏ qua mất cái gì đó, cho nên đến cuối cùng, vẫn không phát hiện ra chỗ nào bất thường.
Tôi nói với Trương mù:
- Không có, anh cảm thấy có chỗ nào bất thường à?
Trương mù nói:
- Hay lắm, bởi vì tôi cũng không cảm giác được có chỗ nào bất thường!
Nghe nói như thế, cả người tôi ngây ra, không đúng, hoàn toàn khác so với trong tưởng tượng, vì sao lại không như lúc bình thường? Có điều ngẫm lại cũng đúng, Trương mù có bao giờ bình thường đâu?
Tôi hỏi:
- Anh không cảm thấy chỗ nào bất thường, anh còn hỏi tôi làm gì?
Trương mù nói:
- Nếu cậu cảm thấy bất thường, vậy nhất định không có chuyện gì cả, nếu cậu không cảm thấy bất thường, vậy nhất định có vấn đề, tôi chỉ muốn bài trừ một chút, hiện tại xem ra. Nhất định là có vấn đề rồi.
Tôi rút miệt dao bên cạnh ba lô ra, chém về phía Trương mù, anh ta xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa nói:
- Chẳng lẽ cậu không cảm thấy trong thôn rất im lặng sao?
Tôi nói:
- Mấy giờ rồi, thôn dân đều ngủ sớm, anh nghĩ mình đang ở Trùng Khánh à?
Đúng vậy, trong thôn chúng tôi, đều là ‘mặc trời mọc đã dậy, mặt trời lặn đã nghỉ’, bình thường sau khi ăn xong cơm tối, chẳng bao lâu sau là leo lên giường đi ngủ rồi, cũng vì vậy cho nên ở quê không thể nào phổ cập được ‘kế hoạch hóa gia đình’ ---- buổi tối không có hoạt động vui chơi giải trí, ngoài leo lên giường, với lại biện pháp tránh thai cũng không được thông dụng lắm, nên một đôi vợ chồng sinh mấy đứa con là chuyện hoàn toàn bình thường.
Trương mù lắc đầu nói:
- Không đúng, chẳng lẽ cậu không cảm thấy. im lặng tới mức dị thường?
Tôi nghe xong liền nói:
- Chỗ nào dị thường?
Anh ta nói:
- Bây giờ mới tháng mấy? chính là thời điểm du diên thích kêu nhất, nhưng sao không có tiếng? lại nói, trong thôn nhà cậu chẳng lẽ không có nhà nào nuôi chó? Vì sao từ lúc chúng ta vào thôn, lại không có chút động tĩnh gì?
Tôi nói:
- Đã là lúc nào rồi? du diên chẳng lẽ không buồn ngủ? Chó chẳng lẽ không buồn ngủ? Hơn nữa, cho dù là chó không ngủ được, lần trước hai chúng ta vào thôn, cũng đâu có sủa?
Trương mù cười lạnh một tiếng nói:
- Cậu nghĩ kỹ đi, lần trước vào thôn chó không sủa, là bởi vì xảy ra chuyện gì?
Tôi sửng sốt, nói:
- Ý anh là, lần trước chó không sủa là bởi vì ‘địa sát hướng nguyệt’?
Nói xong, tôi liếc mắt nhìn lên đỉnh đầu, vẫn may, ánh trăng vẫn có màu trắng.
Trương mù không nói gì, chỉ gật gật đầu.
Tôi hỏi, vậy lần này thì sao?
Trương mù gầm lên:
- Cái tông môn nhà cậu, nếu tôi biết, tôi đã sớm nói với cậu rồi. vấn đề này tôi cũng không biết!
Tôi hỏi Trần tiên sinh biết không? Trần tiên sinh cũng nói không biết. Sau đó còn nói, lúc trước là bởi vì tỉnh dậy đi tiểu đêm, cứ thấy có gì đó không bình thường, cho nên mới đi dạo một vòng quanh thôn, ban đầu còn thấy không có vấn đề gì, mãi tới khi quay về nhà tôi, mới thấy bất thường, vì thế ông ấy lại đi vòng quanh thôn một vòng nữa, cuối cùng mới phát hiện ra, ‘quá yên tĩnh’ chính là điểm bất thường.
Bởi vì ông ấy không biết phán đoán của mình có chính xác hay không, cho nên đã cố tình không nói điểm bất thường này cho tôi và Trương mù biết, để chúng tôi tự mình đi nhìn, đương nhiên, trước lúc đó, đã mời sư thúc Lưu Tang Y của ông ấy tới xem qua, Lưu Tang Y cũng không thể xác định.
Nghe Trần tiên sinh nói xong, phản ứng đầu tiên của tôi chính là, Trần tiên sinh quả nhiên tài cao mật lớn, giữa đêm tối dám một mình đi lại trong thôn, nếu đổi lại là trước kia, thời điểm ông nội còn tại thế, có thể tôi cũng sẽ học theo vài văn nhân nhà thơ, đi tản bộ trong thôn, ngâm thơ thưởng nguyệt. nhưng hiện tại bảo tôi một mình đi bộ trong thôn, cho tôi một tỷ tôi cũng không dám.
Để chứng minh suy đoán của Trần tiên sinh là đúng, tôi cố tình dẫn bọn họ đến trước cửa nhà Vương Đại Phát, trong nhà anh ta nuôi một con chó săn lớn, nếu có chút động tĩnh gì, nhất định sẽ sủa rất ác liệt, tôi bất chấp có làm ồn giấc ngủ của bọn họ hay không, gõ chuôi miệt dao lên cửa nhà họ.
Khiến tôi kinh ngạc chính là, trong sân nhà không có tiếng chó sủa, tôi không tin, trèo lên đầu tường nhìn vào trong, sợ tới mức thiếu chút nữa ngã xuống sân từ trên đầu tường, dưới ánh trăng sáng ngời, tôi thấy con chó săn dùng hai chân sau đứng thẳng người, không nhúc nhích nhìn chằm chằm cửa sân, khi tôi nhìn nó, nó cũng nghiêng đầu sang nhìn tôi, ánh mắt của nó, căn bản không phải là ánh mắt của một con chó, mà là một con người!
Lúc tôi nói phát hiện này cho Trần tiên sinh và Trương mù nghe, bọn họ không mảy may kinh ngạc, giống như tất cả đều đã nằm trong dự đoán của bọn họ.
Tôi hỏi:
- Cái này có giống gà âm, cũng là vì giữ chân người thân nhà mình lại không?
Trương mù khinh bỉ nhìn tôi nói:
- Vì sao chọn gà âm để làm ‘môi giới’, lẽ nào Trần khờ chưa nói với cậu? nếu dùng động vật có IQ cao như chó, cậu cảm thấy xác xuất thành công lớn không? vả lại, cậu cũng nói con chó săn đó ngày trước biết sủa, đây rõ ràng là mâu thuẫn. mặt khác, nếu đúng là người âm, vậy gọi là gì? âm cẩu? tôi đến nghe cũng chưa nghe qua!
Tôi nói:
- Thế nó đứng như người nhìn tôi, phải giải thích thế nào?
Trương mù nghĩ ngợi, hỏi:
- Chủ ngôi nhà này trước kia có đắc tội với ai không?
Tôi biết cách đối nhân xử thế của Vương Đại Phát, lúc bố tôi mất tích, anh ta xung phong đi đào mộ, ngày thường hiền lành, không thể đắc tội với ai.
Trương mù gật đầu, không nói gì, mà đặt một cái bát sứ trước cửa sân, đổ một ít vô căn thủy vào.
Làm xong, Trương mù xoay người bước đi .
Tôi hỏi, mặc kệ con chó kia?
Trương mù nói:
- Ngày mai mới biết hiệu quả, về nhà cậu trước đi, tôi cứ có cảm giác nhà cậu xảy ra chuyện.
Lời này nếu là người bình thường nói, có thể tôi sẽ mắng lại, nhưng là Trương mù nói, tôi lập tức hiểu, mọi việc thực sự rất nguy cấp, tốc độ dưới chân cũng nhanh hơn vài phần.
Càng đi vào trong thôn, lại càng cảm thấy ‘điều bất thường’ thêm rõ rệt, dọc đường đi tôi luôn cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bốn phía, nhưng ngoài tiếng bước chân ra, không nghe thấy gì khác.
Đi được vài phút, đã có thể nhìn thấy cửa sân nhà tôi rồi, tôi thấy ngoài cửa có hai người đứng đó, tôi nói với Trần tiên sinh:
- Ông còn báo với bố mẹ cháu hôm nay cháu về ?
Tôi sở dĩ hỏi như vậy, bởi vì bố mẹ tôi đều là người đi ngủ sớm, bình thường không thức đêm. Nếu thức đêm, nhất định là bởi vì tôi.
Trần tiên sinh nói:
- Vớ vẩn, tôi nói với bọn họ làm gì? bọn họ cũng không có điện thoại, tôi thông báo thế nào?
Ngày trước bí thư thôn còn sống, còn có thể gọi điện thoại, hiện tại bí thư thôn chết rồi, có điện thoại cũng không ai nghe.
Tôi nói:
- Chắc là ông đã nói với họ từ trước rồi phải không? nếu không, vì sao hai người bọn họ còn đứng canh cửa đợi cháu?
Trần tiên sinh hừ lạnh một tiếng, không nói gì. tôi còn tưởng ông ấy đã bị tôi vạch trần, có chút không vui. Nhưng đợi tới khi đi đến gần, tôi phát hiện, tôi sai rồi, hoàn toàn sai rồi!
Đứng ở cửa, không phải bố mẹ tôi, mà là hai người giấy, một nam một nữ, trừng lớn tròng mắt nhìn tôi, trên mặt dường như còn mang ý cười, giống như đang…. chào đón tôi về nhà?
Tôi sợ hãi lùi ra sau vài bước, mãi tới khi bị Trần tiên sinh kéo lại, mới chịu dừng.
Trần tiên sinh không quan tâm tôi kinh ngạc, mà nói với Trương mù:
- Không biết bắt đầu từ bao giờ, lúc tôi phát hiện ra là bảy ngày trước, mỗi buổi sáng đều có hai người giấy đứng ở cửa, tôi dùng chút thủ đoạn tiễn chúng nó đi, nhưng không có hiệu quả, sư thúc tôi cũng thử qua, nhưng vô dụng. cậu là chuyên gia chơi với người giấy, cho nên sư thúc bảo tôi lên Trùng Khánh gọi cậu về xem sao.
Nghe xong, tôi mới hiểu ngọn nguồn mọi chuyện, xem ra, lúc trước Trần tiên sinh đúng là không gạt tôi.
Trương mù nói:
- Cái tông môn nhà nó, thứ nhất, tôi làm người giấy, chứ không phải chơi với người giấy, ông còn nói tôi chơi với người giấy nữa, ông có tin tôi giết chết ông không hả? thứ hai, bảy ngày trước, là ngày tôi và thằng ngốc về thôn Trương gia. Thứ ba, người giấy tự tìm đến cửa, tôi cũng chỉ nghe nói chứ chưa thấy qua, cái này có lẽ được gọi là "mười hai kim bài phong ba đình" !
Nghe thấy tên gọi này, tôi bỗng có dự cảm vô cùng bất an, vì thế tôi nhịn không được hỏi một câu, sẽ có hậu quả gì?
Trương mù nói:
- Cậu học qua lịch sử, cái này có hậu quả gì, còn phải để tôi nói?
Tôi đương nhiên biết chuyện trên lịch sử, nhưng tôi vẫn muốn nghe hậu quả trong miệng Trương mù.
Trương mù nhìn tôi, cuối cùng thở dài một tiếng nói:
- Hậu quả là, đoạn tử tuyệt tôn, vĩnh viễn không có con cháu nối dõi!