Mười hai đạo kim bài, đây là chuyện có một không hai trong lịch sử, một người đọc sách sử hằng năm như tôi thì càng không thể quên. Danh tướng Nhạc Phi triều đại Nam Tống kháng Kim, trong vòng một ngày liên tiếp nhận được mười hai đạo kim bài, cuối cùng bị xử tử ở Phong Ba Đình với một tội danh không đáng có.
Lúc nghe thấy cái tên này, tôi cũng đã nghĩ tới chuyện đó rồi, căn bản không cần Trương mù phải giải thích, đã hiểu hàm ý trong này, theo như Trần tiên sinh nói, bảy ngày trước đã nhìn thấy có người giấy đứng ngoài cửa, vậy chỉ cần trôi qua thêm năm ngày nữa, ‘mười hai đạo kim bài’ sẽ được đưa đến nhà tôi, kết cục của Nhạc Phi năm đó, chính là kết cục của gia đình tôi!
Tôi còn chưa hỏi Trương mù phải làm sao đây, đã thấy anh ta bỏ hai cái ba lô trên người xuống, lấy ra vài cái bát đũa cùng ống tre, miệt dao cũng bị anh ta lấy ra, giắt lên thắt lưng.
Trương mù đầu tiên là đổ hơn nửa bát nước vô căn thủy, đặt ở giữa cửa sân, khoảng cách với hai người giấy đều là ba thước ba tấc ---- lúc trước cách Trương Mục dùng để đo lường là dùng bước chân, nhưng Trương mù lại dùng bàn tay, theo như anh ta nói, một bàn tay anh ta đại diện cho một thước, cũng không biết là thật là giả.
Bát nước sau khi được đặt xong,Trương mù lấy ra một cái túi giấy nhỏ, anh ta cẩn thận mở túi giấy, mở ra mới biết bên trong đều là những lá tre nửa xanh nửa vàng. Trước nay chưa bao giờ thấy trong ba lô Trương mù có nhiều lá tre nửa xanh nửa vàng như thế. không biết lần này vì sao lại mang nhiều vậy.
Trương mù đặt túi giấy xuống đất, từ đầu đến cuối, ngón tay đều không tiếp xúc với lá tre bên trong. Tiếp đó, Trương mù đứng lên, khom người vái hai người giấy, giẫm mạnh chân, hai lá tre lập tức nhảy ra từ bên trong túi giấy.
Tôi không biết Trương mù dùng kỹ xảo gì, hai lá tre rơi thẳng vào trong bát nước, xoay tròn một vòng mới dừng lại, một cái xoay ngược kim đồng hồ, một cái xoay thuận kim đồng hồ, cùng nhau xoay tròn.
Đợi tới khi lá tre dừng lại, Trương mù nói:
- Người tới đều là khách, có khách tới nhà, đương nhiên phải lấy trà ngon chiêu đãi. Hiện tại trà uống xong rồi, vậy phải làm những chuyện chính sự.
Nghe đến đó, tôi mới hiểu, hóa ra Trương mù đang mời hai người giấy uống trà, nhưng tôi rất nghi hoặc, Trương mù từ khi nào thì khách khí với đám người âm trong người giấy? bây giờ còn mời chúng nó uống trà, thật sự rất không bình thường .
Trương mù nói xong, cúi người xuống thò hai ngón tay vào bát nước, sau khi chấm chút nước, vẩy vẩy về ba phương hướng trên không trung, lại chấm nước, vẩy bốn phía trước sau trái phải xung quanh một lần, xong xuôi, Trương mù dùng ngón giữa và ngón áp út của cả hai bàn tay kẹt lấy lá tre. Tôi thấy rõ, tay trái Trương mù kẹp chiếc lá xoay ngược kim đồng hồ, tay phải thì kẹp chiếc lá xoay thuận chiều kim đồng hồ.
Trương mù lại lần nữa đứng thẳng người, quệt hai chiếc lá tre lên mắt hai người giấy. người giấy nam dùng tay trái quệt, người giấy nữ dùng tay phải quệt. Quệt xong, Trương mù lập tức buông tay, tùy tiện vất hai chiếc lá xuống, nói ra cũng lạ, vị trí rơi xuống, không lệch không trệch, rơi vào trong bát nước!
Trần tiên sinh lúc này đứng sau lưng nói với tôi:
- Cháu bé, có biết chiêu thức đó của Trương mù cần chú ý gì không?
Tôi hỏi,chú ý gì ạ?
Trần tiên sinh nói:
- Còn nhớ tôi dùng cách ‘ném đá dò đường’ trước mộ ông nội cháu không? chiêu thức ấy chính là ‘ném đá dò đường’ của nhà họ Trương, có điều tên gọi khác nhau, gọi là ‘liễu ám hoa minh’ . Chỉ nói riêng về tìm phương hướng, ‘liễu ám hoa minh’ của nhà họ Trương chắc chắn xếp số một số hai, nhìn kĩ lá tre trong bát nước.
Tôi nghe lời nhìn bát nước, lá tre một trái một phải, bắt đầu xoay tròn theo chiều kim đồng hồ, một nhanh một chậm, cuối cùng cũng đồng thời dừng lại. một chiếc chỉ về hướng tây bắc, một chiếc còn lại chỉ về hướng đối diện với căn nhà.
Tôi hỏi Trần tiên sinh:
- Này có nghĩa là gì?
Trần tiên sinh nói:
- Tôi cũng là nghe sư phụ giải thích, người nhà họ Trương muốn hỏi cái gì, đều có thể đạt được đáp án, dựa vào tốc độ xoay tròn cùng phương hướng của lá tre mà phán đoán, những câu hỏi khác nhau sẽ có đáp án khác nhau, mỗi một loại đều tương ứng với một khẩu quyết đối ứng, chỉ có nhà họ Trương bọn họ mới hiểu. cho nên hai lá tre này đại diện cho điều gì, tôi không biết, nhưng tôi hiểu chiếc lá xoay ngược kim đồng hồ, phương hướng nó chỉ, chính là phía mộ ông nội cháu.
Nghe Trần tiên sinh nói thế, tôi thót tim, vội vàng nhìn sang một chiếc lá khác, phương hướng đó, chính là hướng mộ phần của bà nội!
Lúc này động tác trên tay Trương mù cũng dừng lại, anh ta đi tới, chỉ về hướng mộ bà nội tôi, hỏi:
- Thằng ngốc, bên kia là nơi nào?
Lòng tôi cả kinh, nói, bên kia là một ngọn núi.
Trương mù hỏi:
- Núi gì?
Tôi đáp:
- Không biết, không có tên.
Anh ta nghĩ ngợi, tiếp tục nói:
- Trên ngọn núi đó có gì không? ví dụ như, mộ?
Tôi thầm nghĩ, Trương mù nhất định đã hỏi ra gì đó trong những lá tre rồi, nên mới hỏi tôi như vậy, tôi rốt cuộc có nên nói chuyện bà nội với Trương mù không đây? Nếu tôi nói, sẽ có hậu quả gì? với lại, có phải thực ra Trương mù đã sớm đoán ra, chẳng qua là muốn cố tình hỏi tôi một chút, để thăm dò tôi?
Những suy nghĩ này lướt qua đầu nhanh như tia chớp, cuối cùng, tôi quyết định giấu diếm, vì thế tôi nói:
- Bên đó bình thường đều không có người lui tới, sao tôi biết được.
Trương mù hơi kinh ngạc ‘ý’ một tiếng, sau đó lẩm bẩm:
- Cái tông môn nhà nó, thế thì lạ thật, người phụ nữ này đi tới từ bên đó, bên kia nhất định có ngôi mộ! ---- thằng ngốc, chỗ các cậu người chết thường chôn ở đâu?
Tôi nói:
- Đều chôn sau núi --- trừ ông nội tôi ra.
Trương mù gật đầu nói:
- Hôm nay muộn rồi, vào nhà trước, ngày mai lại qua đó xem.
Nói xong, Trương mù lấy ra một xấp tiền giấy, vung lên trên trời, nói:
- Trần về trần, thổ về thổ, thịt ngon rượu ngon thượng lộ bình an.
Niệm xong câu này, Trương mù bước lên trước ba bước, sau đó dừng lại,tiếp tục niệm;
- Đến từ đâu, về nơi đó, ngàn vàng khó mua được thiên cừ.
Lại đi lên trước ba bước mới dừng lại, tiếp tục niệm:
- Tiền một nắm, rượu một chén, nhanh chóng rời đi đừng để trời tối……
Cứ như thế, đi ba bước niệm một câu, lặp đi lặp lại bảy lần, mỗi một lần đều niệm không giống nhau, mãi cho tới lần cuối cùng, Trương mù niệm xong, hai tay kết tâm hỏa thủ ấn, dùng ngón trỏ và ngón giữa chấm lên hai bả vai, tiếp nữa ném lên phía trước, ném xong, anh ta ngồi xuống lộn một vòng, hai chân không chạm đất, chống bằng hai tay, ‘nhảy’ ra bên ngoài.
Trần tiên sinh nói:
- Trương mù đi ba bước niệm một câu, trong giới gọi là ‘tiễn âm lên đường’, một phương thức rất lẽ phép, mục đích là để cho chúng nó rời khỏi nhà cháu, nhưng trên đường đi của người âm, không thể dính bước chân của người dương, bằng không, người âm sẽ không chịu đi đường này, bởi vậy, vừa rồi Trương mù mới dùng tay lộn ra khỏi con đường đó, nếu để cho thợ giày chúng tôi làm, thì không cần….
Trần tiên sinh còn chưa nói xong, Trương mù đã hùng hùng hổ hổ đi tới, mắng:
- Cái tông môn nhà nó, sao tôi lại quên mất Trần khờ nhà ông chính là thợ giày nhỉ? Làm hại tôi phải nhảy nhảy nhót nhót.
Trần tiên sinh cười khà khà nói:
- Kẻ có trình độ gà mờ này, nào dám múa rìu qua mắt thợ chứ?
Trương mù nói:
- Bớt con mẹ nó thả rắm, đừng cho rằng tôi không hiểu, ông chắc là sợ dính nhân quả đúng không?
Trần tiên sinh ngượng ngùng cười, không nói gì.
Trương mù trừng mắt nhìn Trần tiên sinh một cái, sau đó đi đến trước mặt hai người giấy. kết một tâm hoả thủ ấn, tay trái điểm người giấy nam, tay phải điểm mi tâm người giấy nữ, đồng thời hét lớn một tiếng:
- Lên đường!
Lời này nói xong, hai người giấy lập tức dùng một tư thế rất quái lạ đi lên phía trước, đường đi của chúng nó, chính là con đường Trương mù vừa đi.
Trương mù nói:
- Kết thúc công việc, về ngủ.
Nói xong, anh ta quẳng ba lô vào trong sân nhà qua tường vây, tôi và Trần tiên sinh nhìn mà trợn mắt há hốc mồm. Tôi hỏi Trương mù:
- Anh làm gì vậy?
Trương mù nói:
- Lẽ nào cửa sân không chốt?
Tôi nói:
- Trong thôn không nhì nhằng như bên ngoài, bình thường cửa sân ngoài đều không có chốt.
Trương mù sửng sốt một chút, sau đó nói:
- Cái tông môn nhà cậu, sao không nói sớm?
Sau khi chúng tôi vào cửa, Trương mù đi thẳng vào trong phòng tôi, Trần tiên sinh theo sát phía sau.
Tôi ở lại cuối cùng đóng cửa, lúc đóng, mượn ánh trăng, tôi nhìn thấy hai người giấy đồng thời quay đầu lại, trợn to mắt nhìn tôi, sau đó, nở nụ cười quỷ dị!