Nghe Trương mù nói vậy, tôi chết lặng người tại chỗ!
Vì sao trong thư viện trường không có kinh Phật? nếu không có kinh Phật, những sách kinh Phật ngày trước tôi đọc chui ở đâu ra? Lúc nghe thấy Trần tiên sinh nói ‘ngũ thể đầu địa’, cũng là do nhìn thấy câu giải thích trong ‘Bì Bà Thi Kinh Phật’ . mà quyển kinh Phật này tôi đọc được trong thư viện, vì sao trong đó có thể không có kinh Phật?
Tôi nói:
- Anh nghỉ học rồi, chắc là sau khi anh nghỉ, nhà trường mua thêm sách vào thư viện.
Trương mù nói:
- Cậu nhìn thấy những cuốn sách đó lúc nào?
Tôi nghĩ ngợi nói:
- Không chắc chắn lắm, hình như từ năm nhất đã thấy rồi.
Trương mù nói:
- Cái tông môn nhà cậu, vậy cậu còn chưa hiểu? năm ngoái tôi mới bỏ học, năm ngoái cậu học năm ba, vậy thì lúc trước đó, tôi vẫn còn trong trường, nếu có sách Phật giáo, tôi không biết sao?
Lần này tôi không biết phải giải thích thế nào, nhưng tôi vẫn cố gắng tìm ra sơ hở,vì thế tôi nói:
- Có phải anh không tìm đúng chỗ không? lần nào tôi đến thư viện cũng lên tầng năm đọc sách, sách Phật giáo đều đặt trên đó.
Tôi vừa nói xong, mặt Trương mù giật giật vài cái, lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ta có vẻ mặt như vậy, vì thế tôi bỗng sợ hãi, hỏi:
- Sao thế?
Trương mù nói:
- Cậu chắc chắn cậu theo học ở trường đại học XX?
Tôi nói:
- Đúng thế, sao vậy?
Trương mù nói:
- Thư viện cậu đến có phải là tòa nhà nằm bên cạnh tòa dạy học số hai không?
Tôi không hiểu ý Trương mù, nhưng vẫn đáp:
- Đúng rồi, rốt cuộc có chuyện gì?
Trương mù hít sâu một hơi, nhìn thoáng qua phương hướng thôn Vương gia, cũng không đúng, là nhìn thoáng qua phương hướng mộ ông nội, sau đó mới nói với tôi:
- Nếu tôi nhớ không lầm, tòa nhà cậu nói, từ thấp lên cao, tổng cộng chỉ có bốn tầng!
ầm!
Tiếng nói của Trương mù như một tiếng sét, khiến trong đầu tôi chỉ toàn tiếng ‘vù vù’,có một giây phút, tôi cảm thấy cả đất trời đang xoay tròn, căn bản phân không rõ đông tây nam bắc. ---- nếu thư viện trường không có tầng năm, vậy những năm nay, tôi đến nơi nào đọc sách?
Tôi đột nhiên nhớ tới một câu nói của lão đại cùng phòng ký túc nói với mình, cậu ta hỏi tôi buổi sáng đã đi đâu, tôi nói tôi đến thư viện, nhưng cậu ta lại bảo, “cậu đừng có mà bốc phét, mình tìm từ tầng dưới lên tầng trên tổng cộng ba lần, cũng không tìm thấy cậu, mau thành thật khai báo, có phải đi tán gái không? thảo nào thằng nhóc cậu còn tán được Lăng Giáng, hóa ra là che dấu kĩ thật đấy.”
Lúc đó tôi cảm thấy quái lạ, cho rằng mắt cậu ta không tốt, mới không nhìn thấy tôi, cho tới bây giờ tôi mới hiểu, không phải mắt lão đại không tốt, mà là tôi căn bản không ở trong thư viện!
Không đúng, nhất định là tôi vẫn ở trong thư viện, lẽ nào, tôi còn không nhận ra được tòa nhà thư viện kia?
Nhưng, nếu đúng là thư viện, vậy vì sao lại không có tầng năm? Tôi rất nghi hoặc hỏi Trương mù:
- Có phải anh nhớ lầm rồi không, tầng năm không thể đi thang máy lên, phải tự đi bộ, anh lười như vậy, nhất định không chịu đi thang bộ, cho nên mới cho rằng không có tầng năm!
Trương mù nói:
- Cái tông môn nhà cậu, thang máy chỉ lên được tầng bốn, đi thang bộ lên một tầng nữa chính là tầng thượng! cậu nghĩ kĩ lại đi, mấy năm nay rốt cuộc cậu đến chỗ nào đọc sách, xung quanh có người hay không? --- dùng mông nghĩ cũng biết, chắc chắn không có người!
Tôi nói:
- Không đúng, trên tầng năm là tầng nhiều người nhất, lần nào tôi tới cũng chỉ sót lại một cái bàn trống cuối cùng, những vị trí khác đều có người ngồi đọc sách rồi.
Trương mù sửng sốt nói:
- Nếu nhiều người như vậy, sao cậu còn muốn tới đó?
Tôi nói:
- Bởi vì tầng đó tuy nhiều người, nhưng cũng là tầng yên tĩnh nhất trong cả thư viện, lúc đọc sách tôi thích sự yên tĩnh, cho nên mới đi tới đó.
Trương mù nói:
- đều là một đám người chết, không yên tĩnh mới lạ!
Tôi chết lặng người bởi câu nói của Trương mù, tôi hỏi:
- anh có ý gì? Ý của anh là, những người cùng đọc sách với tôi, đều là, người chết! ?
Trương mù gật đầu nói:
- cậu nghĩ đi, mỗi lần cậu tới, chỉ còn lại một chỗ trống đúng không, với lại, lần nào cũng cùng một vị trí?
Chuyện này không cần nghĩ, bởi lúc trước tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, vì sao lần nào đến cũng vừa hay còn lại một cái bàn cuối, cũng cùng một vị trí như cũ!
Nghe Trương mù nói tới đây, tôi bắt đầu sợ hãi phát run , mặc dù là giữa mùa hè, nhưng tôi vẫn cảm thấy lạnh cả người.
Tôi hỏi Trương mù:
- vì sao anh biết?
Trương mù hừ lạnh một tiếng:
- Lần sau tôi dẫn cậu đi xem, cậu sẽ biết rốt cuộc cậu tới đâu đọc sách, thảo nào trên người cậu toàn là quỷ khí, đến chỗ người chết ngâm mình hẳn bốn năm, chưa chết coi như phúc khí lớn!
Trương mù nói xong, không còn nói tiếp nữa, mà đi lên trên núi, mặc kệ tôi có hỏi gì, anh ta cũng không trả lời, cuối cùng bị tôi hỏi đến phát bực, nhấc miệt dao lên nói:
- Cậu xem qua ‘Đại Thoại Tây Du’ chưa?
Đột nhiên bị hỏi như vậy, tôi vội vàng cảnh giác nhìn xung quanh, bởi vì mỗi lần bọn họ hỏi tôi, đều sẽ xảy ra chuyện không hay, sau khi nhìn một vòng, tôi vẫn chưa nhìn ra cái gì dị thường, vì thế tôi hỏi:
- Xem rồi, làm sao vậy, có phải sắp có yêu quái xuất hiện không?
Trương mù dùng ngón tay búng búng vào lưỡi dao sắc bén nói:
- Nếu xem rồi, có lẽ cậu biết Đường Tăng trong phim chết thế nào?
Tôi nói:
- chẳng lẽ không phải bị yêu quái giết chết?
Trương mù nói:
- bởi vì lắm mồm, nên bị hầu tử dùng gậy đập chết! nếu cậu còn lắm mồm, ông một dao chém chết cậu!
Tôi nghe nói như thế liền ngậm chặt miệng, đi theo sau Trương mù lên núi.
Đi lên trên được một lát, Trương mù đột nhiên đứng khựng lại, sau đó anh ta ném một người giấy xuống đất, người giấy này khác người giấy trước kia, mặt trái hình như còn viết mấy chữ, cụ thể là chữ gì, Trương mù viết nhanh quá, mặt trái còn ở phía sau, cho nên tôi không nhìn rõ.
Có kinh nghiệm lần ở ký túc xá, tôi biết Trương mù đang lưu lại đường lui, để tránh tới lúc xảy ra chuyện lại không có trợ thủ, chỉ có điều rất rõ ràng là, người giấy lần này nhiều hơn lần trước, tôi nghĩ, có thể Trương mù nghĩ chuyện lần này khó giải quyết hơn, cho nên mới cẩn thận như vậy.
Đi lên trước được một đoạn, tôi cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, nói:
- Hay là đợi Trần tiên sinh tỉnh lại rồi lên? thêm một người, nhiều thêm một trợ thủ?
Trương mù quay đầu lại nhìn tôi, sau đó lắc đầu thở dài, không nói gì, tôi rất muốn truy vấn, nhưng lại sợ anh ta coi tôi là Đường Tăng một dao chém chết.
Đi thêm vài bước, Trương mù chủ động hỏi:
- Sao không hỏi nữa?
Tôi nói:
- Tôi vẫn chưa sống đủ.
Trương mù nói:
- Nếu sợ chết, hãy tránh xa thợ giày một chút.
Lại là tránh xa thợ giày, những lời này rốt cuộc có ý gì? tôi nhịn không được lại hỏi Trương mù, nhưng anh ta lại đưa tay ra hiệu im lặng, sau đó, anh ta dựng thẳng lỗ tai, tập trung nghe ngóng, tôi cũng làm bộ nghe thử, nhưng là cái gì cũng không nghe thấy.
Tôi thì thào hỏi Trương mù:
- Có phải phát hiện cái gì không?
Trương mù không nói gì, thét to vài tiếng về một phương hướng, lắng tai nghe, một lúc sau, Trương mù nói:
- Có lẽ chính là ngọn núi này rồi, chắc ở gần đây thôi, thằng ngốc có thấy quen mắt không?
Nơi này quả thật tôi từng đến, chỉ cần đi thêm một đoạn nữa, chính là mộ phần của bà nội, nhưng vì không muốn để bà nội bị quấy rầy, tôi lắc đầu nói:
- Không quen, với lại, sao anh biết chính là nơi này?
Anh ta rất là khinh bỉ liếc tôi, nói:
- Cậu có phải người nông thôn không đó?
Tôi nói:
- Điều này không phải đã rõ như ban ngày rồi à?
Trương mù nói:
- Sau này cậu đừng nói cậu là người nông thôn, tôi mất mặt thay cho cậu, bình thường trên núi, cậu thét một tiếng, không cần biết thế nào, đều sẽ có động tĩnh, hoặc là tiếng côn trùng, hoặc là chuột rắn, nhưng vừa rồi đi lâu như vậy, cũng chẳng có động tĩnh gì, không chỉ có vậy, cả một đường đi, cậu có nhìn thấy sinh vật sống nào trên ngọn núi này không?
Tôi vội vàng nhìn bốn phía, đúng thế, ngoài tôi và Trương mù ra, bốn phía chỉ có cỏ lau cao cao, không thấy con động vật nào, nói thật, không thể không bội phục lối suy nghĩ tỉ mỉ của Trương mù.
Sau đó, Trương mù lấy ra một đoạn ống tre, cầm miệt dao dùng thủ pháp ‘đâm ngàn dao’ chém xuống, chỉ chốc lát sau, trong tay anh ta đã xuất hiện sáu mươi tư sợi tre ngắn dài không giống nhau, anh ta đưa sợi tre cho tôi, bảo tôi ném lên trời.
Tôi không biết anh ta định làm gì, đành phải làm theo, đợi tới khi tất cả sợi tre đều rơi xuống đất, Trương mù nhìn vị trí, bấm bấm ngón tay một lát, sau đó chỉ về một phương hướng, nói:
- Chính là bên này!
Nói xong, Trương mù liền đi qua đó, trong lòng tôi kinh hãi, thầm nghĩ lần này không giấu nổi rồi, vì thế vội vàng chạy theo.
Nhưng, đợi tới khi chúng tôi bẻ gãy lau sậy đi qua đó, tôi lại trợn tròn mắt, bởi mộ bà nội tôi, biến mất rồi!