Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 312 Khôi tinh thích đấu

Tôi không biết vì sao lúc nãy chúng tôi không thể đào thấy quan tài, mà phải dùng thủ pháp ‘lật điền’, lật một cái, quan tài mới hiện ra.

Cũng không biết đống đất nhỏ lúc đầu đâu rồi, càng không biết. cỗ quan tài này vì sao lại nằm dưới mộ thuộc về bà nội tôi.

Tôi hiện tại chỉ muốn biết. Vì sao người nằm trong quan tài, chính là Lăng Giáng!

Không phải Trương mù nói đây là ‘tử mẫu quỷ sát’ , là một người phụ nữ có thai sao? Lăng Giáng mang thai từ bao giờ? Chẳng lẽ là quỷ thai? Không thể nào, cô ấy đã về nhà họ Lăng ở Tứ Xuyên để giải quyết rồi còn gì? tôi nhớ, cô ấy từng muốn tôi cùng cô ấy về Tứ Xuyên một chuyến. chẳng lẽ, chuyện quỷ thai vẫn chưa được giải quyết?

Nếu là vậy, thì có thể giải thích rằng, trên người Lăng Giáng mang quỷ thai. Và vẫn còn sống, thỏa mãn yêu cầu của tử mẫu quỷ sát, hơn nữa, bản thân cô ấy còn là thợ nhân, cho nên cỏ trên mộ phần không trái không phải, tôi cúi người xuống chuẩn bị bế Lăng Giáng ra khỏi quan tài, Trương mù đột nhiên ngăn lại, nói:

- Nếu cậu không muốn cô ta chết, tốt nhất đừng đụng vào.

Tôi hỏi, vì sao?

Trương mù nói:

- Khắp người cậu từ cao xuống thấp, đều là quỷ khí, cậu chê cô ta chết chưa đủ nhanh à?

Nghe Trương mù nói vậy, tôi nổi giận:

- Không phải anh nói cô ấy sẽ không gặp nguy hiểm à? sao lại bị người ta chôn sống thế này?

Trương mù híp mắt nhìn tôi nói:

- Cậu đang trách tôi?

Nói thật, tôi không biết trả lời thế nào. Đúng thế, tôi có tư cách gì đi trách Trương mù? Cả chặn đường này đều là anh ta giúp đỡ tôi vô điều kiện, nếu không có anh ta, không biết tôi đã chết bao nhiêu lần rồi. với lại, anh ta bị thương vài lần, thậm chí suýt thì mất mạng, đều có liên quan đến tôi, nhưng, anh ta chưa từng trách tôi, mà tôi, có tư cách gì đi trách cứ anh ta?

Tôi không biết nên trả lời Trương mù như thế nào, nhưng câu nói ‘xin lỗi’ ra đến miệng, lại bị tôi nuốt chửng vào trong.

Trương mù hỏi tôi xong, không nói gì nữa, bắt đầu bận việc của mình, tôi thấy anh ta cầm miệt dao cắm lên đầu quan tài, sau đó đưa tay lên trước ngực, dùng ngón tay cái và ngón trỏ của tay trái và tay phải tạo thành một vòng tròn, những ngón tay khác thì đan vào nhau, tiếp đó, ngón cái hai tay tách ra, những ngón tay giống như móc xích trên cửa, bàn tay động đậy cũng hơi động theo.

Đợi tới khi bàn tay anh ta tách ra thành một trăm tám mươi độ, tôi nghe thấy anh ta niệm một câu:

- Mở quỷ môn quan.

Niệm xong, anh ta chắp tay lại, dùng ngón trỏ khẽ chỉ về phía Lăng Giáng, niệm một tiếng:

- Dẫn đường người âm.

Sau đó, thủ ấn trong tay Trương mù vẫn không buông ra, anh ta bắt đầu đi từ bên phải quan tài, mỗi bước đi đều như ẩn giấu huyền cơ, lúc đầu tôi còn tưởng anh ta đang ‘thừa khấu’ bốn phương, nhưng hình như phương vị không giống lắm.

Những bước chân của anh ta mặc dù rất phức tạp, nhưng không phải vị trí ‘cúi chào’ bốn phương, chủ yếu vẫn là bàn chân cố tình giẫm lên mặt cỏ tạo thành dấu chân, đây cũng không hoàn toàn là dấu chân của cả một bàn chân, có cái dùng mũi chân, có cái dùng gót chân, giẫm ra những vòng tròn to to nhỏ nhỏ.

Vòng tròn được Trương mù giẫm từ vị trí đầu quan tài cho đến đuôi quan tài, giẫm một bước sẽ niệm một câu, cứ như vậy, Trương mù đi từ đầu tới đuôi, giẫm bảy bước, lúc anh ta giẫm bước cuối cùng, tôi mới nhận ra cấu tạo hình dạng của vòng tròn, là vị trí của bắc đẩu thất tinh, nhưng là bắc đẩu thất tinh ngược --- anh ta giẫm ra một hình tròn ở vị trí phía trước một ngôi sao cuối cùng.

Giẫm xong, Trương mù không dừng lại, mà cầm miệt dao tới, nói với tôi:

- Thằng ngốc, cậu biết vẽ con rùa không?

Nghe Trương mù gọi mình, tôi mới biết, anh ta không giận tôi, cũng phải, những người lợi hại hơn người như anh ta, nhất định đều có tấm lòng độ lượng, sao phải chấp nhặt một thằng ngốc như tôi chứ?

Vì thế tôi gật đầu nói:

- Vẽ không đẹp lắm.

Trương mù ném miệt dao cho tôi, lấy tay vẽ một vòng tròn lên đất, nói:

- Vẽ một hình con rùa vào đây, càng to càng tốt.

Càng to càng tốt? Chẳng lẽ không phải càng giống càng tốt sao? thợ nhân các người đều chú ý cái gọi là hình thức còn gì?

Tôi không hiểu ý Trương mù lắm, chỉ đành cầm miệt dao, dùng mũi dao bắt đầu vẽ lên đất, thực ra tôi chưa học vẽ bao giờ, có điều, chưa ăn qua thịt lợn chẳng lẽ còn chưa thấy lợn chạy? rùa thì chắc chắn đã từng nhìn thấy, vì thế, rất nhanh đã vẽ ra một con rùa, nhưng, hoàn thành xong bức vẽ mới thấy xấu muốn chết, vẽ ra một hình 2D, không khác gì tranh của bọn trẻ con vẽ.

Tôi dùng sống dao xóa bức tranh đó đi, một lúc sau vẽ ra được hình rùa 3D ---- ít nhất thì có cảm giác chân thực chút, nhìn được ra đâu là mai, đâu là tứ chi, đâu là đầu và đuôi.

Lúc tôi vẽ xong, Trương mù đi tìm một vài cây cỏ lau, cho vào trong một cái ống tre dài mảnh, dùng tay chỉnh sửa lại một chút, vuốt bông lau thành một nhúm, nhìn qua giống một cái bút lông, chẳng lẽ, Trương mù muốn vẽ bùa?

Tôi chưa thấy Trương mù vẽ bùa bao giờ, đang chuẩn bị tinh thần ‘học lỏm’ , Trương mù cúi đầu nhìn qua bức vẽ con rùa của tôi, nói:

- Lần trước cậu vẽ ếch ngồi đáy giếng, tôi đã biết thằng ngốc cậu có thiên phú vẽ tranh, quả nhiên bảo cậu vẽ rùa là phương án chính xác, hình cậu vẽ ra quả thực giống cậu như đúc!

Tôi hít sâu một hơi, nghĩ vừa rồi tôi trách anh ta là tôi không đúng, lần này coi như tôi nhịn , nếu có lần sau , hừ, tôi sẽ --- nhịn tiếp, dù gì tôi cũng đánh không lại anh ta!

Trương mù thấy tôi không đáp lời, giật mất con miệt dao trong tay tôi, sau đó tay phải chấp bút, tay trái nhấc dao, một chân đứng trên mai con rùa tôi vừa vẽ, một chân khác thì co lên, nhìn như sắp sửa đá người, tôi thấy rõ, hướng anh ta đá, chính là vị trí thứ nhất của sao bắc đẩu.

Sau đó, Trương mù cứ như một pho tượng, một chân đứng dưới đất, toàn thân bất động, trong miệng thì thào gì đó quá dài, tôi chỉ nhớ được một chút, gì mà:

- bắc đẩu tinh vị chi thất chính, thiên chi chư hầu… Khôi tứ tinh vi tuyền ki tiêu, tam tinh vi ngọc hành... Tề thất chính, đấu vi nhân quân hào lệnh chi vương... Xuất hào thi lệnh, bố chính thiên trung, lâm chế tứ phương. ông đứng trên ba ba, chân còn đạp bắc đẩu, ngụ ý, khôi tinh thích đẩu, lũ chó các ngươi còn không nghe lời ta?! Mau cút cho ta!

Trương mù nói xong, chỉ thấy chân anh ta đá lên, nhìn từ góc độ của tôi, mũi chân anh ta đang ở trên sao khôi bắc đẩu.

Sau cú đá, tôi có cảm giác cả ngọn núi đều đang lay động, không biết có phải ảo giác hay không. tôi bỗng nhìn thấy trong quan tài, phía dưới thân thể Lăng Giáng, có những con côn trùng nhìn như nhện bò ra ngoài ---- âm trùng!

Hết con này đến con khác, nhiều đếm không xuể!

Nhìn đến đây, trái tim tôi run lên, vừa rồi Trương mù không cho tôi đụng vào Lăng Giáng, không chỉ là vì bảo vệ Lăng Giáng, cũng là vì bảo vệ tôi. thử nghĩ, nhiều âm trùng như vậy, tùy tiện mấy con bò lên trên người tôi, đều có thể khiến tôi bị dọa chết trong ảo cảnh, hiểu ra chuyện này, tôi cảm thấy vẫn cần thiết phải nói lời xin lỗi với Trương mù, bằng không nội tâm tôi sẽ áy náy.

Trương mù sau khi đá một cước, đám âm trùng hoảng loạn, bò vội ra khỏi quan tài, bò về phía bức tranh con rùa, nhưng khi tới gần, tôi nhìn thấy, miệng con rùa há ra, đám âm trùng ùn ùn bò vào trong miệng rùa, biến mất không thấy đâu.

Cảnh tượng quái dị này đã dọa tôi trợn mắt há mồm, tôi cúi đầu nhìn tay mình, trong lòng kích động không thôi, hóa ra hình con rùa tôi vẽ lại lợi hại đến vậy? không đúng, không phải rùa, mà là ba ba!

Trương mù thấy âm trùng đã bị ăn sạch, lại đá một cước nữa, cứ như vậy, trước sau tổng cộng chín lần, khi con âm trùng cuối cùng chui ra từ cổ Lăng Giáng, Trương mù phi miệt dao, miệt dao chém đứt đôi âm trùng thành hai nửa.

Lúc con âm trùng vừa bị chém đứt đôi, Lăng Giáng đột nhiên mở mắt,ngồi bật dậy, phun ra một ngụm khí bẩn, liếc nhìn tôi và Trương mù một cái, khóe miệng gợi lên nụ cười mỉm, sau đó lại ngã xuống.

Tôi hỏi Trương mù:

- thế này là thế nào?

Trương mù nói:

- Suy nhược chút thôi, quay về nghỉ ngơi vài ngày là ổn, này, cô ta là vợ cậu, cậu còn không bế ra?

Tôi vội vàng ôm Lăng Giáng ra ngoài, cõng lên lưng chuẩn bị xuống núi, nhưng Trương mù lại nói:

- Cậu về trước đi, tôi còn chút việc chưa làm xong.

Tôi nói, có cần tôi hỗ trợ không, anh ta xua tay đáp:

- Mau cút đi, đừng làm vướng tay ông.

Tôi bèn cõng Lăng Giáng đi được vài bước, lúc sắp chui vào bụi cỏ lau, tôi xoay người nói với Trương mù một tiếng:

- Xin lỗi.

Trương mù rất lễ độ trả lời một câu:

- Cút!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất