Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 311 Tử mẫu quỷ sát

Mộ phần nở hoa tôi cũng có nghe nói trong thôn, nói là nếu trên mộ người nhà nào có hoa nở, chứng tỏ nàng dâu của người nhà này không an phận, nhẹ thì bất hiếu không giữ đạo làm dâu, nặng thì bồ bịch trai gái. Mặc kệ là nặng hay nhẹ, đều không đến mức khiến Trương mù phải hoảng sợ tới mức đó, dù sao Trương mù cũng là người thế nào? Tôi đoán nếu đúng là có chuyện ‘cặp bồ’ vậy Trương mù nhất định chính là thằng đi bồ bịch với vợ người ta. cho nên căn bản không thể có chuyện khiến anh ta sợ hãi.

Tôi sở dĩ chú ý thấy ngôi mộ này nở hoa, hoàn toàn là bởi vì trong thôn đã từng xảy ra chuyện như vậy. chuyện này phải kể về ba năm trước, lúc ấy tôi mới lên đại học không được bao lâu. Về quê chợt nghe nói chồng của Lưu quả phụ lên núi đốn củi ngã chết, cũng từ lúc đó chị ta mới trở thành Lưu quả phụ, lúc đó, người trong thôn ít nhiều cũng thấy đồng cảm với Lưu quả phụ, còn thường xuyên giúp đỡ, ngày tháng vẫn trôi qua bình thường.

Mọi chuyện hoàn toàn chuyển hướng từ năm ngoái, không biết là ai tung tin mộ bố chồng Lưu quả phụ nở hoa, lần này, người trong thôn đều lu loa rằng Lưu quả phụ không tuân theo chuẩn mực đạo đức của người đàn bà, lén lút qua lại với đàn ông bên ngoài, cứ như vậy, càng ngày càng quá đáng, không bao lâu. Lưu quả phụ liền treo cổ tự sát.

Người trong thôn vẫn một mực cho rằng Lưu quả phụ thậm thụt với đàn ông, thực ra tôi đã nghe được chân tướng từ chỗ bà lão người giấy, là Vương Nhị Cẩu vì muốn chiếm lấy thân thể của Lưu quả phụ, cho nên mới khiến cho thanh danh chị ấy bị hủy hoại. hiện tại hồi tưởng lại, người lúc trước tung tin vịt mộ bố chồng Lưu quả phụ nở hoa, có lẽ chính là Vương Nhị Cẩu? chẳng qua thời điểm đó tất cả mọi người đều tin rằng, một con ma men sẽ không đi làm cái chuyện vu oán giá họa người khác, nên mới tin. Bây giờ nghĩ lại, bông hoa trên mộ bố chồng Lưu quả phụ, chính là do Vương Nhị Cẩu gây ra, chỉ có điều đã là chuyện quá khứ, tất cả đều muộn rồi.

Suy nghĩ một hồi, tôi ngăn Trương mù lại, nói:

- Mộ phần nở hoa mà thôi, không đến mức phải đào mộ người khác lên chứ?

Đào mộ dù sao cũng là đại sự, nếu là bà nội tôi, tôi nhất định không cho phép anh ta đào. Nếu không phải, anh ta muốn đào thì đào. Nhưng hiện tại quan trọng nhất là, con mẹ nó còn chưa rõ trong này chôn ai, ngộ nhỡ là bà nội tôi, tôi chẳng phải chính là thằng cháu ngỗ nghịch bất hiếu sao?

Trương mù căn bản không quan tâm tôi có bắt tay vào đào hay không, trực tiếp dùng miệt dao chọc xuống, ra sức xới đất lên. Nhìn thấy Trương mù kiên quyết như vậy, tôi chỉ có thể đứng một bên, không tham dự. ---- thực ra tôi rất muốn ngăn cản Trương mù, nhưng thứ nhất, tôi không có năng lực đó, thứ hai, tôi vẫn chưa sống đủ, tôi sợ bị Trương mù đánh chết, sau đó chôn tôi ngay tại chỗ này.

Nhìn Trương mù đào mộ, đã bị đào ra một khoảng lớn, ngoài bùn ra, cái gì cũng không có, tôi lại khuyên Trương mù:

- Không có gì đâu, hay là đừng đào nữa?

Trương mù lại đào vài cái, lúc này mới dừng lại, cau mày, nhìn tôi nói:

- Cậu có hiểu ý nghĩa thật của mộ phần nở hoa không? nếu cậu không đào, sau này cậu đừng hối hận.

Tôi nói ý nghĩa tôi hiểu cho Trương mù nghe, kết quả, lại nhận được tiếng chửi bới từ Trương mù:

- Cái tông môn nhà cậu, mấy cái linh tinh đó cậu nghe được từ đâu vậy? thảo nào mấy năm nay thợ nhân càng ngày càng ít, đều là một lũ bố láo vớ vẩn, càng truyền càng sai, người thực sự có bản lĩnh, sẽ không đứng ra vạch trần sai lầm, còn người không có bản lĩnh, lại đi khắp nơi tung tin vớ vẩn, sư bố nó toàn một đám mất dạy!

Nhìn được ra Trương mù tức giận rồi, lúc đến thôn Trương gia anh ta đã nói với tôi, giữa thợ nhân với nhau không nên có thiên khiến bè phái, bằng không thợ thuật, sớm muộn cũng bị tiêu vong.

Trương mù chửi một lúc xong, nói với tôi:

- Mộ phần nở hoa không phải là như cậu nói, phụ nữ đã có chồng, gian díu với đàn ông khác, không có liên quan gì đến mộ tổ tiên, chủ yếu là chồng cô ta có làm được lâu không ---- tôi nói cái này làm gì, thằng nhãi cậu cũng không hiểu, tôi nói cho cậu biết, mộ phần nở hoa, tử mẫu quỷ sát!

Tôi hỏi:

- Tử mẫu quỷ sát là cái gì?

Trương mù nói:

- Còn nhớ đôi người giấy mẹ con tối qua không? chúng nó đến từ nơi này, lúc trước tôi dùng lá tre chấm lên mắt người giấy nữ, là muốn nhìn xem trong mắt nó, nó đi tới từ đầu bên nào, cuối cùng phương hướng chỉ sang bên này, tôi đốt lửa thiêu cháy chúng, kết quả lại có một gia đình ba người khác đến, đây chính là biểu hiện của tử mẫu quỷ sát, thảo nào người giấy nhiều vô số kể, giết đều giết không xong, dùng tử mẫu quỷ sát đưa mười hai kim bài đến, con mẹ nó thế mà cũng dám làm! Thằng ngốc, cậu rốt cuộc đã đắc tội với người nào, thế này là bao giờ chưa khiến nhà cậu đoạn tử tuyệt tôn, thì sẽ không bỏ qua!

Tôi càng nghe càng sợ hãi, tôi hỏi:

- Phải làm sao bây giờ?

Trương mù cười lạnh một tiếng:

- Đào mộ, chứ còn có thể làm gì?

Lúc này đây, tôi không nói hai lời, tùy tiện tìm một tảng đá, bắt đầu đào mộ. Nhưng đào một lúc, tôi lập tức ý thức được không đúng, tôi hỏi Trương mù:

- Loại mộ này có thể đào?

Trương mù nói:

- Cậu biết tử mẫu quỷ sát tới từ đâu không?

Tôi lắc đầu.

Anh ta nói tiếp:

- Tử mẫu quỷ sát là oán khí, đầu tiên, cần có một người phụ nữ mang thai, bằng không ‘tử mẫu’ lấy ở đâu ra? Tiếp theo phải chôn sống, thì mới có oán khí, hiện tại hoa còn chưa héo, chứng minh thai phụ trong này vẫn chưa chết, nếu như hoa héo rồi, một xác hai mạng, khà khà, thằng ngốc, tôi dám cam đoan, tôi sẽ xuống núi trở về Trùng Khánh. Tính mạng của cậu, tôi không bảo vệ được.

Nghe đến đó, tôi cuối cùng cũng hiểu, vì sao Trương mù cứ nhíu chặt mày, hóa ra có một vai diễn lợi hại nằm phía dưới! tôi sợ hãi tới mức động tác trong tay nhanh hơn, nhưng đã đào sâu ba thước, vẫn không nhìn thấy quan tài.

Trương mù đứng một bên nhìn một lúc, đột nhiên kêu tôi dừng tay, tôi nói:

- Anh còn không đào, thì không kịp rồi!

Trương mù không quan tâm tôi, mà cầm miệt dao cắm vài nhát, với sức lực của Trương mù cùng độ sắc bén của dao, ít nhất cũng phải sâu xuống dưới khoảng một thước, nhưng lần này, chỉ có mũi miệt dao cắm vào đất, thân dao có làm thế nào cũng không đâm xuống được.

Anh ta cắm dao xuống, lại nhấc lên, sau đó gật đầu nói:

- Có chút kì lạ, cậu đào thế này không đào được đâu, cậu đứng sang một bên nhìn kĩ, để tôi đào cho.

Nói xong, anh ta cầm miệt dao cắm loạn xạ vào trong đất, lúc đầu tôi tưởng anh ta cắm loạn xạ, nhưng lúc sau phát hiện, những mũi dao loạn xạ của anh ta, vừa hay nối lại được thành những đường vuông góc, hơn nữa, ở cuối mỗi đường đâm, anh ta lại cầm ngang miệt dao, kéo ra một đường kẻ.

Cứ như vậy, liền hình thành bốn đường kẻ, tôi nhìn nhìn, hai dài hai ngắn, cộng với hai đường vuông góc lúc trước, đại khái tạo thành một chữ "卍 – vạn"!

Chữ “ 卍 - vạn” là cách viết chuyên dụng trong Phật giáo, là tâm ấn của Phật Tổ, đại diện cho một trong ba mươi hai tướng tốt của Thích Ca Mâu Ni.nghe nói vốn có hai cách viết, cách một là hướng sáng trái ( 卍 ), cách hai là hướng sang phải ( 卐 ). Hán tự của dân tộc Hoa Hạ trước nay đều ‘dĩ tả vi tôn’ ( tức là bên trái bao giờ cũng được viết trước, bạn nào đang học tiếng Trung cũng biết, trong tiếng Trung có quy tắc viết Hán tự, chứ không phải cứ viết loạn xạ nét nào trước cũng là được, mách nhỏ các bạn là học theo cách viết có quy tắc cũng khiến chúng ta hình thành phản xạ, nhớ được cách viết chữ Hán lâu á ^^! ) . cuối cùng, quyết định dùng chữ “ 卍 - vạn” nghiêng về bên trái làm cách viết duy nhất.

Tôi không ngờ, Trương mù cũng biết viết ‘thứ’ của Phật giáo, vì thế tôi hỏi:

- Viết chữ này đại diện cho cái gì?

Câu trả lời của Trương mù lại nằm ngoài dự đoán của tôi, anh ta nói:

- Cái tông môn nhà cậu, đây là chữ?

Tôi sửng sốt, lúc này mới giải thích cho anh ta nghe, Trương mù vừa bận rộn dùng miệt dao kéo dài đường kẻ, vừa nghe tôi giải thích, nói xong anh ta cũng vừa hay vẽ xong, sau đó anh ta hỏi tôi:

- Thằng ngốc, cậu có biết cậu có bản lĩnh gì lợi hại không?

Tôi nói:

- Có phải là trí nhớ tôi vô cùng tốt?

Anh ta lắc đầu, chỉ vào bức vẽ trên đất nói:

- Cái tông môn nhà cậu, bản lĩnh lợi hại nhất của cậu chính là xàm, mà còn không biết mình đang xàm, cậu nhìn cho kĩ đi, con mẹ nó đây có phải là chữ ----- gì gì đó mà cậu nói không? chó chết, tôi không biết đọc chữ đó!

Tôi nhỏ giọng nhắc một tiếng:

- Vạn, vạn trong một vạn hai vạn!

Lời vừa dứt, Trương mù lại đưa tay lên vuốt vuốt lưỡi dao, tôi sợ hãi quay sang nhìn bức vẽ của anh ta dưới đất, đây căn bản không còn là chữ ‘Vạn - 卍’ , mà là chữ ‘Điền - 田’ . đương nhiên chỉ là hình dạng biến thành chữ Điền, trên dưới ngắn, hai bên dài.

Trương mù nói:

- Cậu đứng sang đầu bên kia, hai tay đan vào nhau, tay trái nắm vào tay phải, tay phải nắm tay trái, giống như tôi đây này.

Nghe anh ta nói vậy, tôi lập tức nhìn anh ta, học theo động tác. Kế đó, anh ta cắm miệt dao sang một bên, trong miệng niệm niệm gì đó tôi không nghe rõ, chỉ nghe thấy câu cuối, anh ta hô một câu:

- Thằng ngốc, cậu hiểu thế nào là đả đảo địa chủ, nông dân trở mình làm chủ nhân không? tôi biết cậu không biết, khái quát bằng hai từ đơn giản nhất ----lật điền ( điền là ruộng) , biến ruộng đất của địa chủ thành của nông dân, thợ thuật này được một vị tiền bối sáng tạo ra vào năm 1905. Có một cái tên nghe rất kêu, ‘đương gia làm chủ’, động tác rất đơn giản, nhìn cho kĩ, tay trái không động, tay phải nắm vào cỏ nhổ sang bên phải! Chuẩn bị, lên!

Trương mù hô một tiếng ‘lên’, tôi học theo bộ dáng của Trương mù, tay trái tì dưới đất, tay phải nắm một nhúm cỏ, ra sức nhổ lên, sau đó nhắm mắt lại, kéo sang bên phải.

Lúc đầu tôi còn nghĩ đang hoàn thành hình thức gì đó, nhưng không ngờ, tay phải tôi lại thật sự lật được cả đám đất ở chữ ‘Điền’ này lên! Thật giống như lật một cái chăn, mà kinh ngạc chính là, dưới cái ‘chăn’, lại có một cỗ quan tài đen sì.

Trên quan tài, viết một chữ rất lớn, đáng tiếc, tôi không biết đọc, giống phù văn trên bùa của mấy đạo sĩ.

Trương mù cầm miệt dao cạy đinh lưu hậu ra, sau đó bảo tôi chuẩn bị mở quan.

Sau khi quan tài bị mở, tôi nhìn vào trong, chỉ một cái liếc mắt đã khiến hô hấp của tôi nghẹn lại, người nằm trong quan tài, chính là Lăng Giáng đã mất tích!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất