Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 314 Thổ gia bái thủ

Trước khi duỗi ngón tay, tôi căn bản chẳng ôm chút hy vọng nào, nhiều nhất cũng chỉ có ảo tưởng, nhưng khi ngón tay vươn ra, tôi đã bị cảnh tượng trước mắt dọa đứng hình.

Không chỉ có tôi, ngay cả Trần tiên sinh vừa được tôi đỡ ngồi xuống, cũng bật dậy khỏi ghế, nhìn bảy ngọn đèn sáng tỏ trước mắt, trợn mắt há hốc mồm. ông ấy chỉ vào bảy ngọn đèn dầu, miệng há lại khép, nửa ngày chưa thốt lên được chữ nào.

Tôi biết Trần tiên sinh vì sao kinh ngạc, dù sao ông ấy cũng không giống Trương mù Trương Mục, nhìn thấy tôi dùng Quải Ấn Phong Kim, cho nên ông ấy mới ‘thất thố’ như thế. nếu ông ấy biết chuyện tôi dùng Quải Ấn Phong Kim xử lý Triệu Giai Đường, chắc ông ấy sẽ sợ tới mức ngã quỵ xuống mất?

Sau khi bảy ngọn đèn dầu bốc cháy, sắc mặt Lăng Giáng nằm trên giường hồng hào hơn chút, nhìn qua không còn lạnh như băng nữa ---- trước kia Lăng Giáng có khí chất lạnh lùng, cho nên khiến người ta có cảm giác cô ấy lạnh như băng, nhưng hiện tại toàn thân trên dưới cô ấy đều tản ra hàn khí, cũng chính là do sát khí gây ra, cảm giác lạnh lẽo rất chân thực.

Trần tiên sinh dần dần cũng định thần lại, cuối cùng cũng cất được tiếng, hỏi tôi:

- Cháu bé, sao cháu lại làm được?

Tôi gãi gãi đầu, nói:

- Cháu cũng đâu biết, cháu chỉ học theo ông thôi, chả hiểu sao lại thắp sáng được.

Trần tiên sinh ngồi xuống, vỗ bàn một cái:

- Vớ vẩn, trước kia nhất định cháu đã từng học thợ thuật, bằng không tôi sống hơn nửa đời người rồi còn chưa học được, mà cháu chỉ vung nhẹ ngón tay là xong? Tôi đã nói rồi, cháu là cháu trai ‘đít nhôm’ của Lạc Triều Đình, sao có chuyện không biết thợ thuật. có phải ông nội bắt cháu thề độc, không được dùng thợ thuật đúng không. cháu đừng có mà phủ nhận, nhất định chính là như vậy. cháu bé, cháu che giấu kĩ lắm, dùng một câu nói đang ‘hot’ bây giờ, thì chính là ‘dân quê này biết chơi quá, tôi phải về thành phố đây.’

Tôi bị Trần tiên sinh nói có chút dở khóc dở cười, tôi nói:

- Cháu thực sự không biết vì sao lại làm được, chỉ tùy tiện duỗi ngón tay một cái, cũng không nghĩ là đèn dầu sẽ được châm sáng.

Trần tiên sinh nhìn thấy tôi như vậy, vẫn không chắc chắn, lúc sau lại hỏi đi hỏi lại tôi vài thứ, cuối cùng mới bán tín bán nghi tạm thời không truy vấn đề tài này, mà lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ lúc đốt đèn, trong đầu phải nghĩ không muốn châm thì mới được?

Nói xong, ông ấy ngồi xuống cạnh bàn trầm tư, nhìn thấy Trần tiên sinh như vậy, tôi nghĩ đến bản thân và bạn cùng lớp thời còn học trung học, mỗi lần gặp phải câu hỏi khó, chúng tôi đều trâm tư suy nghĩ như vậy. xem ra, thợ thuật, cũng cần phải có tư duy giải đề khó, đối với vài thợ thuật cao thâm, cũng giống những đề bài khó hồi học trung học. rất nhiều người đều không biết cách giải, nên cả đời cũng không giải được. có người cho dù là đã biết phương pháp, nhưng luôn không tính được ra đáp án chính xác. Cũng không có tác dụng gì. chỉ có một bộ phận ít người, mới đủ hoàn hảo để giải những câu hỏi khó nhằn, mà loại người này, chính người như ông nội, Trương mù.

Lúc tôi đang suy nghĩ, ngoài sân truyền đến tiếng nói của mẹ, gọi chúng tôi ra ngoài ăn cơm, Trần tiên sinh xua tay, nói không đói bụng, tôi nhìn sắc mặt ông ấy, quả thật không tốt lắm, tôi đoán, có lẽ vẫn còn đang khiếp sợ bởi một màn vừa nãy, thế cho nên cơm không ăn nước không nuốt nổi. tôi không nghĩ nhiều, ra ngoài đi ăn cơm.

Lúc này đang là giữa trưa, mẹ tôi đặt mâm cơm trong nhà chính, như vậy râm hơn, mát mẻ một chút.

Lúc ăn cơm, mẹ tôi ngồi đưa lưng về phía cửa phòng tôi, trong bữa, mẹ hỏi:

- Có phải con bỏ đá trong phòng không? sao lại lạnh thế? khí lạnh cứ như gió thổi ấy, từng cơn từng cơn một, lạnh như vậy Trần tiên sinh chịu được không?

Tôi hiểu mẹ đang nói sát khí trên người Lăng Giáng, nhưng tôi không thể nói thật cho mẹ biết, đành phải nói:

- Bạn gái lúc sớm con cõng vào nhà, là bạn học của con, người thành phố lớn, trong nhà trước nay lúc nào cũng dùng điều hòa, bên này nóng thế, cô ấy không quen, nên mới bỏ ít đá vào phòng cho mát.

Lý do tôi đưa ra này, đến ngay cả bản thân tôi cũng không tin, nhưng mẹ lại gật đầu, có lẽ tin rồi, quả nhiên trong lòng bọn họ, mặc kệ tôi nói cái gì, bọn họ đều sẽ không hoài nghi. Nhưng rất nhanh mẹ lại hỏi:

- Tiểu Dương à, không phải mẹ nói con, nhưng muốn cưới một cô gái cao quý ưu chiều chuộng như vậy về làm vợ, sau này sợ con phải chịu ấm ức đó.

Nghe mẹ tôi nói vậy, tôi quả thực dở khóc dở cười. không phải bà ấy nghi ngờ khí lạnh, mà là lo lắng Lăng Giáng quá ưa chiều chuộng. hiểu ra điểm này, tôi lại thấy áy náy, vẫn là bởi vì chuyện chưa tốt nghiệp.

Ngoài ‘bản nhạc đệm’ này ra. Bữa cơm trưa rất nhanh đã ăn xong. Giữa trưa thời tiết quá nóng, nhóm thôn dân bình thường cũng không xuống đồng làm việc, nếu không nhất định sẽ bị cảm nắng. Cho nên bình thường, nhóm thôn dân đều chọn về ngủ một giấc, xem như bổ sung thể lực, buổi chiều tiếp tục làm việc.

Đây vốn là chuyện quá bình thường, nhưng một màn trước mắt, lại dọa tôi sợ tới mức dán lưng lên tường, thở cũng không dám thở thành tiếng.

Cơm vừa ăn xong, còn chưa kịp dọn dẹp bát đũa, tôi đã thấy bố mẹ nhắm chặt mắt, động tác trên tay mẹ tôi vô cùng cứng ngắc, dọn dẹp bát đũa. Còn bố tôi thì bê bàn ăn ra ngoài, tác phong vô cùng thiếu nhịp nhàng, thật giống như một người gỗ bị giật dây.

Nhân lúc bố mẹ tôi đều vào bếp, tôi vội vàng chạy vào phòng gọi Trần tiên sinh, lúc đầu Trần tiên sinh còn không hiểu chuyện gì, nhưng đợi tới khi ông ấy nhìn thấy trạng thái của bố mẹ tôi, sắc mặt giống hệt tôi lúc nãy, vô cùng khiếp sợ!

Ông ấy hỏi tôi:

- Có chuyện gì vậy?

Tôi nói:

- vừa mới cơm nước xong, còn chưa kịp dọn dẹp, mắt bọn họ đã nhắm lại, sau đó biến thành bộ dạng này.

Trần tiên sinh nghe xong nhíu chặt mày, rất rõ ràng, ông ấy cũng không hiểu, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Tôi cứ nghĩ là sau khi bố mẹ nhắm mắt lại sẽ đi lên giường ngủ, nhưng hai người bọn họ sau khi ra khỏi nhà bếp, lại không tiến vào nhà chính, mà đi ra ngoài sân, tôi lo lắng bọn họ sẽ ra ngoài, vì vậy vội vàng chạy ra đứng chắn trước cửa.

Nhưng rất nhanh, tôi phát hiện mình đã lo lắng thừa thãi, hai người họ căn bản không muốn ra ngoài, mà đi dọc theo tường sân, bọn họ đi rất chậm, đi được một đoạn, lại thò tay lên vung trái vung phải, phương hướng bất định, đồng thời khi tay vung sang bên nào, thì sẽ vươn chân bên đấy lên, dùng gót chân chạm đất.

Tôi nhìn nửa ngày, cũng chưa nhìn được ra đây là nghi thức gì --- trong tiềm thức của tôi cho rằng đây là một nghi thức, cũng không biết đúng hay sai.

Đúng lúc nào, cửa sân sau lưng truyền đến tiếng động, tôi sợ hãi vội vàng giữ cửa, sợ tình trạng của bố mẹ bị thôn dân nhìn thấy, đến lúc đó, không chỉ đơn giản là bị gièm pha nữa.

Sau đó, tiếng nói đê tiện của Trương mù truyền vào từ ngoài cửa:

- Cái tông môn nhà nó, mới ra ngoài một buổi sáng, cửa cũng khóa trái không cho ông vào?

Nghe thấy là tiếng Trương mù, tôi vội vàng mở cửa, nhưng khi cửa mở ra, tôi lại không nhìn thấy Trương mù!

Nghe nhầm? tôi vội vàng đóng cửa, xoay người chuẩn bị cầu cứu Trần tiên sinh, nhưng người vừa quay đi, đã nhìn thấy Trương mù nhấc miệt dao đứng trước mặt mình.

Tôi rất kinh ngạc hỏi:

- Anh vào nhà kiểu gì vậy?

Trương mù không nói gì, giơ tay chỉ tường vây bên cạnh, ý bảo anh ta tự trèo tường vào.

Sau khi Trương mù về, tôi yên tâm không ít, vì thế giơ tay lên chỉ vào trong sân chuẩn bị kể cho Trương mù nghe, lại bị anh ta cắt ngang, đưa tay chỉ lên tường vây nói:

- Cậu bò lên tường nhìn cảnh tượng bên ngoài đi.

Tôi không hiểu Trương mù có ý gì, nhưng vẫn làm theo, tôi vừa mới thò đầu lên tường, lập tức buông tay, không dám nhìn tiếp. Bởi vì tôi thấy, ở sân nhà cách vách, bác cả và bác gái cũng giống bố mẹ tôi, nhắm chặt mắt, đi lòng vòng, cứ cách một khoảng thời gian sẽ làm động tác giống hệt bố mẹ tôi.

Tôi hỏi Trương mù:

- Sao lại thế này?

Trương mù nói:

- Cậu nhìn những động tác đó, chẳng lẽ không thấy quen mắt?

Tôi nghiêm túc nhớ lại, từ sau khi ông nội qua đời, tuy rằng gặp phải rất nhiều chuyện kì quái, nhưng chưa thấy qua động tác nào như vậy.

Trương mù nói:

- Cái tông môn nhà cậu, sao cậu không ngu chết đi? Ai nói là từ sau khi ông nội cậu chết? cậu nhớ cả về phía trước đi.

Tôi nghĩ một lúc, vẫn không nghĩ ra.

Trương mù mặt mày thất vọng nói:

- Với chỉ số thông minh của cậu, tôi chẳng muốn quen biết cậu, đúng là mất giá. Bây giờ cậu chỉ nhìn thấy động tác của bốn người tách ra, nếu cậu đặt bọn họ vào chung một chỗ, vậy đây là động tác gì?

Tôi nhắm mắt lại, tưởng tượng cảnh tượng như vậy trong đầu, một đống người vây lại thành vòng tròn, vừa đi vòng quanh, vừa vung tay.

Trong đầu tôi hiện lên một cảnh tượng trước kia đã từng thấy qua, nhưng không nhớ rõ là ở đâu, có điều động tác này, tôi có thể chắc chắn, đó là ‘múa Bái Thủ’ của dân tộc Thổ Gia.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất