Nhìn thấy động tác của bố mẹ, những thứ chưa từng được bỏ vào trong trí nhớ bỗng nhảy ra trong đầu, múa Bái Thủ là điệu múa truyền thống của dân tộc Thổ Gia, chủ yếu lưu truyền ở các vùng lưu vực sông ‘Youshui’ như ‘Ngạc, Tương, Du’* . múa Bái Thủ phân thành hai loại, Đại Bái Thủ và Tiểu Bái Thủ. Trong tiếng Thổ Gia, Tiểu Bái Thủ được gọi là "Sevbax” , Đại Bái Thủ được gọi là "Yevtixhhex" .
( chú thích có thể bạn chưa biết*:
- Ngạc - 鄂 là tên gọi khác của tỉnh Hồ Bắc Trung Quốc.
- Tương -湘 là tên gọi khác của tỉnh Hồ Nam Trung Quốc.
- Du - 渝 là tên gọi khác của Trùng Khánh Trung Quốc.
Cứ mỗi một tỉnh thành của Trung Quốc lại có một hán tự khác nhau để viết tắt tên gọi tỉnh thành đó. nếu bạn từng tới Trung Quốc, có cái nhìn tỉ mỉ, chú ý hán tự trên biển số xe của họ, bạn sẽ biết chiếc xe này đến từ tỉnh thành nào (tương tự như cách ký hiệu bằng số của các tỉnh thành nước Việt Nam ta, ví dụ 14 Quảng Ninh, 34 Hải Dương, 36 Thanh Hóa, 61 Bình Dương, 88 Vĩnh Phúc vân vân…. Sam cũng không nhớ được hết ) . Mách nhỏ các bạn học ngành ngôn ngữ Trung nếu nhớ được hán tự viết tắt của các tỉnh thành, rất có lợi cho các bạn khi học lịch sử và văn hóa của Trung Quốc á ^^! )
Tôi sở dĩ nhớ rõ về múa Bái Thủ như vậy, là bởi vì lúc học trung học, có một năm trường tôi tổ chức lễ hội múa Tiểu Bái Thủ của dân tộc Thổ Gia. Trong trí nhớ của tôi, dù trường học đã tổ chức rất nhiều lễ hội, nhưng tôi lại chỉ có ấn tượng sâu sắc nhất với múa Bái Thủ. Nguyên nhân là vì, bố mẹ chưa từng ra khỏi cửa, hoặc là nói, chưa từng ra khỏi thôn làng của tôi, vào năm đó, lại không quản nắng mưa cực nhọc, cùng tôi tới trường tham gia lễ hội múa Bái Thủ.
Cũng là bởi vì bố mẹ mình, cho nên tôi mới cố tình đi tìm kiếm qua tư liệu liên quan, chẳng qua, thời điểm đó chưa tìm hiểu được nhiều, đợi tới khi lên đại học, mới tìm thêm những bản ghi chép về múa Bái Thủ, nhưng ngành học của tôi không nghiên cứu về mảng này, bởi vậy cũng chỉ cho làm một môn ngoại khóa, đọc qua mà thôi, không ngờ hiện tại lại nhớ được rõ ràng như vậy.
Trương mù rất kinh ngạc nhìn tôi nói:
- Cậu biết đây là múa Bái Thủ.
Tôi nói:
- Ngày trước từng đọc được ghi chép có liên quan trong thư viện.
Trương mù lúc này rất chắc chắn gật đầu nói:
- Ít đọc tiểu thuyết đọc nhiều sách, câu nói này vẫn rất đúng, vậy cậu có biết, mục đích múa Bái Thủ là để làm gì không?
Tôi nói:
- Trên sách viết, ngoài phục vụ cho việc cúng tế, hoạt động cầu nguyện cho bát bộ đại thần ra, phần lớn là để thờ bái Thổ Ty Vương .( là một chính quyền độc lập của dân tộc Thổ Gia và dân tộc Miêu thời cổ đại. cụ thể có thể tra google.)
Trương mù nói:
- Vớ va vớ vẩn! múa Bái Thủ đúng là dùng trong lễ bái, nhưng không phải múa cho bát bộ đại thần như cậu nói xem, mà là múa cho quỷ xem! Mục đích chủ yếu không phải là cầu nguyện, mà là ‘kì nhương!’
Nghe Trương mù nói vậy, tôi giật nảy mình, cái này hoàn toàn khác với những gì tôi đọc được trong ghi chép, nhưng rất nhanh tôi đã khôi phục bình thường, bởi vì tôi hiểu, những gì tôi nhìn thấy, nhất định khác hoàn toàn với giới thợ nhân bọn họ. còn về cái nào đúng hơn, tôi thà rằng tin lời giải thích của Trương mù. Đây không phải vì tôi tin tưởng anh ta một cách mù quáng, mà là cách anh ta hiểu về lịch sử, khiến tôi không thể không tin anh ta.
Trương mù thấy mặt tôi đần ra, tiếp tục hỏi:
- Cậu có biết múa Bái Thủ, bình thường đều tới nơi nào múa không?
Tôi nói:
- Trong sách ghi, múa Bái Thủ thường có nơi đặc biệt, mà nơi này, được gọi là Bái Thủ đường, tôi nhớ cách thị trấn chúng tôi không xa, cũng có một thôn làng, hiện tại vẫn còn giữ được một Bái Thủ đường.
Trương mù gật đầu nói:
- Bái Thủ đường, nói trắng ra, chính là quỷ đường, bọn họ đến Bái Thủ đường nhảy múa, chính là để cho quỷ xem!
Tôi nói:
- Không phải âm hí mới là diễn cho ma quỷ xem à, sao bây giờ lại có cả múa Bái Thủ rồi?
Trương mù nói:
- Âm hí là chiêu quỷ, múa Bái Thủ là cầu quỷ.
Anh ta biết tôi không hiểu gì, vì thế tiếp tục nói:
- Âm hí là triệu tập người âm lại, nhưng múa Bái Thủ thì khác, bọn họ là vì cầu quỷ, cầu cái gì? Kì nhương! Cũng chính là duy trì mạng sống!
Tôi nói:
- Sao lại vớ vẩn thế? người nào cũng tới cầu kì nhương, lấy đâu ra lắm mệnh cho bọn họ vậy?
Trương mù nói:
- Không phải cầu kì nhương cho người múa Bái Thủ, mà là cho ‘lão đại’ của bọn họ.
Tôi nói:
- Còn có chuyện tốt như vậy? chúng ta mau học theo đi, kì nhương cho Lăng Giáng.
Trương mù nói:
- Cái tông môn nhà cậu, cậu có biết điều kiện múa Bái Thủ kì nhương là gì không? nói dễ nghe thì là kì nhương, còn nói khó nghe, chính là lấy mệnh của chính mình giao cho người được kì nhương. Mỗi một lần múa Bái Thủ, hoặc là múa mệt đến gần chết, hoặc là đến mạng của cũng không còn! Cho nên cậu nhìn đi, những người múa Bái Thủ, làm gì có ai không phải người trẻ tuổi?
Tôi cẩn thận hồi tưởng lại năm đó, hình như đúng là vậy, nhưng rất nhanh tôi đã ý thức được điểm bất thường, tôi nói:
- Hiện tại cũng có rất nhiều người đang múa Bái Thủ, lẽ nào, đều là vì kì nhương?
Trương mù khinh bỉ liếc tôi một cái nói:
- Hiện tại trong TV cũng có nhiều phim ma, đạo sĩ tiên sinh, cậu nói xem, bọn họ có phải là thật không?
Ý của Trương mù, hiện tại múa Bái Thủ thường hay nhìn thấy, gần như chỉ là biểu diễn, chứ không toát lên được tinh túy trong đó, cũng không tồn tại kì nhương.
Tôi hỏi:
- Vậy hiện tại bố mẹ tôi đang biểu diễn kì nhương thật?
Trương mù trừng mắt lườm tôi, rõ ràng là lười trả lời, vấn đề này tôi có thể tự hiểu được, nhưng chỉ muốn ôm chút tia hy vọng mà thôi.
Tôi vừa chuẩn bị hỏi Trương mù kế tiếp phải làm gì, đã thấy bố mẹ tôi vừa vặn đi xong ba vòng trong sân, lúc này đang đi vào nhà, tôi cố tình bật lên tường vây nhìn nhà bác cả, cũng là tình cảnh như vậy.
Trương mù nói:
- Không chỉ có nhà cậu, lúc tôi xuống núi, thuận đường nhìn thấy vài nhà, bọn họ cũng như vậy, cậu cũng biết câu nói ‘pháp không trách chúng’ ( nhiều người làm sai thì không ai nói được.) . nhiều người trúng chiêu như vậy, cái gã mãi không chết kia nhất định không dám xằng bậy, cho nên cậu đừng lo lắng, từ từ nghĩ biện pháp.
Tôi biết Trương mù đang an ủi tôi, nhưng hiện tại ngoài nghe lời anh ta ra, thật đúng là không còn biện pháp khác.
Trương mù hỏi tôi, Lăng Giáng đang ở đâu, tôi chỉ chỉ phòng mình, anh ta đi tới, tôi và Trần tiên sinh theo sát, vừa nhìn thấy bảy ngọn đèn dầu trên đất, anh ta lập tức lùi ra sau vài bước, hỏi Trần tiên sinh :
- Trần khờ, sư phụ ông còn dạy ông thứ này? ông còn biết cả ‘thất tinh kì nhương’?
Trần tiên sinh rất là bất đắc dĩ nặn ra nụ cười, sau đó nói:
- Nếu tôi nói, tôi chỉ thắp được bốn ngọn đèn, còn lại, đều là thằng bé kia thắp, cậu có tin không?
Trương mù liếc nhìn tôi một cái, tôi đang chờ anh ta khen ngợi, những câu như là ‘ từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu ở nhà ga, tôi đã biết cậu không phải người thường, quả nhiên, hiện tại đã lợi hại tới mức không thể lợi hại hơn rồi.’ nào ngờ, tôi lại nghe thấy anh ta nói:
- Nó thắp? sao ông không nói, thế giới này không có người âm đi?
Được rồi, tôi lại lần nữa bị Trương mù làm nhục, nhưng, đã thành thói quen.
Trương mù lại như không có việc gì, cẩn thận nhìn bảy ngọn đèn dầu, một lúc sau nói:
- Vị trí đều ổn, chỉ có phương hướng không đúng lắm, nhưng đủ để bảo toàn tính mạng họ Lăng kia rồi.
Trần tiên sinh nghe nói như thế, ánh mắt tỏa sáng, nói:
- Trương mù, cậu biết cách sắp xếp thật sự của ‘thất tinh kì nhương’?
Trương mù lắc đầu:
- Cụ thể xếp thế nào tôi không biết, có điều phương hướng của bảy ngọn đèn này của ông hơi tương xung, hẳn không phải ‘thất tinh kì nhương’ thật, nhiều nhất cũng chỉ xem là giống nhau tôi.
Nghe Trương mù nói vậy, tôi lại lần nữa nhìn Trương mù bằng con mắt khác, chỉ liếc mắt, đã nhìn được ra đây chẳng qua là cách sắp xếp giống nhau, tôi nghĩ, Trương mù thuộc loại người cả đời đều được người khác sùng bái và theo đuổi. muốn siêu việt qua anh ta, thật sự quá khó khăn.
Trương mù liếc nhìn Lăng Giáng, nói với Trần tiên sinh:
- Có lẽ ông biết cô ta là mẫu sát, vậy hẳn cũng biết nên làm thế nào rồi chứ?
Trần tiên sinh gật gật đầu, chỉ vào đống đồ vật trên bàn, nói;
- Đồ đã chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ cậu về là cùng nhau động thủ thôi.
Lúc này tôi mới phát hiện, trên mặt bàn vốn trống trơn, đã có đầy dụng cụ của thợ nhân, thảo nào lúc nãy Trần tiên sinh không đi ăn cơm, hóa ra không phải ông ấy không đói, mà là đang chuẩn bị mấy thứ này.
Trương mù liếc mắt nhìn, sau đó nói:
- Thiếu một thứ, ông đi tìm đi.
Trần tiên sinh hỏi:
- Thiếu cái gì?
Trương mù nói:
- Ông còn chưa phát hiện, gọi là Trần khờ đúng không có sai, tiền giấy cũng chưa có, lát nữa dùng cái gì?
Trần tiên sinh nghi hoặc nói:
- Tiền giấy không phải có cũng được không có không sao à? Chẳng lẽ cậu cũng cần?
Trương mù nói:
- Cái tông môn nhà ông, tôi sợ ông đến lúc đó không chống cự được, bớt lèm bèm, mau đi tìm.
Trần tiên sinh đành phải đi ra cửa . tôi thấy Trương mù đi theo phía sau ông ấy, sau đó dán tai lên cửa nghe một lúc, hình như đang xác định Trần tiên sinh đã đi xa hay chưa, mới xoay người lại đập tay vào đầu tôi, nổi giận đùng đùng nói:
- Cậu còn nhớ tôi nói gì với cậu lúc ở sau núi thôn Trương gia không?
Tôi thấy Trương mù nổi giận, cũng không còn dám cáu kỉnh, khẽ hỏi:
- Anh nói nhiều như vậy, ai mà biết anh chỉ câu nào?
Trương mù nói:
- Hiện tại cậu không chỉ chiêu âm, mà còn chiêu cả thợ nhân.
Tôi nói, còn nhớ.
Anh ta nói:
- Cậu nhớ cái ‘sh*t’ , sau này tránh xa Trần khờ một chút, càng không được để cho ông ấy biết chuyện cậu từng dùng Quải Ấn Phong Kim, nhớ chưa?
Tôi hiểu Trương mù vì muốn tốt cho tôi, tuy rằng không rõ nguyên nhân trong đó, nhưng vẫn đồng ý.
Trần tiên sinh sau khi trở về, tôi mới biết, xử lý chuyện của Lăng Giáng phải đợi đến tối, cả buổi chiều, ba người chúng tôi đều ngồi trong phòng ---- có Lăng Giáng, coi như có một cái điều hòa tự nhiên.
Buổi chiều, bố mẹ tôi vẫn thức dậy như thường lệ, rời giường đi cày cấy. giống như chưa hề xảy ra chuyện lúc trưa, mãi cho đến lúc chạng vạng, hai người họ mới về, chúng tôi ăn cơm tối xong, vừa mới dọn dẹp, đám thôn dân đã đẩy cửa tiến vào nhà tôi, không phải một người, mà là một đám!
Hơn nữa, mắt bọn họ, đều nhắm chặt!