Tôi thấy hai tay Lưu Tang Y kết thành tâm hỏa thủ ấn, chỉ về hướng ngọn đèn dầu còn sáng duy nhất, đèn lập tức sáng hơn, kế đó, Lưu Tang Y hơi cúi người. vươn ngón tay thon dài ra, chạm nhẹ vào bấc đèn, tôi đang lo lắng chị ta sẽ làm ánh lửa tắt, lại phát hiện, tay chị ta đã rời khỏi bấc đèn, còn đầu ngón tay, lại có một ánh lửa nhìn như một ngôi sao khẽ lay động.
Lưu Tang Y mang theo đốm lửa nhỏ, đi đến trước ngọn đèn dầu thứ hai, tôi nghĩ chị ta sẽ đi châm đèn, nhưng không, chị ta cho đốm lửa nhỏ trên đầu ngón tay phải vào ngón tay tay trái. sau đó xòe tay phải ra, nắm ngón tay khép lại với nhau, dùng ngọn lửa bên tay trái --- châm sáng năm đầu ngón tay tay phải.
Đến lúc này, tổng cộng có sáu đốm lửa nhỏ, Lưu Tang Y ném đốm lửa trên tay trái ra, không nghiêng không lệch rơi trúng bấc đèn ngọn đèn dầu thứ hai, sau đó cổ tay chị ta khẽ rung nhẹ, năm đốm lửa bắn nhanh ra ngoài, năm ngọn đèn còn lại, đều được châm sáng.
Làm xong động tác này, Lưu Tang Y hô ‘ý’ một tiếng, nhìn những ngọn đèn dầu, có chút không dám tin. Rất nhanh, tôi đã thấy lông mày Lưu Tang Y giãn ra, nghe chị ta lẩm bẩm một câu:
- Trương mù quả nhiên có chút bản lĩnh, lại có thể thắp sáng bảy ngọn đèn dầu, nếu không phải ngọn đèn dầu bản mệnh đầu tiên chưa tắt, thêm cả tôi nữa cũng không thắp được bảy ngọn đèn dầu.
Lưu Tang Y lẩm bẩm xong những lời này, liền đi về phía hai người Trương mù, không nói hai lời, đá mạnh Trần tiên sinh một cước, sau đó Lưu Tang Y vừa lôi vừa kéo, kéo Trương mù từ dưới đất lên, dùng một thủ ấn kỳ lạ đập nhẹ lên gáy Trương mù, miệng Trương mù phun ra một ngụm chất lỏng màu đen, ho khan vài tiếng, liền tỉnh lại.
Đồng thời, Lưu Tang Y đi tới bệnh cạnh Trần tiên sinh, một chân đạp vào lưng ông ấy, sau đó dùng mũi chân điểm điểm vài lần lên lưng, sau cú giẫm cuối cùng, Trần tiên sinh cũng phun ra một ngụm chất lỏng màu đen, còn nhiều hơn cả Trương mù.
Trương mù tỉnh lại, câu đầu tiên chính là:
- Cái tông môn nhà nó, ai đánh ông?
Câu nói đầu tiên của Trần tiên sinh lại là:
- Thằng chó Lạc Tiểu Dương, ngay cả Trần tiên sinh nhà mày mà mày cũng dám đánh, xem tao không chọi chết mày!
Sau khi bọn họ nhìn thấy rõ Lưu Tang Y, cả hai đều lập tức quay đầu đi nơi khác, bày ra bộ mặt không biết vừa rồi mình nói gì.
Lưu Tang Y nói:
- Trương mù, cậu cũng có thời điểm mắc sai lầm?
Trương mù nói:
- Tôi không quen lắm với múa Bái Thủ của dân tộc Thổ Gia, Trần khờ là người Thổ Gia gốc, mà còn không biết, tôi mắc sai lầm cũng là chuyện bình thường.
Cuộc đối thoại của họ tôi nghe như vịt nghe sấm, tôi hỏi:
- Rốt cuộc là làm sao? sai lầm gì?
Lưu Tang Y nói:
- Không phải lúc nãy em nói em hiểu ‘ma ưng vẫy cánh’ à? Ma ưng vẫy cánh, là bởi vì đói bụng, muốn bắt thức ăn, mà ma ưng thích ăn gì nhất? trẻ con! Cũng chính là nói, nếu có ma ưng, vậy thì gần đó chắc chắn có trẻ nhỏ.
Nói xong lời này, ba người bọn họ đưa mắt nhìn Lăng Giáng nằm trên giường, nói tới đây, tôi đã hiểu, lúc trước Trương mù cho rằng, múa Bái Thủ là để cho quỷ nhỏ trong bụng Lăng Giáng xem, kéo dài mạng sống cho nó, nhưng từ cách bọn họ múa, có thể nhìn ra, bọn họ không phải cầu nó, mà chuẩn bị bắt nó, bất cứ thứ gì cũng có bản năng sinh tồn khi cảm thấy nguy hiểm. nó đương nhiên sẽ lựa chọn phương án trốn thoát an toàn, mà nơi nào là an toàn nhất? trong bụng Lăng Giáng !
Cho nên, lúc đầu Trương mù cho rằng,thời điểm nhóm thôn dân múa Bái Thủ, là lúc nó đang được sùng bái lên tận trời, cũng là thời điểm tốt nhất để bắt nó, nhưng suy nghĩ này hoàn toàn sai lầm. bởi vậy những gì Trương mù chuẩn bị từ trước mới không có tác dụng, không chỉ vô dụng, ngược lại còn bị trúng chiêu.
Tôi hỏi Trương mù:
- Tên kia lợi hại vậy sao? ngay cả hai người các anh cũng không làm gì được?
Trương mù nói:
- Không phải nó lợi hại, là cái gã mãi không chết đứng sau lưng nó lợi hại, cộng với vợ cậu là Lăng Giáng , có thân thể cô ta bảo hộ, muốn đánh nhau không thể đánh, muốn động cũng không thể động, cho dù tôi có mánh khóe, cũng không sử dụng được.
Tôi nói:
- Vậy phải làm sao đây?
Trương mù nói:
- Cậu không nhìn thấy bây giờ có một bà già đến đây rồi à? Thân thể của Lăng Giáng tôi không đụng vào được, nhưng bà ta có thể, chuyện này, giao lại cho bà ta.
Lưu Tang Y hung hăng trừng mắt lườm Trương mù, nói:
- Trương mù, hình như vừa rồi là tôi cứu cậu đấy, cậu đối xử với ân nhân cứu mạng mình như vậy à?
Trương mù nói:
- Cái tông môn nhà bà, đừng dùng ngữ khí đó nói chuyện với tôi, bà cứ dùng tiếng phổ thông đi, tiếng Trùng Khánh không thích hợp với bà! Càng nghe càng ngứa đít! Với lại, chẳng qua chỉ là ấn Tam Thước Thần Minh thôi? Chỉ cần bà đến chậm thêm một chút, tôi cũng phá được ‘cúi đầu nhìn đất quỷ bất đồng’ của nó rồi, tôi còn phải cần bà cứu à?
Tôi nói:
- Các người bớt nói một câu đi, bên ngoài còn có nhiều người chờ được cứu.
Trương mù nói:
- Thằng ngốc, cậu cũng nhìn thấy rồi, không phải tôi không nói đạo lý, mà là bà già này quá xem thường người khác.
Lưu Tang Y nói:
- Có bản lĩnh cậu thử gọi một tiếng bà già nữa đi, có tin hiện tại tôi bỏ đi, mặc kệ con bé đó không?
Trương mù nói:
- Có bản lĩnh thì bà đi đi, bà thật sự cho rằng không có bà thì tôi không làm được gì chắc?
Trần tiên sinh nói:
- Trương mù, nói thế nào thì sư thúc tôi cũng là trưởng bối của cậu, miệng cậu tích đức một tí không được à?
Trương mù nói:
- Cái rắm! Trần khờ, ông có tư cách gì nói tôi? nếu không phải ông liên lụy tôi, tôi sẽ bị tiểu quỷ bắt?
Nghe những lời này của Trương mù, tôi cũng cảm thấy anh ta hơi quá đáng, mặc kệ như thế nào, Trần tiên sinh và Lưu Tang Y, tuổi tác đều lớn hơn so với Trương mù, anh ta nói những lời này quả thật không nên, tôi nói:
- Trương mù, anh bớt nói vài câu đi, chúng ta ra ngoài trước đã.
Trương mù nói:
- Đáng ghét nhất chính là cậu, người thì ngốc nghếch, mà ăn thì không có quên, làm cái gì cũng không được, tự cậu nói xem, cậu còn sống trên thế giới này làm gì? nếu tôi là cậu, tôi đã sớm treo cổ tự sát rồi!
Trần tiên sinh nghe nói như thế, lập tức nổi giận, giơ tay tát vào đầu Trương mù, rống lên:
- Trương mù, mày đừng có mà vênh váo không biết trời biết đất, hôm nay ông không lấy được mạng mày, cũng phải dạy dỗ mày một trận!
Trương mù bị tát một cái xong, tôi thấy anh ta lắc lắc đầu, giống như vẫn chưa tỉnh ngủ, một lúc lâu sau, anh ta mới tự vỗ trán mình một cái nói:
- Tôi vừa bị trúng chiêu rồi.
Chúng tôi nghe thấy thế, đều chấn động, Trương mù lại nói tiếp:
- Tôi không biết cụ thể là chiêu gì, nhưng tôi có cảm giác nó thay đổi được tính tình của một con người.
Nghe thấy thế, tôi lập tức hiểu ra, thì ra là vậy, tôi đã rồi nói, cho dù ngày thường Trương mù hay vén mồm lên chửi người, nhưng tuyệt đối không dùng những lời lẽ đả thương tinh thần người khác.
Trương mù hỏi Lưu Tang Y:
- Bà có biết có thợ thuật nào thay đổi được tính tình của người khác không?
Lưu Tang Y gật đầu nói:
- Tôi từng nghe sư phụ nói, thợ cạo đầu có bản lĩnh này, có thể thao túng tính tình của Hoàng Đế, hắn muốn giết ai là có thể giết, nhưng hình như thứ này vốn sẽ giảm thọ, với lại đã bị Càn Long thời nhà Thanh diệt sạch rồi, nên rất ít người biết thứ này, về phần ai biết thợ thuật này, lại càng không ai biết.
Trương mù lập tức tự tát mình một cái nói:
- Lúc trước tôi đã nói những câu không nên, ba người đừng để trong lòng.
Nói xong, Trương mù ra khỏi phòng trước, tôi cũng đi theo, tôi nghe thấy Lưu Tang Y lẩm bẩm:
- Trương Phá Lỗ quả nhiên là một người đàn ông đích thực.
Sau khi ra khỏi cửa, những người trong sân vẫn còn đang múa Bái Thủ, động tác hình như còn nhanh hơn trước, hơn nữa, xung quanh tường vây, còn có đầu người giấy mặt trắng bệch thò lên nhìn, chúng nó lại đến rồi!
Trương mù nói với Trần tiên sinh:
- Trần khờ, ông đi ngăn cản đám người giấy trước, tôi giải quyết những người này.
Trần tiên sinh gật đầu, không chút do dự ra ngoài.
Tôi nhìn thôn dân, hỏi Trương mù:
- Hiện tại phải xử lý thế nào?
Nhưng Trương mù không trả lời tôi, mà chỉ nhìn chằm chằm thôn dân, sau đó anh ta lại hỏi tôi:
- Trước lúc nhảy cậu có cảm giác gì?
Tôi kể những gì mình từng trải qua cho Trương mù nghe, kể từ đầu cho đến lúc bị Lưu Tang Y gọi tỉnh.
Trương mù nghe xong, cúi đầu trầm tư, sau đó nói:
- Chum nước nhà cậu để đâu?
Tôi nói:
- Để ở nhà bếp, làm gì vậy?
Trương mù nói:
- Dẫn tôi qua, tôi vừa mắng người, họng hơi khát.
Tôi cho rằng Trương mù khát thật, nhưng vừa vào bếp, phát hiện Trương mù không uống nước, mà là tìm một chiếc bát, lấy nhọ nồi bôi đen khắp phía ngoài chiếc bát.
Tôi hỏi Trương mù, làm thế để làm gì?
Trương mù nói:
- Lấy nước dập lửa!