Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 316 Ma ưng vẫy cánh

Sau khi bọn họ tiến vào, lập tức có người châm lên một đống lửa giữa sân nhà tôi, Ánh lửa lay động, che cả ông trăng trên bầu trời, bọn họ rất tự nhiên vây thành một vòng tròn quanh đống lửa. trên tường đều là bóng của đám thôn dân, không ngừng đong đưa theo ánh lửa, nhìn cực kỳ quỷ dị. còn có cả bố mẹ tôi và bác cả trong đó. cúi đầu đứng đó, giống như đang ngủ.

Đột nhiên, không có nhịp, không có nhạc, bọn họ gần như cùng lúc bắt đầu xoay tròn, vừa xoay vừa vung tay nhảy múa, Trương mù và Trần tiên sinh nhìn thấy cảnh này, sắc mặt rất khó coi, Trần tiên sinh nói:

- Trương mù, bọn họ đang muốn múa cho chúng ta xem.

Trương mù gật đầu cau mày. Tôi nói:

- mau nghĩ biện pháp làm cho bọn họ dừng lại đi!

Trương mù nói:

- hiện tại cái này không quan trọng, quan trọng là bọn họ múa Bái Thủ cho ai xem.

Tôi nói:

- nghĩa là sao, tôi không hiểu.

Trương mù nói:

- Thằng ngốc, lúc trưa tôi mới nói rồi, múa Bái Thủ phải tới Bái Thủ đường múa, hiện tại bọn họ lại đến sân nhà cậu múa, cậu còn chưa hiểu ra?

Tôi nghĩ ngợi, vô cùng khiếp sợ hỏi:

- Ý anh là, nhà của tôi, chính là Bái Thủ đường? cũng chính là quỷ đường?

Trương mù gật đầu nói:

- Sao cậu không ngu chết đi? Cậu chỉ nói đúng một điểm, quan trọng nhất là, múa Bái Thủ cho ai xem?

Tôi nói:

- Anh nói là múa cho quỷ xem, mục đích là cầu quỷ, cũng chính là kì nhương.

Nói đến đây, tôi lại khiếp sợ, có chút không tin nổi hỏi Trương mù:

- Ý anh là, một trong ba người chúng ta, có một người là quỷ?!

Trương mù không nói gì, Trần tiên sinh liền nói:

- Không phải ba, mà là bốn!

Lúc nói, Trần tiên sinh còn chỉ tay vào Lăng Giáng nằm trên giường.

Nhìn theo ngón tay Trần tiên sinh, lòng tôi trầm xuống, quả thực không thể tin được vào lỗ tai mình, Trần tiên sinh và Trương mù không thể là quỷ, tôi càng không, vậy trong bốn người còn có thể là ai? --- Lăng Giáng!

Dù sự việc đã bày ngay trước mắt, nhưng tôi vẫn không tin, Lăng Giáng sao có thể là người âm chứ? Cô ấy là hậu nhân của nhà họ Lăng Tứ Xuyên, biết thợ thuật, tự bảo vệ mình tuyệt đối không thành vấn đề, nhưng vì sao có thể biến thành người âm? Không đúng, nhất định là Trần tiên sinh gạt tôi, tôi nhìn Trương mù, muốn nghe chính miệng anh ta xác nhận.

Trương mù nói:

- Trần khờ, ông đừng dọa nó, nếu nó suy nghĩ không thông, lại muốn đập đầu tự tử thì sao đây, ông chịu được tránh nhiệm không? thằng ngốc, cậu nghĩ kĩ xem, chẳng lẽ chúng ta chỉ có bốn người?

Tôi hỏi:

- Ý của anh là gì?

Trương mù nói:

- Gợi ý, tử mẫu quỷ sát.

Nghe đến đó, tôi bừng tỉnh, trong nhà tôi, ngay từ đầu đã không chỉ có bốn người! bởi vì trong bụng Lăng Giáng, còn có một ‘con quỷ’, tôi hỏi Trương mù:

- Ý anh là, những người đó múa Bái Thủ, đều là múa cho thứ trong bụng Lăng Giáng xem?

Trương mù khinh bỉ nói:

- Lẽ nào còn múa cho thứ trong bụng cậu xem?

Nghe đến đó, tôi cười khà khà, nói:

- Chỉ cần không phải là múa cho Lăng Giáng xem, múa cho tôi xem cũng không phải là không thể.

Trương mù nghe tôi nói vậy, đập một phát vào gáy tôi, nói:

- Không muốn chết thì cút ra ngoài kia nhảy cùng bọn họ, tôi và Trần khờ phải làm chính sự.

Nói xong, một cước đá tôi ra khỏi phòng, tôi liếc mắt nhìn cảnh tượng quỷ dị trong sân, lập tức xoay người muốn vào lại. nhưng Trương mù lại chốt trái cửa, tôi gọi vài tiếng, Trương mù cũng không đáp, cuối cùng vẫn là Trần tiên sinh mở cửa nói với tôi:

- Hiện tại nhà cháu giống như Bái Thủ đường, vậy người ở trong Bái Thủ đường tương đương với cái gì ? với quỷ! Trên người cháu một thân quỷ khí, Trương mù là muốn tốt cho cháu, bớt làm loạn, mau ra kia múa đi.

Quả nhiên là hình thức! Chỉ cần bọn họ múa Bái Thủ trong sân nhà tôi, vậy thì những người trong Bái Thủ đường, đều là người âm! Cho dù hiện tại không phải người âm, nhưng cũng bởi vì hình thức, mà biến thành người âm, cộng với trên người tôi toàn là quỷ khí, muốn biến thành người âm, tôi là người đầu tiên, cho nên mới bị Trương mù đuổi ra ngoài, Trương mù lúc nào cũng vậy, ăn nói chua ngoa bộp chộp.

Tôi nhìn cảnh tượng trong sân, cười hỏi Trần tiên sinh:

- Múa Bái Thủ sẽ bị giảm thọ, có thể đứng ở cửa nhìn, không cần múa không?

Trần tiên sinh cười lạnh một tiếng nói:

- Cháu có biết xã hội này hận nhất cái gì không? Ngoại tộc! cháu có thể thử đứng im không múa, xem có hậu quả gì, đừng hỏi tôi, bởi vì tôi cũng không biết.

Nghe được lời này của Trần tiên sinh, tôi sợ tới mức chạy vọt vào trong đám người, đi theo sau lưng bố mẹ tôi, học theo động tác của bọn họ, nhắm mắt theo đuôi.

Thực ra tôi rất muốn nhìn xem hai người Trương mù định làm gì, đáng tiếc, hiện tại tôi không thể nhìn thấy, động tác múa Bái Thủ cũng không quá phức tạp, có thể nói chỉ nhìn một lần là học được, hơn nữa, thời trung học được học qua, chưa bao lâu đã theo kịp bước nhảy của bọn họ.

Múa Bái Thủ có rất nhiều động tác, gần như đều là những động tác bắt chước động vật, hiện tại bọn họ đang múa điệu "Ma ưng vung cánh". Ma ưng, là tiếng địa phương Thổ Gia, ý chỉ những con chim ưng bay rất cao, bởi vì loại chim ưng này luôn xoay tròn trên không trung, nhìn rất giống cối xay, cho nên mới gọi là ma ưng. ( chữ ‘ma’ trong 磨盘, có nghĩa là cối xay.)

Ở quê tôi, ma ưng một khi vẫy cánh, nhất định sẽ có gia cầm nhà nào đó bị bắt đi, thậm chí người thế hệ trước vì để hù dọa trẻ con, còn nói ma ưng sẽ bắt trẻ con đi, móng vuốt kẹp chặt đầu người, sau đó bay đến nơi không có người, ‘chén’ từ từ. lúc nhỏ nhìn thấy ma ưng trên trời, tôi gần như đều không dám thò mặt ra khỏi cửa, chỉ dám trốn dưới mái hiên nhìn.

Đi cùng bọn họ vài vòng, động tác của tôi đã rất thành thục, nhưng dù là vậy, tôi dần dần cảm giác được bắt đầu không theo kịp bước chân bọn họ. Bọn họ càng nhảy càng nhanh, tới cuối cùng, là chạy chậm. Tốc độ chậm một chút, tôi còn có thể theo kịp, nhưng đột nhiên nhanh như vậy, tay chân tôi có chút không nhịp nhàng.

Đi được vài vòng nữa, tôi mới tìm được tiếu tấu cảm, càng nhảy càng thuận lợi, tới lúc xong, tôi phát hiện cả đất trời dường như chỉ có nhóm người chúng tôi đang nhảy múa, bốn phía tối đen như mực, chỉ có ánh lửa trong sân còn sáng, tôi đột nhiên có cảm giác, động tác của tôi đã không phải do tôi chi phối, giống như có một luồng năng lượng vô hình, đang không ngừng dẫn dắt tôi nhảy, tới cuối cùng, tôi chỉ đành thả lỏng toàn thân, chậm rãi nhắm mắt lại là được.

Đúng lúc này, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng hét lớn, tôi nghe thấy một tiếng ‘tra’ trong veo, sợ tới mức mở to mắt, đập vào mắt, chính là gương mặt xinh đẹp của Lưu Tang Y, tôi thấy chị ta giơ cao tay, chắc là nếu tôi không tỉnh, sẽ chuẩn bị tát một cái.

Lưu Tang Y thấy tôi tỉnh lại, hỏi;

- Người giấy bên ngoài đều đến rồi, bọn họ đâu?

Tôi nói:

- ở trong phòng.

Lưu Tang Y nói:

- em có biết đây là điệu múa Bái Thủ gì không?

Tôi gật đầu đáp:

- Ma ưng vẫy cánh.

Chị ta hỏi:

- Vậy em nghe nói qua truyền thuyết về ma ưng vẫy cánh chưa?

Tôi nói:

- Ma ưng bắt trẻ con?

Lưu Tang Y nói tiếp:

- Nếu em đã hiểu, vì sao còn không mau làm cho bọn họ dừng lại?

Vì thế, tôi kể qua tình huống của Lăng Giáng cho Lưu Tang Y nghe, nghe xong, chị ta đầu tiên là gật đầu, sau đó mặt mày biến sắc, nói:

- Nguy rồi, hai thằng ngốc kia nghĩ sai rồi!

Nói xong, Lưu Tang Y kéo tôi vào trong phòng, nhưng lúc này tôi mới phát hiện, cửa đã bị khóa trong, mặc kệ tôi gõ cửa thế nào, bên trong cũng không có phản ứng, vì thế, tôi thử dùng vai đập cửa vài cái, cửa không chút sứt mẻ, mà vai của tôi thì lại đau điếng người.

Lưu Tang Y kéo tôi ra sau, sau đó rất đẹp mắt nhảy lên, chân đá vào cửa, cửa phòng ‘ầm’ một tiếng đổ xuống --- bản lĩnh của thợ giày, không chỉ có đá văng nắp quan tài, mà cũng là tuyệt đỉnh của bộ môn đá cửa!

Tôi và Lưu Tang Y tiến vào trong, mượn ánh lửa trong sân, thấy Trương mù và Trần tiên sinh một trái một phải quỳ gối trước giường! đầu bọn rủ xuống, hai tay giơ lên cao, vẻ mặt vô cùng thành kính!

Mà bảy ngọn dèn dầu sau lưng bọn họ, gần như chỉ còn lại một ngọn cuối cùng còn sáng, ánh đèn, rất yếu ớt…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất