Lưu Tang Y vừa mới nói xong lời này, tôi liền thấy Lăng Giáng ngồi dậy, hai tay ôm đầu gối, im lặng nhìn tôi, không nói gì, khóe miệng mang chút ý cười.
Lăng Giáng tỉnh lại tôi đương nhiên là vui, nhưng tôi không hiểu, Lưu Tang Y lúc nãy còn nói Lăng Giáng gặp nguy hiểm? tỉnh lại được hay không còn phải xem may mắn? vì sao hiện tại Lăng Giáng đột nhiên tỉnh táo thế? --- nhất định là Lưu Tang Y và Lăng Giáng phối hợp với nhau diễn kịch, lừa tôi!
Tôi hưng phấn đứng dậy chạy chậm đến bên giường, nhìn Lăng Giáng, phát hiện cô ấy cũng đang nghiêng đầu nhìn mình. trong khoảng thời gian ngắn, tôi thế mà lại không biết phải nói gì, ấp úng nửa ngày, cuối cùng mới tuôn ra được một câu:
- Cô đỡ hơn chưa?
Lăng Giáng gật gật đầu, mặt không cảm xúc, lại khôi phục bộ dạng lạnh lùng trước kia.
Tôi có chút không biết làm sao, không biết có phải tôi nói bậy rồi không . Đành phải lắp bắp nói:
- Đỡ hơn là tốt rồi, tốt tốt rồi, cái đó, cô đói không? tôi đi nấu cho cô bát mì.
(eo ôi chàng trai ấm áp ! )
Lời này nói xong. Tôi không nhận lại được câu trả lời. ngược lại còn nhìn thấy khóe miệng Lăng Giáng xuất hiện độ cong, tôi biết cô ấy đang nhịn cười. nhưng Lưu Tang Y không có mập mờ như vậy, trực tiếp bật cười nói với tôi:
- Thằng bé này, em tấu hài thật đấy, chẳng lẽ em lớn thế này rồi còn chưa yêu ai bao giờ?
Tôi không biết tiếp lời như thế nào, đành phải ngồi xuống ghế, nói sang chuyện khác hỏi Lưu Tang Y:
- Chị có biết người dọa người có thể dọa chết người không hả? vừa rồi chị gạt tôi làm gì?
Lưu Tang Y nói:
- Tôi chỉ muốn xem, trên người em có bao nhiêu bóng dáng của Lạc Triều Đình.
Tôi nói:
- Lừa tôi có liên quan gì tới chuyện đó chứ?
Lưu Tang Y nói:
- Em rất giống ông nội mình, năm đó, ông nội em vì bà nội em mà ….. bỏ đi, đều là chuyện cũ, không đề cập nữa .
Không biết vì sao, tôi nhìn thấy một tia đau thương trong ánh mắt Lưu Tang Y, tôi nghĩ, người thế hệ trước bọn họ nhất định đã xảy ra chuyện gì đó liên quan đến tình cảm mà không có ai biết. chẳng qua, người ‘còn sống’ duy nhất không muốn nói mà thôi, tôi cũng không dám hỏi nhiều.
Nhưng tôi vẫn rất lắm chuyện tính toán một chút thời gian, năm nay Lưu Tang Y chín mươi hai tuổi, nếu ông nội còn sống, cũng chưa đến chín mươi tuổi, vậy thì ông nội còn ít tuổi hơn chị ta. Nếu hai người bọn họ năm đó thật sự từng hẹn hò, vậy chính là ‘tình chị em’? tôi thầm cười trộm trong lòng, không ngờ bọn họ khi đó, cũng đã thích chơi trò này, mà còn rất thịnh hành.
Im lặng đôi lát, Lưu Tang Y thở dài một tiếng nói:
- Vẫn là Ngô Chi Anh có thủ đoạn, con người không thích bị quản thúc như Lạc Triều Đình, đều bị bà nội em trị cho nói gì sai gì cũng nghe răm rắp. Hiện tại xem ra, em lại phải vâng lời Lăng nha đầu rồi, đàn ông nhà họ Lạc, có phải đều sợ vợ không hả?
Vì để cho Lưu Tang Y nói nhiều thêm chút về chuyện giữa ông nội và bà nội, tôi chỉ đành lấy ra một câu nói trong ‘Diệp Vấn’ để trả lời chị ta:
- Trên thế giới này không có người sợ vợ, chỉ có người tôn trọng vợ.
(1000 like cho bé Lạc.)
Lưu Tang Y hiển nhiên không tin lời này, lập tức buông lời thô bạo:
- Xàm, sợ vợ còn nói như quang minh chính đại lắm.
Mắng xong, chị ta bật cười, nụ cười đó rất xinh đẹp. nhất là cặp núi trước ngực, nảy lên nảy xuống, sợ tới mức tôi vội vàng chuyển mắt đi nơi khác.
Đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng Trương mù truyền vào:
- Cái tông môn nhà bà, họ Lưu kia, nếu bà còn không ra hỗ trợ, bây giờ bà cười, lát nữa tôi sẽ khiến bà khóc!
Lúc này tôi mới nhớ ra, mải vui mừng, quên béng đi mất bên ngoài còn có nhiều người giấy vẫn chưa bị xử lý, Lưu Tang Y nghe thấy tiếng Trương mù, vỗ bàn một cái, đứng lên chạy ra ngoài.
Chẳng được bao lâu, chợt nghe thấy tiếng chửi bậy của Trương mù:
- Cái tông môn nhà nó, cái bà già này, tôi bảo bà đánh người giấy, bà đá mông tôi làm ‘méo’ gì? tôi nói cho bà biết, bà đừng có mà nhân cơ hội này chiếm tiện nghi của tôi!
Có lẽ là sau khi có thêm Lưu Tang Y gia nhập, ba người hợp sức bớt mệt hơn trước, cho nên, Trương mù mới có sức chửi bới.
Lúc tôi đang suy nghĩ, Lăng Giáng đột nhiên hỏi tôi:
- Bên ngoài làm sao vậy?
Vì thế tôi kể qua lại chuyện người giấy đưa di ảnh đến cho cô ấy nghe, nghe xong, Lăng Giáng gật đầu nói:
- ‘Mười hai kim bài phong ba đình’ là thủ đoạn của thợ cạo đầu.
Thợ cạo đầu? chính là thợ cạo đầu muốn ăn tóc tôi ở trường học? Bọn họ là cùng một người sao?
Lăng Giáng gật đầu nói:
- Rất có thể là cùng một người, không chắc chắn. nhưng có thể khẳng định, vị nằm trong ‘thái bình huyền quan’ , trước kia là một thợ cạo đầu.
Nghe đến đó, cuối cùng tôi cũng có thể liên hệ tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối lại với nhau. Tôi đã nói lúc ở trường, sao có thể vô duyên vô cớ bị người theo dõi chứ. Hơn nữa còn là một vị thợ cạo đầu không hay hiện thế. tôi cũng chẳng phải là nam chính, làm gì có may mắn khiến tôi đụng độ được với người này? mặc dù Lăng Giáng không chắc chắn, nhưng tôi tin, thợ cạo đầu gặp phải ở trường, chính là cái tên trong ‘thái bình huyền quan’.
Tôi hỏi Lăng Giáng:
- Chẳng lẽ thợ thuật này chỉ có thể bị động chịu đòn?
Lăng Giáng lắc đầu nói:
- Thợ thuật trong thiên hạ, có lập cũng có phá, không tồn tại thợ thuật không thể phá. Mà mấu chốt để phá thợ thuật này, là phải tìm được thợ đài chống đỡ cho thợ thuật.
Tôi nghe vẫn chưa hiểu, hỏi:
- Thợ đài là cái gì?
Lăng Giáng nói:
- Anh còn nhớ lúc chúng ta đến thôn Trương gia, nhìn thấy bố trí của kính giới trên đường cao tốc không?
Tôi gật gật đầu tỏ vẻ còn nhớ.
Lăng Giáng nói:
- Cái đó được gọi là thợ đài, mỗi một thợ thuật, đều có thợ đài tương thích. Thợ đài của thợ thuật ‘thập tam thái bảo lạc tử định’ chính là mười ba đồng tiền, ‘cửu anh triều điện định càn khôn’ của thợ vàng mã, thợ đài chính là mười tượng đá tý hon. ‘thập thất liên hoa quan âm đài’ của nhà họ Lăng chúng tôi, thợ đài chính là mười bảy bông hoa sen. ‘mười hai kim bài phong ba đình’ của thợ cạo đầu, là dùng mười hai khối kim bài để bố trí lên, về phần nó có hình dáng cụ thể thế nào, tôi cũng không rõ.
Nghe Lăng Giáng giải thích xong, tôi hiểu được một ít. Cho nên thời điểm Trương mù dùng Trát Qủy Đao, bát nước chiếc đũa chỉ đỏ và miệt dao nhỏ, hẳn chính là thợ đài của Trát Qủy Đao. Chẳng qua, thợ đài của ‘mười hai kim bài phong ba đình’ hình như có hơi ‘hào phóng’, dùng những mười hai khối kim bài làm thợ đài, chẳng lẽ nó không sợ bị người khác nhặt mất? tôi nghĩ, có lẽ cũng chỉ là hình thức, không phải là vàng thật?
Nhưng Lăng Giáng lại lắc đầu:
- Là vàng thật, nếu không dùng chân kim, một khi có thợ nhân lợi hại dùng lửa đốt, thợ đài sẽ không còn, chỉ có dùng chân kim bố trí thợ đài, vậy thì không sao cả, dù sao, chân kim cũng không sợ lửa.
Vị trí của thái bình huyền quan hình như cũng là chân kim? Hiện tại lại gặp phải cục diện thế này, thảo nào hôm qua Trần tiên sinh và Trương mù dùng lửa đốt nhiều như vậy, cũng không có tác dụng, ngược lại, còn dẫn tới cả đám người giấy.
Nghĩ đến đây, tôi mới hiểu, thời điểm ban ngày lúc trên núi, vì sao Trương mù bảo tôi đưa Lăng Giáng về trước, anh ta còn việc phải làm, anh ta muốn đi tìm thợ đài, nhưng có lẽ chưa tìm ra, nếu không, tối nay cũng không xảy ra một màn này.
Tôi nói:
- Nếu đã là mấu chốt để phá thợ thuật này, vậy gã mãi không chết kia nhất định giấu rất kĩ, hơn nữa, xung quanh thôn chúng tôi nhiều núi như vậy, nếu muốn tìm ra, có khác gì mò kim đáy biển đâu?
Lúc tôi còn đang sầu muộn, Lăng Giáng đột nhiên vô cùng chắc chắn gật đầu nói:
- tôi biết ở nơi nào.
Tôi trợn to mắt, những lời Lăng Giáng nói có chút khó tin, tôi hỏi:
- Cô chắc chắn chứ?
Lăng Giáng lại gật đầu, nhưng không nói gì.
Tôi có chút lo lắng, vì thế truy hỏi một câu:
- Có phải rất nguy hiểm không?
Lăng Giáng vẫn không nói gì, chỉ dùng đôi mắt sáng như sao nhìn tôi chằm chằm, sau đó hỏi tôi một câu:
- Anh đang quan tâm tôi à?
Tôi không thể tin nổi, những lời này lại được thốt ra từ miệng nữ thần lạnh giá cao cao tại thượng, tôi thiếu chút nữa tự tát mình một cái, để xác định xem có phải đang nằm mơ hay không. sau đó, vội vàng gật đầu nói:
- Phải.
Lăng Giáng gật gật đầu, lại trầm mặc.
Thấy Lăng Giáng có phản ứng như vậy, tôi có chút không biết làm sao,theo tình tiết trong phim, chẳng phải nữ chính đều cảm động rớt nước mắt, nhào vào lòng nam chính vừa khóc vừa nói, em biết, anh thương em, anh quan tâm em --- phim truyền hình khốn kiếp, làm ông mày ảo tưởng!
Đúng lúc này, cửa phòng bị đá văng, bảy ngọn đèn dầu đồng thời tắt ngúm…