Nghe Trương mù nói vậy, tôi và Trần tiên sinh đều trợn mắt há mồm, trong khoảng thời gian ngắn chưa hiểu được ý Trương mù, tôi hỏi:
- Chẳng lẽ chị Lưu này là giả?
Chuyện như vậy tôi không phải mới gặp một hai lần. lúc ở thôn Trương gia gặp Trương mù giả. ở dưới tầng ba nhà xác cũng thấy. trong thôn chúng tôi vốn dĩ cũng có cá Quy Khư. Muốn biến thành hình người, căn bản không phải là chuyện khó.
Thời điểm nghĩ đến đây, tôi không tự chủ được lùi ra sau mấy nước, nhích lại gần bên cạnh Trương mù.
Trương mù nói:
- Chị ta không phải cá Quy Khư biến thành, chính xác là Lưu Tang Y cậu từng quen biết, nhưng chị ta không mang họ Lưu, mà là họ Bành, Bành trong Bành Cảnh Toại!
Nghe thấy tên Bành Cảnh Toại, đầu tôi vang lên những tiếng nổ đùng đoàng, ngay cả tiếng nói cũng đã có chút run rẩy, hỏi Trương mù:
- Ý của anh là, chị ấy chính là người họ Bành cuối cùng?
Mạch suy nghĩ của tôi lập tức quay trở lại những sự việc xảy ra lần đầu tiên Trương mù tiến vào thôn. Vương Nông Hữu cưới con gái của Bành Cảnh Toại, trở thành con rể ông ta. Sau này, còn đoạt mất vị trí trưởng thôn của Bành Cảnh Toại. xóa sạch gia phả, đổi tên thôn thành thôn Vương gia theo họ hắn. Vương Nông Hữu cũng tự xưng mình là trưởng thôn đầu tiên, tuy rằng Vương Nông Hữu đã sửa gia phả, nhưng lại bỏ qua thôn chí và gia phả thôn Bành gia đặt ở đền thờ. Cho nên Trương mù mới phát hiện sơ hở còn sót lại bên trong, phát hiện Vương Nông Hữu có rất nhiều âm mưu ngập trời.
Nhưng không đúng, lúc trước không phải Trương mù đã phân tích qua rồi sao, vị nằm dưới mộ ông nội, nhất định không phải Vương Nông Hữu, bởi vì nếu là hắn, vậy hắn sẽ không tạo ra Địa Sát Hướng Nguyệt để giết hại cả thôn, mà người có thể làm ra thủ đoạn này, chỉ có thể là người nhà họ Bành.
Cuối cùng, trải qua một loạt những phân tích của Trương mù, người họ Bành cuối cùng là người đã chôn thi thể của cha mình Bành Cảnh Toại vào. Cho nên, vị nằm dưới mộ ông nội tôi, chính là Bành Cảnh Toại.
Trương mù gật gật đầu, vô cùng khẳng định nói:
- Ngoài chị ta ra, tôi thực sự không nghĩ được tới người thứ hai khác.
Tôi hỏi Trương mù:
- Anh có hiểu lầm không, chị ấy là sư thúc của Trần tiên sinh, Lưu Tang Y! lại nói, lẽ nào Trần tiên sinh cũng gạt chúng ta?
Tôi sở dĩ có nghi vấn như vậy, hoàn toàn là bởi vì biểu hiện của Trương mù đêm qua đã khiến người ta hơi thất vọng, khiến tôi không thể không hoài nghi có thể là Trương mù cố tình kiếm cớ công kích Lưu Tang Y và Trần tiên sinh.
Nhưng tôi không hiểu, vì sao Trương mù phải dùng lời nói để công kích hai người Lưu Tang Y chứ? Chẳng lẽ chuyện tối qua khiến Trương mù mất mặt?
Trương mù liếc nhìn tôi, cười lạnh nói:
- Thằng ngốc, cậu đừng vội đi đến kết luận, theo tôi đoán, Trần tiên sinh cũng không biết thân phận thật của Lưu Tang Y, cậu còn nhớ lời tôi nói với cậu không? loại bỏ hết tất cả những khả năng không thể xảy ra, vậy cái cuối cùng, cho dù đến con mẹ nó cũng không tin nổi kia, chính là chân tướng cuối cùng! Chị nói xem phải không, Bành Tang Y?
Lưu Tang Y ngây mặt nhìn Trương mù, tôi và Trần tiên sinh thì ngây mặt nhìn Trương mù. Không biết vì sao anh ta lại đột nhiên nói ra suy luận như vậy, Lưu Tang Y nhìn tôi hỏi:
- Cậu ta bị điên rồi à? Tôi họ Bành bao giờ?
Thắc mắc của Lưu Tang Y, cũng chính là thắc mắc của tôi, nếu Lưu Tang Y đúng là người họ Bành cuối cùng, vậy tôi sao còn có thể sống đến bây giờ? Chị ta có quá nhiều thời gian để dùng giày đập chết tôi ---- từ từ, nếu Trần tiên sinh là thợ giày, vậy sư thúc Lưu Tang Y của ông ấy cũng là thợ giày! Ông nội tôi cứ nhắc đi nhắc lại tôi phải cẩn thận thợ giày, những lời này chắc chắn không phải không có căn cứ. chẳng lẽ, Lưu Tang Y chính là người thợ giày tôi phải cẩn thận?
Nhưng cũng không đúng, Trần tiên sinh cũng là thợ giày, nhưng vì để cứu tôi, ông ấy không ngại nguy hiểm hết lần này đến lần khác, nhìn thế nào cũng không giống như muốn hại tôi, hơn nữa, cơ hội Lưu Tang Y và tôi chỉ ở chung với nhau một mình cũng không phải là không có, vì sao chị ta còn chưa đập chết tôi?
Vì thế tôi hỏi Trương mù:
- Sao chị ấy có thể là Bành Tang Y chứ? Anh đoán sai rồi.
Câu trên tôi còn hỏi liệu có phải anh ta đoán sai rồi không, nhưng lúc này, tôi đã nói anh ta đoán sai, rõ ràng, thái độ của tôi vẫn có khuynh hướng hướng về Lưu Tang Y nhiều hơn.
Trương mù nói:
- Cậu bị ‘tinh trùng’ bơi lên não rồi, vợ còn đang ở bên cạnh, vậy mà dám không biết xấu hổ đứng ra giải vây cho người phụ nữ khác ---- nhưng cũng không sao, hiện tại vợ cậu cái gì cũng không biết, chẳng khác gì người chết.
Nghe nói như thế tôi bỗng sốt ruột, tôi hỏi:
- Trương mù, anh có ý gì? có phải anh lại giống tối qua, trúng chiêu rồi không?
Trương mù nói:
- Cái tông môn nhà cậu, tôi sẽ bị ngã hai lần ở cùng một chỗ sao? tôi nói cho cậu biết, tôi chưa bao giờ tỉnh táo như hiện tại, nếu chị ta không mang họ Bành, tôi chặt đầu mình xuống cho cậu làm bô đi tiểu.
Tôi cũng nỏng nảy, nói:
- Vậy anh đưa ra bằng chứng đi!
Trương mù nói:
- Cậu đừng vội, tôi nói từ từ, nói nhanh, tôi sợ cậu không hiểu được ngay, tôi hỏi cậu, thợ đài này là giả, cậu đồng ý không?
Tôi nói:
- Sao mà tôi biết giả hay không giả? Còn không phải là lời nói của thợ nhân các người mới đáng tin sao.
Trương mù nhìn Trần tiên sinh, nói:
- Trần khờ, ông nói đi, thợ đài này có phải là giả không?
Trần tiên sinh nói:
- Tôi cũng chưa thấy qua ‘mười hai kim bài phong ba đình’ chân chính, chỉ biết bố cục của thợ đài nhất định là có mười hai tấm kim bài, lúc trước chúng tôi tìm thấy mười hai tấm, không nhiều không ít.
Trương mù nói:
- Ý của ông là khả năng cao đây là thợ đài thật?
Trần tiên sinh không nói gì, Trương mù tiếp tục nói:
- Được lắm, ông tự đi nhìn mắt của những người giấy này đi.
Tôi và Trần tiên sinh cùng nhau nhìn mắt người giấy, không khác gì người giấy tôi từng thấy, đều tròn tròn, không có chỗ nào khác nhau, vẫn nhìn chằm chằm về đằng trước, nếu nhìn lâu, còn cảm thấy có chút sợ hãi.
Trần tiên sinh nói:
- Không có gì khác, giống như trước.
Trương mù nói:
- Chẳng lẽ ông không phát hiện kim bài này thiếu mất cái gì?
Tôi cùng Trần tiên sinh đồng thời mở miệng hỏi:
- Thiếu cái gì?
Trương mù nói:
- Thứ để khống chế thời gian --- đổi cách nói khác, làm thế nào để khống chế người giấy này chỉ đưa kim bài đi vào buổi tối, ban ngày không đưa?
Trần tiên sinh lập tức á khẩu, tôi cũng không nói đươc gì, dù sao đây cũng là cuộc trò chuyện giữa thợ nhân với nhau. Hơn nữa cách nói khống chế thời gian, tôi nghe cũng chưa nghe qua. Chẳng lẽ thời gian cũng có thể khống chế?
Trần tiên sinh nói:
- Cái này trong thợ giày chúng tôi, tôi thật ra cũng hiểu một ít thủ pháp, vẽ một lá bùa vàng có viết thời gian lên trên giày là được rồi, nhưng người giấy, là của thợ vàng mã, tôi không biết.
Trương mù nói:
- Mặc kệ ông biết hay không, tôi hỏi ông, thợ đài có thể làm được việc buổi sáng không đưa, chỉ có buổi tối mới đưa không?
Trần tiên sinh nói:
- Theo lý mà nói, thợ đài này đáng ra phải đưa vào ban ngày, buổi tối không đưa, chẳng lẽ nơi này còn có thứ gì có thể chuyển hoán thời gian, chỉ là chúng ta chưa tìm thấy?
Trương mù nói:
- Trong này chỉ rộng ngần này, có lẽ là chị ta chưa kịp chuẩn bị, cũng bởi vì không kịp chuẩn bị, bằng không, tôi cũng không nhìn được ra đây là giả.
Từ sau khi Trương mù nhắc tới thứ có thể khống chế thời gian, tôi vẫn đang suy nghĩ, nhưng nghĩ nửa ngày vẫn chưa nghĩ ra, vì thế tôi nói:
- Vậy anh có biện pháp gì chỉ đưa buổi tối, ban ngày không đưa?
Trương mù nói:
- Rất đơn giản, mắt cú mèo.
Tôi lại ngây người.
Trương mù tiếp tục nói:
- Tôi hỏi cậu, ban ngày cậu có nhìn thấy cú mèo không? không đi? Cú mèo đều nghỉ ngày hoạt động đêm, chỉ có ánh mắt của chúng nó mới đoán được ra khi nào là trời tối, mới có thể hành động, những lúc khác không hề động đậy, cho nên, chỉ cần dùng mắt cú mèo làm mắt người giấy, là có thể đưa kim bài vào buổi tối, ban ngày không đưa, vô cùng đơn giản!
Nghe đến đó, tôi chợt hiểu ra, ngay từ đầu tôi còn đang tưởng tượng là máy móc công nghệ cao, không ngờ lại đơn giản đến vậy! nhưng ngẫm lại thì cũng đúng, thợ nhân đến từ dân gian, sao có thể dùng kiến thức trong sách giáo khoa đối chiếu được, những gì bọn họ dùng, đều tương tự và cùng một nhịp thở với cuộc sống, sau đó tổng kết ra, phát triển thành thợ thuật. dân tộc Trung Hoa có thể có lịch sử mấy ngàn năm, không thể phủ nhận là không có liên quan mật thiết với sự cần cù của người thế hệ trước.
Đều là kinh nghiệm tích lũy từ thế hệ này sang thế hệ khác, đến lúc rơi vào tay thế hệ chúng ta, đã càng ngày càng ít đi, không thể không nói là một loại bi ai. ---- được rồi, lại nói linh tinh rồi.
Nhưng, tuy rằng biết đây là thợ đài giả, vậy cái đó thì có liên quan gì đến việc Lưu Tang Y có phải là người họ Bành cuối cùng hay không?
Tôi thấy Trương mù bỏ ba lô xuống lấy ra vài người giấy nhỏ, vung vung trong tay, sau đó lại dính vào đế giày mình một người giấy, không chỉ có vậy, còn bảo tôi nhấc chân lên, dính người giấy vào đế giày cho tôi.
Làm xong, anh ta nói:
- Có liên quan gì, thì phải hỏi vợ cậu rồi.