Lăng Giáng?
Chuyện này có liên quan gì với Lăng Giáng?
Trương mù nói:
- Chẳng lẽ cậu không nhận ra, cả chặn đường vợ cậu đều có chút bất thường?
Tôi nói:
- Không có gì bất thường, vẫn giống lúc trước, vẫn lạnh lùng như thế, chẳng lẽ lạnh lùng cũng không đúng?
Trương mù đi đến bên cạnh Lăng Giáng nói:
- Lạnh lùng không sao, nhưng lạnh lùng đến mức không nói chuyện? cậu còn nhớ buổi sáng cậu tỉnh dậy như thế nào không?
Tôi nói:
- Anh đá tôi tỉnh, anh còn có mặt mũi nhắc lại à?
Trương mù nói:
- Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là lúc tôi đánh thức cậu dậy, câu tôi nói cậu còn nhớ không?
Tôi nói:
- Anh nói nhiều như vậy, sao mà tôi biết anh chỉ câu nào?
Anh ta nói:
- Tôi nói có phải đêm qua cậu và vợ cậu đã làm chuyện đó không. cậu nghĩ xem, nếu như là lúc trước, tôi gọi cô ta là vợ cậu, tôi đều bị cô ta cầm hoa giấy đập gần chết, nhưng sáng nay, cô ta lại ngồi im không có phản ứng gì? không chút phản ứng luôn! Cậu cảm thấy bình thường không? Căn bản không bình thường! còn cả dọc đường đến đây, tôi cố tình kéo cậu lại nói muốn đi ị, nhưng vợ cậu lại chỉ quan tâm đi thẳng về phía trước, mãi cho tới khi đến cửa hang, mới nói hai chữ, cậu nói đi, có bình thường không?
Bị Trương mù nói như vậy, tôi cũng cảm thấy Lăng Giáng bất thường, nhưng dù sao không thể chỉ nghe một tai, vì thế tôi đi đến trước mặt Lăng Giáng, nói với cô ấy:
- Tôi biết cô không thích giải thích, nhưng lúc này rồi, cô vẫn nên nói gì đi.
Tính cách không thích giải thích của Lăng Giáng tôi đã biết từ lúc còn ở kí túc xá nam . Lúc ấy tôi bị đám người lão nhị hiểu nhầm. Lăng Giáng cũng không giải thích nửa lời. nhưng hiện tại là thời kì quan trọng, còn không giải thích, đường phía sau sẽ khó đi.
Tôi chờ một lát, Lăng Giáng chỉ nhìn tôi, nhưng không nói chuyện.
Tôi vừa mới chuẩn bị khuyên một chút, Trương mù đã nói trước:
- Cậu đừng hỏi nữa, nếu cô ta có thể nói, đã sớm nói rồi, hiện tại, cô ta không còn là Lăng Giáng cậu quen lúc trước.
Tôi đánh giá Lăng Giáng trên dưới một lượt, hỏi Trương mù:
- Không phải Lăng Giáng, còn có thể là ai?
Trương mù nói:
- Ngu chết đi được, cậu ôm cô ta đi, để tôi chứng minh cho cậu thấy.
Tôi không hiểu Trương mù muốn làm gì, nhưng vẫn rất phối hợp hỏi Lăng Giáng:
- Thật xin lỗi, cô đừng giận.
Nói xong, tôi vòng tay qua eo Lăng Giáng bế cô ấy lên, tôi thấy hai chân Lăng Giáng vừa dời khỏi mặt đất, Trương mù thuận tay cởi đôi giày trên chân Lăng Giáng ra, sau đó dính lên bàn chân cô ấy một người giấy nhỏ.
Làm xong, Trương mù đứng trước mặt Lăng Giáng, kết một thủ ấn, có hơi giống tâm hỏa thủ ấn, nhưng phức tạp hơn so với thủ thế tâm hỏa thủ ấn một chút, động tác cũng nhiều hơn một chút, Trương mù vừa kết ấn vừa lẩm bẩm gì đó, niệm rất nhanh, đợi tới khi Trương mù niệm xong, Trương mù đưa tay lên điểm vào trán Lăng Giáng, hai tay tách ra, vỗ ba cái vào hai bên bả vai của Lăng Giáng.
Vẫn còn chưa xong, Trương mù móc từ trong túi ra hai chiếc lá tre, đặt lá tre trên tay trái lên vai phải của mình, bỏ lá tre bên tay phải lên vai trái, trước sau ba lượt, cuối cùng, dùng ngón trỏ và ngón áp út của hai tay kẹp lá tre, quệt qua mắt Lăng Giáng, tôi thấy, lá tre trong tay Trương mù từ màu xanh tức khắc biến thành màu đen, khiến Trương mù vội vàng ném đi.
Lúc này, tôi nghe thấy Lăng Giáng nói:
- Thả tôi xuống.
Tôi vội vàng buông Lăng Giáng xuống, hỏi:
- Sao cô nói chuyện được rồi?
Lăng Giáng gật gật đầu, đi lại gần phía tôi, cách xa Lưu Tang Y một chút, không còn nghi ngờ gì nữa, động tác này của Lăng Giáng đã chứng minh lời nói của Trương mù, thế cho nên Trần tiên sinh cũng lại gần chỗ chúng tôi bên này thêm một bước, nhưng chỉ đúng một bước mà thôi.
Nhìn thấy động tác này của Lăng Giáng, Trương mù hình như cũng không đắc ý, ngược lại, lông mày còn nhíu chặt thêm.
Tôi hỏi Lăng Giáng:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lăng Giáng nói:
- Tối hôm qua cửa phòng bị đá văng, còn nhớ không?
Tôi gật đầu.
Cô ấy nói:
- Đó là lúc tôi bị nhập.
Ma nhập? lại là ma nhập!
Nhưng không đúng, Trần tiên sinh Trương mù đều có ở đó, nếu Lăng Giáng bị ma nhập, sao bọn họ không nhìn được ra?
Trương mù nói:
- Thằng ngốc, nếu là ma nhập bình thường, tôi chỉ liếc mắt một cái là nhìn ra, nhưng nếu có thợ nhân khiến Lăng Giáng bị nhập thì sao? với lại, trong bụng vợ cậu còn có quỷ thai, vốn đã người không người quỷ không quỷ, dù tôi có nhìn nhầm, cũng là chuyện hết sức bình thường.
Tôi nói:
- Vậy anh làm thế nào biết Lăng Giáng bị ma nhập?
Trương mù nói:
- Thực ra không thể nói là ma nhập, mà là cô ta đeo một đôi giày âm. Nếu tôi đoán không sai, suốt chặn đường này, đều là đôi giày âm kia khống chế cô ta. mà đôi giày, chính là của Lưu --- Bành Tang Y đeo cho Lăng Giáng.
Tôi nói:
- Cho dù trên chân Lăng Giáng đeo giày âm, nhưng rất có thể cũng là những người khác đeo, vì sao nhất định là Lưu Tang Y?
Trương mù nói:
- Sao cậu không ngu chết đi, đêm qua, người nào có thời gian ở chung với Lăng Giáng lâu nhất?
Tôi nghĩ ngợi nói:
- Hình như là tôi.
Trương mù không nói hai lời, vung một cú tát tới, tôi chưa kịp né, sau gáy bị đập mạnh một cái, anh ta nói:
- Nếu cậu có nửa bản lĩnh của thợ giày, tôi nhất định sẽ đốt vàng mã tạ trời tạ đất tạ Bồ Tát. Ngoài cậu ra, còn có ai? Lưu --- Bành Tang Y! tuy rằng tôi không biết chị ta đã làm gì Lăng Giáng, nhưng tôi khẳng định, có khâu đeo giày âm.
Tôi hồi tưởng lại chuyện lúc trước, tôi nói:
- Không đúng, nếu là như vậy, thời điểm tôi đi vào, phải phát hiện ra Lăng Giáng bất thường rồi chứ, vì sao khi đó tôi không thấy gì? Lăng Giáng nói cửa bị đá văng ra, lại là làm sao?
Trương mù nói:
- Có lẽ cậu nhìn thấy bản lĩnh của Trần khờ rồi, thợ giày bọn họ, có một môn tuyệt kỹ, được gọi là ‘nhất cước khai’ . vốn dùng để đá nắp quan tài, nhưng dùng đá cửa cũng rất hiệu quả.
Tôi hiểu ý Trương mù, trước kia từng thấy Trần tiên sinh dùng qua.
Trương mù tiếp tục nói:
- Ngày hôm qua, cửa hẳn đã bị giày âm của Bành Tang Y đá văng, bởi vì động tác quá nhanh, cho nên cậu không nhìn rõ, còn cho rằng bên ngoài có người, thực ra chỉ có một đôi giày âm, đèn dầu bị giày âm giẫm lên, không tắt mới lạ, đeo giày âm cho người khác, làm gì có ai tinh thông hơn thợ giày.
Hóa ra là như vậy, thảo nào cửa phòng sau khi mở ra, tôi không nhìn thấy gì, tôi hỏi:
- Có phải từ hôm qua anh đã biết rồi không, chứ không vì sao anh có thể bình tĩnh không trở lại cứu tôi?
Trương mù hơi sửng sốt một chút, nói:
- Ngày hôm qua chỉ cảm thấy hơi kì lạ mà thôi, còn về việc cứu cậu, thằng ngốc, anh nói thật cậu đừng buồn, tối qua đúng là anh không nghĩ tới chuyện cứu cậu.
Lúc này Trần tiên sinh nói:
- Trương mù, trên đời này thợ giày cũng không chỉ có mỗi nhà họ Trần chúng tôi, nếu là thợ nhân khác làm thì sao? theo tôi biết, trong thôn ít nhất có hai người giấy.
Trương mù nói:
- Ông đừng quên, nếu là thợ giày khác, ông cảm thấy giày âm của hắn có thể giẫm tắt đèn dầu không?
Trần tiên sinh nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu.
Trương mù nói với tôi:
- Bảy ngọn đèn dầu nằm ở vị trí bắc đẩu thất tinh, có bảy cung tinh vị, chí cương chí dương, giày âm bình thường, chỉ cần giẫm lên đèn dầu đầu tiên, đã bị đốt sạch sẽ rồi, huống chi, còn là sáu cái đèn khác? Nhưng trên chân Lăng Giáng quả thật đã đeo giày âm, cho nên, bảy ngọn đèn dầu này, nhất định đã xảy ra vấn đề.
Trương mù nói xong, lôi từ trong ba lô ra một ít giấy, nói với tôi:
- Cậu biết gấp hạc không? vừa nghe vừa gấp.
Tuy rằng không biết Trương mù muốn gấp hạc làm gì, nhưng tôi vẫn nhận lấy tờ giấy nhỏ, vừa gấp vừa hỏi:
- Đèn dầu không phải do Trần tiên sinh xếp à? Chẳng lẽ cũng có vấn đề?
Trương mù vừa gấp hạc vừa nói:
- Đèn dầu không có vấn đề, mấu chốt nằm ở bấc đèn, lúc trước tôi và Trần khờ đều trúng chiêu, đèn đều sắp tắt rồi còn gì? cuối cùng, là được ai châm lên?
Tôi nghĩ lại cảnh tượng tối qua, sau đó rất uể oải nói:
- Là Lưu Tang Y.
Trương mù đột nhiên vỗ đùi nói:
- Tông môn nhà nó, đúng là người này, thiếu chút nữa hủy hoại anh tiếng lẫy lừng cả đời của tôi rồi, thằng ngốc, cậu có biết, đốm lửa đó được gọi là gì không?
Tôi lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Trương mù nói:
- Tôi biết cậu không biết, nếu anh đây đoán không sai, hẳn chính là vu thuật Vân Nam, nó có một cái tên rất kêu, gọi là "chơi với lửa có ngày chết cháy" , nhưng bình thường, chúng tôi đều gọi nó là "dục hỏa" .
Trương mù nói nhiều như vậy, tôi trên cơ bản đã tin Lưu Tang Y chính là Bành Tang Y, nhưng, mục đích chị ta làm vậy là gì?
Trương mù nói:
- Vậy chỉ có chị ta mới biết rồi.
Lưu Tang Y vẫn luôn im lặng bỗng bật cười vài tiếng, cuối cùng cất lời:
- Không hổ danh là Trương mù Trùng Khánh, phân tích quả nhiên xuất sắc, nhưng tôi rất muốn hỏi cậu một câu, cậu từ khi nào thì bắt đầu nghi ngờ tôi?
Trương mù nói:
- Lần trước tới thôn Vương gia, đền thờ nhà họ Vương, linh vị cúi đầu, chúng sinh xưng thần.