Vậy mà ban nãy tôi còn cho rằng đó là tường đá lạnh như băng. Tôi còn lấy tay sờ vào để tiến lên phía trước, thảo nào thời điểm sờ, cứ cảm thấy bức tường này gồ ghề, cho dù không bằng phẳng, nhưng cũng quá có quy luật, cứ cách một khoảng cách, sẽ có một chỗ lồi lên trên, hiện tại mới biết, con mẹ nó đó là mũi!
Nói cách khác, tay của tôi, vừa rồi đều lần lượt sờ lên mặt chúng nó! Dưới ánh nến, tôi thấy rất rõ, đám thi thể tổng cộng trước sau đứng thành hai hàng, còn đứng so le không để hở ra khoảng trống --- đầu của thi thể phía sau nằm ở ngay giữa bả vai của hai thi thể phía trước, nhìn qua, thật giống như những cái đầu xếp thành một hàng.
Dưới bóng tối u ám, cũng chỉ có ngọn nến là điểm sáng duy nhất, thấy những đầu người chết xếp thành hàng này, đầu tiên là tôi không tự chủ được lùi ra sau. Lùi tới tận bức tường sau lưng mới dừng lại, nhưng vào lúc tôi lơ đãng cúi đầu xuống nhìn, tôi phát hiện, sau lưng mình, có những đôi thọ hài! Trên thọ hài, còn có ống quần màu đen!
Tôi nhìn lên trên dọc theo ống quần, giây phút đó, tôi thiếu chút nữa ngất xỉu, tôi thấy, bên này cũng có một hàng thi thể, mắt chúng nó nhắm chặt, sắc mặt xanh mét, đứng thẳng ở nơi đó, không động đậy!
Hai tay tôi nắm chặt ngọn nến, cho dù sáp nến đã chảy lên tay, tôi đều không có cảm giác, tôi không biết đã đứng ngây người ở chỗ này bao nhiêu lâu. Chỉ biết trên tay dần dần có cảm giác đau rát, tôi mới tỉnh táo lại,mà lúc này, tôi mới phát hiện, ngọn nến đã đốt hết một nửa, có lẽ không còn chống cự được bao lâu, tôi nhất định phải lập tức đi tiếp lên trước!
Nhưng tôi lo lắng, một khi tôi bước lên bước đầu tiên, những thi thể phía sau sẽ đi theo tôi, giờ khắc này, tôi giống như đang ở trong một hồ nước yên ả, nếu tôi không động đậy, vậy chuyện gì cũng không xảy ra, nhưng chỉ cần tôi có một động tác nhỏ, sẽ gây ra một loạt phản ứng dây chuyền, chẳng qua ‘sóng dữ’ ở nơi này, chính là từng cỗ thi thể mà thôi.
Mượn ánh nến, tôi nhìn nhìn những thi thể trước mặt, muốn xác định xem chúng nó có động tác gì không. tôi thử nhìn vài thi thể, định di chuyển ra hướng cửa động vào bước, phát hiện cũng không có cái gì dị thường. Vì thế tôi xoay người, bước chân đi lên trước nhanh hơn.
Càng đi càng kinh ngạc, thi thể hai bên vẫn sắp xếp như lúc trước, tính thế nào cũng không ít hơn 100 cỗ thi thể! nhiều thi thể như vậy, rốt cuộc là tới từ đâu? Gần đây trong thôn cũng không có bùng phát dịnh bệnh trên diện rộng, trước sau tổng cộng chỉ chết có ba người, làm gì có nhiều thi thể thế này? hơn nữa, vừa rồi vội vàng nhìn qua, gương mặt của những cỗ thi thể hoàn toàn xa lạ, hẳn không phải người trong thôn, hoặc cho dù là người trong thôn, cũng là người thế hệ trước tôi chưa từng gặp qua.
Nhưng nhìn sắc mặt của thi thể, cả đám đều xanh mét, rất giống bộ dạng lúc đầu bảy của ông nội, nói cách khác, thực ra những người này chết chưa lâu. Nói như vậy, nếu họ đều là người trong thôn, có nghĩa gần đây mới chết. nếu thế, tôi phải quen mặt chứ? Nhưng trong đám người họ, tôi không quen một ai, chẳng lẽ, bọn họ không phải là người thôn nhà tôi?
Suy nghĩ hiểu điểm này, thật không còn quá sợ hãi, dù sao tôi cũng không quen biết họ, cũng không có quan hệ nhân quả gì với họ. nhưng đi lên trước được một đoạn, tôi đột nhiên có cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm, tôi sợ tới mức vội càng nhìn các thi thể hai bên sườn, vẫn may, mắt vẫn nhắm!
Nhất định là ảo giác, tôi an ủi chính mình, tiếp tục bước đi, lúc này đây, tròng mắt tôi cố tình nghiêng sang trái một chút, dồn ánh nhìn về phía bên trái, chỉ để lại chút tầm nhìn để nhìn đường đi.
Tôi vốn tưởng rằng, dùng cách này có thể xác định được rốt cuộc có phải các thi thể đang nhìn tôi hay không, nhưng thật đáng tiếc. ánh nến quá yếu, với lại, thôn chúng tôi nằm ở nơi giao giới giữa ba khu vực Trùng Khánh, Hồ Nam, Quý Châu, người địa phương nơi này, hốc mắt phần lớn đều lõm sâu vào trong, cho nên, tôi dùng phương pháp như vậy, chỉ nhìn thấy những hốc mắt đen sì, căn bản không nhìn được ra, bọn họ có mở mắt hay không.
Biện pháp duy nhất chính là dừng lại, quay đầu đi đối mặt với những thi thể này, nhưng kết quả, vẫn thấy mắt chúng nó nhắm chặt, chẳng lẽ là tôi bị ảo giác? bị dọa lâu như vậy, xuất hiện triệu chứng hoang tưởng? không đúng, nhất định là có người đang nhìn tôi, trải qua nhiều lần, tôi đã quá quen thuộc với cảm giác này. không thể nào sai! Nhưng, rốt cuộc là ai? Nó có mục đích gì?
Đi lên trước được một đoạn, ngoài cảm giác bị nhìn chằm chằm vẫn chưa biến mất ra, cũng không có dị thường nào khác. Vì thế tôi thử cố gắng không để ý tới cảm giác bị nhìn chăm chú, dù sao cũng không gây ra tổn hại mang tính ‘thực chất’, hoàn toàn không cần thiết phải để ý.
Sau khi có ý nghĩ như vậy, tôi ngược lại còn thấy thoải mái không ít, nhưng càng đi lên trước, tôi lại càng sợ hãi, bởi vì đi lâu vậy rồi, ngọn nến không còn lại bao nhiêu, tôi vẫn đang ở giữa hai hàng thi thể, căn bản không đi được ra ngoài.
Vì sao vừa rồi lúc tiến vào cùng đám người Trương mù, không thấy có thi thể, hiện tại lại chỉ có một mình tôi thấy?
Nếu chúng nó quả thật đều là thi thể, vậy ban nãy, khẳng định cũng ở trong này, bằng không chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, ai có bản lĩnh di chuyển nhiều thi thể đặt vào trong hang như thế? lại còn không một tiếng động xếp bọn họ đứng thẳng hàng chỉnh tề?
Tay trái tôi giơ ngọn nến, tiếp tục đi lên phía trước, ngay tại lúc này, tôi thấy ánh lửa ngọn nến đích lay động vài cái, có gió!
Ở trong hang, chỉ cần có gió, thì có lẽ còn cách cửa hang không xa, nhìn đến đây, bước chân của tôi mau hơn, nhưng sau khi đi được một đoạn dài, tôi đều không nhìn thấy có ánh sáng ở phía cửa hang, đúng lúc này, nhìn ánh lửa hơi nghiêng nghiêng, tôi mới ý thức được, sự tình có chút bất thường.
Nếu gió thổi tới từ cửa hang, vậy lửa nến phải hướng về phía đằng sau tôi, nhưng, ánh lửa lại hướng về phía bên phải! cái này chứng minh, gió thổi tới từ phía bên trái, mà bên trái, là một hàng thi thể!
Ma thổi đèn!
Tôi nhớ rõ mồn một lần gặp phải chuyện ma thổi đèn ở linh đường thợ xây Trần, lẽ nào, lần này lại gặp nữa?
Bước chân tôi chậm lại, đợi tới khi ánh nến hơi chếch đi, tôi lập tức quay đầu nhìn, vẫn là từng cỗ thi thể nhắm mắt, ngay cả miệng bọn họ còn không mở, vậy gió này từ đâu tới?
Tôi lấy tay che nến, bước đi nhanh hơn, sau khi bị che chắn, tôi ngược lại còn dùng dư quang, nhìn thấy hình như có một cái đầu phía bên trái mình hơi di chuyển lên trước, nhưng tới khi tôi giơ sát nến vào xem, lại không có gì. đúng vào lúc tôi chuẩn bị dời ngọn nến đi, tôi thấy, trên cái đầu ở hàng thứ hai, đột nhiên, lại mọc ra một cái đầu.
Không đúng!
Không phải mọc ra một cái đầu, mà là nơi này vốn có ba hàng thi thể, chẳng qua hai hàng phía trước đứng chắn, dùng thân thể ‘yểm trợ’ cho hàng thứ ba, mà ở hàng thứ ba, từ đầu đến cuối chỉ có một thi thể! mà thi thể này, có thể di chuyển, hơn nữa, còn đi theo tôi suốt cả dọc đường.
Thảo nào lúc trước tôi không phát hiện ra nó, hóa ra mỗi lần tôi quay qua nhìn, người này đều ngồi xổm xuống.
Tôi nhìn cái đầu này, sắc mặt nó xanh mét, trừng lớn con ngươi nhìn tôi chằm chằm, cái miệng của hắn hơi hé mở, lộ ra một nụ cười quái dị, tiếp nữa, tôi thấy ngọn nến trong tay mình, lập tức bị hắn thổi tắt.
Trước lúc nến tắt, tôi nhìn thấy rõ, đây là đầu của thợ xây Trần!
Trần tiên sinh nói thợ xây Trần rất có thể sẽ khởi thi, vì thế đã dùng ‘tơ hồng triền quan’ phong quan tài lại, nhưng hiện tại, vì sao chú ấy lại chạy được đến đây?
Đúng rồi, sau khi Trần tiên sinh phong thợ xây Trần lại, dặn dò bí thư thôn Vương Thanh Tùng phải làm chút việc trước mộ thợ xây Trần, nhưng không bao lâu Vương Thanh Tùng cũng chết, cho nên những công việc này bị bỏ ngang, nói như vậy, thợ xây Trần ra được ngoài cũng không phải không có lý do.
Nhưng vấn đề là, hiện tại bốn phía một mảnh tối đen, còn có một cỗ thi thể khởi thi ở gần, con mẹ nó, tôi phải làm gì bây giờ?