Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 333 Thuyền tre qua sông

Tôi còn chưa biết phải làm thế nào, lại cảm thấy phía trước có một trận gió thổi đến, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là thợ xây Trần chui qua hai hàng thi thể, chạy đến phía tôi.

Tôi nghĩ cũng không nghĩ, xoay người bỏ chạy, trong lúc vội vàng, tôi cũng không hoảng loạn, điều này có liên quan đến chuyện gặp phải trong nhiều ngày nay, thời điểm chạy trốn, tôi lựa chọn hướng bên phải, bên kia mới là phương hướng tôi vừa đi thẳng lên, cũng chính là hướng cửa động.

Tôi đã trải qua hai lần chuyện hoảng loạn chạy nhầm hướng, lần đầu tiên là ở trong thôn, vốn tưởng rằng đang chạy về đầu thôn, nhưng kết quả lại chạy vòng trở về, còn suýt bị ‘một tôi khác’ giết chết, lần thứ hai là trên đường cao tốc, cũng có liên quan đến ‘một tôi khác’.

Nghĩ đến đây, trong đầu tôi đột nhiên hiện lên một nghi vấn. vì sao mỗi lần chạy sai phương hướng, đều có liên quan với ‘một tôi khác’?

Mặc kệ, hiện tại không phải lúc suy nghĩ vấn đề này, vẫn là mau chạy ra ngoài trước rồi nói.

Tôi vừa chạy vừa nghe tiếng bước chân, muốn thông qua tiếng bước chân phán đoán khoảng cách giữa tôi và thợ xây Trần. nhưng khiến tôi ngạc nhiên chính là, vì sao trong cả hang động, chỉ có một tiếng bước chân?!

Chẳng lẽ thợ xây Trần không theo kịp? Nghĩ đến đây, tôi thử thả chậm bước chân ---- đương nhiên , còn có một nguyên nhân rất quan trọng chính là tôi thật sự có chút chạy không nổi . nhưng sau khi đi chậm lại, tôi phát hiện, tiếng bước chân trong hang trở nên càng thêm lớn!

Không lý nào! Theo lý mà nói, nếu tôi chạy chậm chút, vậy thì tiếng bước chân của tôi hẳn phải nhỏ đi, vì sao có thể lớn hơn cơ chứ?

Trong phút chốc, tôi ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng, trước lúc phát hiện ra thợ xây Trần, chỉ có một mình tôi trong hang, nhưng thời điểm đó, tôi chưa từng nghe thấy qua tiếng bước chân của mình!

Vậy tiếng bước chân của tôi đâu? Chỉ cần là người, đi đường đều có tiếng bước chân, vì sao tôi không có tiếng bước chân?

Vấn đề này tôi không hiểu, nhưng tôi hiểu một điểm, hiện tại tiếng bước chân tôi đang nghe thấy, nhất định không phải là của tôi! Nói cách khác, tiếng bước chân này, là của thợ xây Trần!

Nghĩ đến đây, tôi chạy nhanh hơn, vừa chạy vừa chăm chú lắng nghe tiếng bước chân, nhưng tôi nghe được một lúc, cả hang động cũng chỉ có một tiếng bước chân, đi theo phía sau tôi, không gần không xa!

Vì sao tôi không có tiếng bước chân?

Tôi cẩn thận hồi tưởng lại tình huống lúc vào hang động, tôi nhớ rõ thời điểm chúng tôi bước vào, tôi vẫn có tiếng bước chân, bắt đầu từ lúc nào không có tiếng, tôi quên rồi, nhưng nhất định là sau khi Lưu Tang Y bị chúng tôi vạch trần. nếu là như vậy, trước và sau tiến vào hang, thay đổi duy nhất của tôi là bị Trương mù dán một người giấy nhỏ lên chân.

Chẳng lẽ, đó là nguyên nhân khiến tôi không có tiếng bước chân? Tôi cho rằng khả năng này là rất lớn, tuy không biết người giấy trên chân có tác dụng gì, nhưng lòng tôi cũng an ổn hơn rất nhiều, dù sao Trương mù bất luận như thế nào cũng không hại tôi.

Không có tiếng bước chân thì không có tiếng bước chân, ít nhất tôi vẫn còn chạy được còn gì?

Sau khi chạy được một đoạn, tôi hình như nghe thấy có tiếng róc rách như nước chảy. không đúng, lúc chúng tôi vào không có tiếng nghe như nước chảy. hơn nữa, hang động trong ngọn núi này, chưa nghe nói qua có dòng chảy.

Nhưng tiếng ‘róc rách’ kia, rõ ràng là tiếng nước chảy, đây rốt cuộc lại là chuyện gì?

Lúc này, phía sau lưng vẫn còn đang truyền đến tiếng bước chân, tôi càng chạy lên trước, tiếng nước chảy càng lớn, hơn nữa, không chỉ có tiếng nước chảy, tôi còn nghe được có tiếng chim kêu, lần này càng thêm kì quái, trong hang động có dơi tôi còn có thể lý giải, nhưng từ khi nào trong hang động có cả chim kêu?

Đang buồn bực, liền cảm giác được dưới chân mát lạnh, không ngờ lại giẫm vào trong nước! đúng là có nước! nhưng loại nước này giẫm lên không giống cảm giác giống những loại nước khác, thời điểm ở thôn Trương gia, cũng giẫm vào nước, tuy rằng lạnh, nhưng dưới chân vẫn có cảm giác giẫm lên mặt đất cưng cứng, nhưng ở nơi này, một chân giẫm xuống, giống như đang bay, cảm giác không như đang giẫm trên đất, thậm chí có vài lần tôi suýt ngã.

Dù vậy, không chạy cũng không được, bởi vì tôi đã nghe thấy sau lưng có tiếng chân giẫm lên nước, vô cùng dồn dập, khoảng cách với tôi càng lúc càng gần.

Vốn cơ thể đã đứng không vững, càng luống cuống lại càng không ổn định, tôi trực tiếp ngã sấp xuống, tôi nghĩ sẽ rất đau, nhưng sau khi ngã, tôi mới giật mình, đây căn bản không phải là một dòng nước chảy, mà là một hồ nước rất sâu, tôi đưa tay sờ, xung quanh đều là nước, thân thể cùng từ từ chìm xuống, mặc kệ hai tay có chới với như nào, cũng không đứng được dậy. nhưng kinh ngạc chính là, chỉ có đôi chân kia còn lơ lửng trên mặt nước.

Tiếng chim không ngớt bên tai, càng lúc càng lớn, càng lúc càng dồn dập, nhưng tôi không nhìn thấy gì cả, tôi ngạt thở, vung tay loạn xạ, muốn quơ được thứ gì đó, nhưng, chưa quơ được gì, lại nhìn thấy trong mặt nước sáng lên ánh sáng xanh biếc.

Tôi từng thấy qua, trong nước có một loại cá có thể phát sáng, để hấp dẫn động vật xung quanh tới gần, sau đó nuốt chửng con mồi. nhưng, bên trong hang động xuất hiện một hồ nước đã không tin nổi rồi, huống hồ còn có cá? Nơi này dù sao cũng không phải là Họat Tử Nhân mộ trong Thần Điêu Hiệp Lữ, vì sao trong nước còn có cá?

Những ánh sáng không ngừng tới gần, nhất định là chúng nó đã phát hiện ra tôi, tôi vội vàng gạt nước, muốn nghển đầu lên, nhưng không có ích gì, trong màn nước, tôi nhìn thấy rõ những tia sáng tôi tưởng là cá kia, thực ra lại là nhưng đôi mắt người.

Làm gì có cá? Con mẹ nó chính là những cỗ thi thể! cả đám chúng nó mặt mày hung tợn, đôi mắt phát ra ánh sáng xanh, thò tay lên, từ từ bơi về phía tôi, từ hành động há miệng của chúng, tôi nhìn được ra, chúng nó vô cùng thèm khát cơ thể tôi, chúng nó muốn ăn thịt tôi!

Tôi thấy dưới thân mình, có một cỗ thi thể chậm rãi chìm xuống, tôi nhận ra, đó là thi thể của thợ xây Trần luôn đuổi theo tôi.

Thi thể thợ xây Trần rơi xuống giữa những ánh mắt màu xanh, gần như chỉ hơn mười giây, thi thể thợ xây Trần đã tan biến, biến mất vô tung vô ảnh.

Thấy một màn khủng bố này, tôi theo bản năng há miệng gọi Trương mù, nhưng vừa mới mở miệng, nước chui thẳng vào phế quản, một cơn đau thấu tận tim gan truyền khắp ngực.

Tôi cảm giác được tôi sắp chết rồi, tôi gần như đã từ bỏ chống cự với tay lên phía trước, nhưng hình như lại quơ được phải cái gì đó! Mặc kệ là cái gì, đây tuyệt đối là cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Bám lấy đồ vật này, cả cơ thể tôi dần dần nổi lên khỏi mặt nước, tôi mơ hồ nhìn thấy, thứ tôi cầm trong tay, là một con hạc giấy, hơn nữa, còn là hạc giấy Trương mù vừa bảo tôi gấp!

Nó vừa bay vừa không quên quay đầu lại liếc tôi một cái, kêu to một tiếng, tiếp tục bay lên cao, chờ tới khi thân thể tôi lộ ra khỏi mặt nước, trên cánh tay của tôi rất nhanh cũng có mấy con hạc giấy như vậy, chúng nó đều gặm ống tay áo tôi, kéo tôi ra khỏi nước, mà cũng chính vào lúc này, tôi ý thức được, hai chân tôi sở dĩ không có chìm xuống, là bởi vì có hai người giấy nổi trên mặt nước giữ tôi.

Hạc giấy bay nửa vòng tại chỗ, liền bay lên phía trước, tôi rất khó hiểu, vì sao vẫn còn muốn bay ngược về, lẽ nào không định kéo tôi lên phía trước sao? vừa nghĩ xong, người giấy lại thay đổi phương hướng, cứ như vậy, hai tay của tôi bị chúng nó lôi kéo, hai chân đi trên mặt nước, mà những ánh mắt xanh biếc cách tôi khoảng một mét phía dưới chỉ dám nhìn nhìn, không dám lên trên.

Sau khi đi được một đoạn, một con hạc trong đó đột nhiên bốc cháy, mượn ánh lửa, tôi thấy trong nước có một vòng tròn rất to, ngoài tròn trong vuông, là hình dạng của tiền đồng. tôi vội vàng giẫm lên tiền đồng, lại có một hạc giấy xoay nửa vòng bốc cháy, trước mắt xuất hiện thêm một vòng tròn, lặp đi lặp lại như thế, đợi tới khi hạc giấy cuối cùng bốc cháy, xuất hiện trước mặt tôi, không phải là một vòng tròn nữa, mà là một cái thuyền lớn.

Tôi bò lên thuyền, lập tức có gió thổi tới, trước sau thuyền đều có buồm, thuyền mượn gió đi lên trước, tôi ôm lấy cột buồm, nhìn ngó xung quanh, thấy ở phía bên trái, có một cái cầu lớn, trong lòng nghĩ, vừa rồi sao không đi cây cầu này, lại cứ phải ngồi thuyền?

Suy nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu, trên bầu trời có một tia chớp đánh xuống, mượn ánh chớp, tôi nhìn thấy giữa cây cầu hình vòm, viết ba chữ lớn ---- cầu Nại Hà!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất