Nghe thấy câu trả lời của Trương mù, tôi vội vàng lau mặt, thứ này có thể bôi lên mặt người sao? không cần biết là từ mặt đạo đức hay sinh lý, đều cực kì không thích hợp. khiến tôi khó tin nhất là,Trương mù còn luôn mang tro cốt theo bên mình! Con mẹ nó là của ai? Chắc không phải của Trương Tiệm lão gia đó chứ?
Tôi cảm thấy rất có thể, trước kia từng xem một bộ phim của Châu Tinh Trì, có tên là “Tề Công” . lúc trong miếu, không phải đã mài chân thân của cao tăng thành kim phấn đó sao? tôi nghĩ, tro cốt này nhất định cũng có tác dụng tương tự. đây là, tổ tiên ‘góp sức’?
Tôi không hỏi Trương mù tro cốt này là của ai, tôi sợ khiến Trương mù nhớ tới chuyện đau lòng, nhưng Trương mù nói:
- Nếu cậu không bôi, lát nữa xảy ra chuyện đừng tìm tôi.
Nói xong, Trương mù tự bôi một nắm tro cốt lên mặt mình, nhìn thấy anh ta cũng bôi rồi, nếu tôi còn không bôi, vậy thật không còn gì để nói. Tôi chỉ đành chịu đựng cơn buồn nôn, tự bôi tro cốt lên mặt mình.
Nói thật, thứ này nhìn thế nào cũng thấy buồn nôn, vất vả lắm mới bôi xong, tôi cảm thấy, đây là chuyện biến thái nhất tôi từng trải qua trên đời.
Tôi liếc nhìn Trương mù, lúc này mới hiểu, vì sao phải bôi thứ này, sau khi bôi lên, cả gương mặt biến thành màu trắng bệch, giống hệt màu của người giấy, hẳn là lát nữa phải đi theo người giấy, cho nên phải ‘hóa trang’ thành người giấy trước. nghĩ như vậy, cảm giác ghê tởm trong lòng mới dịu đi một ít, năm đó Hàn Tín đều có thể chịu nhục chui háng, trên mặt tôi bôi ít tro cốt, cũng không phải là không thể.
Trương mù bốc một nắm tro, đưa tới trước mặt tôi nói:
- Ăn một miếng đi.
Tôi nói:
- Đây là khâu nhất định phải có trong quá trình ‘hóa trang’ thành người giấy?
Trương mù vẻ mặt nghiêm túc gật gật đầu.
Tôi nói:
- Vậy thì tôi chết trong này cũng được, chứ tôi không ăn.
Mẹ nó, cái này ăn được sao? ăn cái đó khác gì cá Quy Khư ăn xác người? tưởng tượng đến cá Quy Khư ăn xác người, tôi thiếu chút nữa nôn mửa.
Trương mù nói:
- Liếm một chút thôi cũng được, hình thức là phải có.
Tôi chết sống mặc kệ, nhưng vẫn không chịu nổi cưỡng bức đe dọa của Trương mù, cuối cùng thè đầu lưỡi liếm một chút. Trương mù lập tức hỏi tôi:
- Hương vị thế nào?
Tôi nói:
- Anh tự thử đi không phải biết rồi sao?
Trương mù nói:
- Tôi bị điên à mà đi ăn tro cốt?
Tôi nói, vậy anh bảo tôi ăn?
Anh ta đáp:
- Chủ yếu là tôi không biết vị của tro cốt như thế nào, nhưng lại không muốn tự ăn, không bảo cậu ăn thì bảo ai ăn đây?
Tôi hỏi:
- Không phải anh nói đây là hình thức bắt buộc à?
Anh ta đáp:
- Thế mà cậu cũng tin?
Tôi cảm thấy không khí trong hang động ứ đọng lại, tôi yên lặng nhấc miệt dao, điên cuồng bổ vào người Trương mù.
Mãi cho đến cuối cùng, Trương mù mới thề thốt nói đó không phải là tro cốt người, đến khi anh ta tự bỏ vào miệng một nắm, tôi mới buông tha cho anh ta.
Tôi hỏi:
- Đây rốt cuộc là tro gì?
Anh ta nói:
- Tro sau khi đốt tre.
Tôi nói:
- Anh đừng gạt tôi, tôi từng đốt tre, không phải màu này, là màu đen.
Trương mù nói:
- Đó là cậu không đốt đúng cách, cái cậu đốt là cây tre, còn cái tôi đốt, đều là người giấy, người giấy sau khi bị đốt, tro sẽ có màu này.
Thảo nào Trương mù gọi là tro cốt, hóa ra là thân thể của người giấy, sau khi đốt, cũng miễn cưỡng được xem như là tro cốt.
Đúng lúc này, sắc mặt Trương mù đột nhiên rất là nghiêm túc, anh ta lắng tai nghe, sau đó nói:
- Chúng nó tới rồi, cậu có biết đi đường cùng với ma quỷ, sợ nhất cái gì không?
Tôi lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Trương mù nói:
- Kiêng kị nhất là nói chuyện, một khi cậu lên tiếng, chúng nó sẽ biết cậu không phải đồng loại, sẽ giết chết cậu. còn một điều nữa, cúc trên quần áo phải đóng hết, cũng không được quay đầu lại. Cho nên nhớ kĩ, lát nữa mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng không được nói chuyện, có gì thì ra hiệu bằng mắt.
Lúc đầu tôi còn gật đầu, nhưng rất nhanh đã ý thức được không đúng, tôi nói:
- Tôi nháy mắt ra hiệu anh có thể nhìn thấy, anh nháy mắt ra hiệu, tôi không thấy!
Trương mù đầu tiên là sửng sốt, sau đó đá chân lên:
- Cái tông môn nhà cậu, không nhìn thấy thì đừng nhìn!
Trương mù vừa nói xong, tôi liền thấy ở nơi sâu trong hang động có thân ảnh lướt qua, sợ hãi ngậm chặt miệng, đồng thời, Trương mù nhanh nhẹn lấy từ trong ba lô ra một sợi dây thừng to bằng ngón cái, một đầu buộc trên eo tôi, một đầu buộc trên eo anh ta. Buộc xong, khoảng cách giữa tôi và Trương mù vừa hay là nửa thân người.
Trần tiên sinh trước kia nói qua, đi đường ban đêm không được đi song song, điểm này Trương mù cũng biết.
Những người giấy càng lúc càng tới gần, Trương mù vội vàng bôi ‘tro cốt’ lên cả dây thừng, còn dùng một sợi dây màu đỏ buộc một chiếc đũa lên dây thừng, đầu nhọn của chiếc đũa hướng về phía Trương mù, còn đuôi đũa hướng phía tôi.
Làm xong hết thảy, Trương mù mới đeo ba lô lên lưng, những người giấy còn cách chúng tôi không đến năm mét.
Trương mù đứng dựa chặt lưng vào tường, lấy tay kéo kéo dây, ra hiệu tôi cũng đứng dán lưng vào tường, tôi lúc đầu còn chưa hiểu ý Trương mù, sau mới biết, sở dĩ đứng dán lưng vào tường, là bởi vì học theo thói quen của người âm.
Người âm bình thường đều thích trốn ở những nơi âm u tối tăm, ví dụ như góc tường, sau ghế xô-pha, hoặc là dưới gầm giường vân vân. Tất cả những gì trong phim, thật ra cũng không hoàn toàn vô căn cứ như Trương mù nói. Vẫn có chút điều đáng tin, chỉ có điều, làm thế nào để đối phó người âm, thì có hơi vớ vẩn. Ít nhất sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi cảm thấy những thứ học theo trong phim, một chút tác dụng cũng không có.
Tôi đứng thẳng dán lưng lên tường, người giấy đi từ phía bên trái qua bên phải, tất cả đều rất thuận lợi, cũng không có xảy ra cái gì ngoài ý muốn. nhưng ngay vào lúc tôi thở phào một hơi, đột nhiên trước mắt tôi xuất hiện một người giấy, nó nhìn tôi chằm chằm, trên mặt không có cảm xúc gì, nhưng tôi cảm nhận được nó đang hoài nghi ---- hoài nghi thân phận của tôi.
Tôi nghiêng mắt sang nhìn Trương mù, phát hiện trước mặt anh ta cũng có một người giấy đang theo dõi anh ta. Nhưng tôi không hiểu, hai người giấy này từ đâu chui ra? Tôi không nhìn thấy có người giấy nào rời khỏi đội quân người giấy vừa đi qua trước mặt tôi, chẳng lẽ, chui ra từ dưới đất?
Tôi từng đối mặt với người giấy vài lần, nhất là lúc đối mặt cùng với ông bác ở trước mộ bà nội, hiện tại nghĩ lại còn thấy sợ. nhưng lần đó không ăn thua gì. ít nhất tôi vẫn có tự do. Hiện tại thì khác, tôi phải đứng dán lưng lên tường, trước lúc nó chưa xác định rõ thân phận tôi, còn không thể lộn xộn. Nói cách khác, nó hiện tại kể cả muốn bẻ tay tôi xuống, tôi cũng chỉ có thể chịu đựng, bằng không, sau khi thân phận chúng tôi bị nhìn thấu, tôi và Trương mù đừng hòng ra được ngoài.
Cứ như vậy, tôi càng thêm căng thẳng , sợ chính mình có chỗ nào không đúng, sẽ bị tên kia nhìn thấu. giữa mùa hè, trong hang vốn dĩ rất mát mẻ, nhưng do căng thẳng quá độ, tôi phát hiện trên trán đã chảy đầy mồ hôi. Chảy mồ hôi cũng không quan trọng, mấu chốt là mồ hôi bắt đầu chảy thành từng dòng xuống dưới, hơn nữa nhìn xu thế kia thì có vẻ là đang chảy xuống mắt tôi.
Chỉ riêng mồ hôi chảy vào mắt thôi đã đủ khó chịu rồi, chứ đừng là mồ hôi xen lẫn ‘tro cốt’.tôi rất muốn đưa tay lên lau đi, nhưng tên kia vẫn đang nhìn tôi chằm chằm, tôi căn bản không dám động đậy!
Mồ hôi đã chảy tới mí mắt, tôi ngay cả mắt cũng không dám chớp. sợ mí mắt động đậy, mồ hôi sẽ rơi vào trong.
Người giấy kia ‘quan sát’ tôi một lúc, liền cúi đầu nhìn xuống di ảnh trong lòng nó, tôi cũng híp mắt nhìn theo, trên di ảnh là hình của tôi!
Không thể không nói, Trương mù quả nhiên thần cơ diệu toán, may mắn trên mặt đã bôi "tro cốt" , bằng không hiện tại tôi đã bị nhìn thấu rồi.
Tôi cảm thấy tôi sắp không chống cự được nữa, giọt mồ hôi kia không nghiêng không lệch rơi thẳng vào trong mắt.
Đau! Đau như kim châm muối xát!
Tôi cố gắng nhắm mắt lại, hai tay siết chặt thành nắm đấm, răng nghiến chặt tới nỗi sắp sửa nứt cả ra. Nước mắt không kìm được chảy ra ngoài, nước mũi cũng chảy, càng lúc càng nhiều, tất cả đều đổ dồn về khóe miệng, cực kỳ ghê tởm!
Tôi không biết qua bao lâu, thời gian tựa như đã trôi qua cả năm. Trương mù vỗ vai tôi, tôi mới mở mắt nhìn. Nhưng những hình ảnh trước mắt rất mơ hồ.
Trương mù không nói chuyện, khoa tay múa chân một lúc, ý là đi vào bên trong đi. Tôi nhìn nhìn, bên trong có những thân ảnh đang lắc lư, có lẽ những người giấy đi phía trước đã phát hiện cửa hang bị chặn rồi, đang quay lại tìm đường ra khác.
Trương mù đi đằng trước, tôi theo sau, đèn pin vẫn cố định trên tường, không thể gỡ xuống, càng vào trong càng tối, dần dần, tôi không thấy gì nữa, chỉ lờ mờ nhìn thấy một cái ba lô, và gương mặt đầy ‘tro cốt’ của Trương mù trên ba lô.
Càng đi. Tôi càng phát hiện, Trương mù bắt chước cái gì cũng giống, đi lâu như vậy rồi, nụ cười trên khóe miệng vẫn duy trì ở độ cong như cũ. Giống những người giấy khác, khiến tôi cảm thấy rất quỷ dị.
Lại đi lên trước một đoạn, tôi đột nhiên nghĩ đến một việc, tức khắc, cả da đầu run lên, toàn thân chảy đầy mồ hôi lạnh!